Snow - Nàng Công Chúa Tuyết
-Rồi rồi anh nói ngay. Chuyện là có cả anh chàng Khải Phong đang chăm sóc cho Thục Di nữa
-Thật á – Minh Huy vừa nghe nhắc tới tên anh hai lập tức phản ứng
-Ừm. à mà chào em , em là em của…. ??
-Dạ Minh Huy , em của anh Khải Phong
-Chào em – Lê Khang vui vẻ cười rồi nói tiếp
-Không ai tính giới thiệu những người còn lại cho anh à – Lê Khang mài nheo
-Đây là Tuấn Kiệt , người yêu của Phương Vy nhà ta đó anh – Minh Anh hớn hở chỉ tay vào Tuấn Kiệt
-Thấy người yêu em đẹp trai không anh ?!! – Phương Vy chớp chớp mắt nhìn Tuấn Kiệt rồi nhìn sang Lê Khang
-Đẹp.. nhưng không bằng anh – Lê Khang bật cười
-Ủa rồi đây là ai.. ?? – Lê Khang nhìn sang Khải Hoàng
-Tên này á , tên này là đồ khùng , đồ ảo tưởng , đồ thần kinh , đồ vô duyên vô cớ , hay ăn hiếp người khác nhất là ăn hiếp Khánh Tú xinh đẹp và rất rất rất rất rất rất là sợ bom giả nữa – Khánh Tú liền chen vô kể xấu Khải Hoàng
-Này trong mắt cô , tui như thế à !! – Khải Hoàng lườm lườm Khánh Tú
-Muốn nghĩ sao thì nghĩ – Khánh Tú giả ngây thơ ngó lơ chỗ khác , mặc kệ Khải Hoàng đang nhìn mình với ánh mắt nồng nặc mùi thuốc súng
-Thôi thôi , anh can hai đứa. Chào em , anh là Lê Khang
-Chào anh , em là Khải Hoàng. Em họ của anh Khải Phong
-Minh Quân sao thế ? Sao lại trầm ngâm – Lê Khang khó hiểu
-Liệu ở bên Khải Phong , Thục Di sẽ ổn.. ? – câu nói của Minh Quân vừa nói ra làm tất cả mọi người đều chìm vào sự im lặng
-Điều đó đều phải dựa vào cả hai người họ.. – Khánh Ngọc nhẹ giọng , mọi người gật gù đồng tình với câu nói đó
1 ngày 2 ngày rồi 3 ngày Thục Di đã ở trong bệnh viện
Cả đám cứ sáng là lon ton chạy lên bệnh viên “phục kích”
-Em đói chưa ?
-Chưa – Thục Di lắc đầu
-Uống sữa chứ ?
-Ừm
-Đợi tui một lát
Còn lại Thục Di ngồi đó. Cô gái có khuôn mặt thanh tú xinh đẹp cùng với mái tóc nâu đỏ dài để xỏa hai bên vai , ánh mắt vô thức di chuyển nhìn mông lung. Ai nấy đi ngang đều phải quay đầu nhìn cô lại một lần , thầm thánh phục với nhan sắc của cô
-Thục Di ? – nghe có người gọi tên mình , Thục Di đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng nói ấy
Một chàng trai vô cùng điển trai và lịch lãm đang đứng đối diện tầm nhìn của cô
Nhìn rất quen..
-Đúng là em rồi. Còn nhớ anh chứ ?? – chàng trai bước tới , miệng nở nụ cười vui vẻ
-Thế Tuấn ?? – Thục Di
-Thì ra em còn nhớ. Cứ tưởng em quên anh rồi. Sao em lại ở đây mà còn ngồi xe lăn ? – Thế Tuấn thắc mắc
-Không sao , chỉ là sức khỏe còn yếu nên tránh đi lại nhiều
-Em bệnh sao ?
-Ưm. Chỉ sốt thôi
-Chúng ta có duyên thiệt đấy , lại gặp nhau rồi đó – Thế Tuấn cười nhẹ , Thục Di tính trả lời gì đấy nhưng..
-Duyên gì chứ ? – giọng nói có phần khó chịu vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Cả Thục Di và Thế Tuấn đều nhìn về phía giọng nói của người đó
Khải Phong trở lại trên tay còn cầm li sữa ấm. Mới vừa bước tới đã thấy Thế Tuấn đang ở cạnh Thục Di đã vậy còn Duyên với Ko Duyên !
Thật là bực mình
Khải Phong bước tới cạnh Thục Di , đưa li sữa cho cô. Cô điềm đạm nhận li sữa rồi nhấp một tí
Sữa ấm là cô thoải mái hơn
-Thôi anh có việc phải đi. Hẹn gặp lại em – Thế Tuấn thấy không thoải mái lắm nên đứng dậy chào tạm biệt
-Hẹn gặp lại – Thục Di cười nhẹ đáp
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...