Khi Harry tỉnh lại vào ngày hôm sau, cảm thấy toàn thân bủn rủn không chút sức lực (mỗ tây tà ác), nhưng đầu dường như đã nhẹ hơn rất nhiều (Hoxcrus: Ta rất nặng sao!) có một loại cảm giác thư thái làm cơ thể bủn rủn (Harry ngươi nghiện M).
“Harry, nhanh lên, mình còn phải dẫn năm nhất đi đại sảnh ăn sáng đó!” Draco đứng trước gương chăm sóc lại đầu tóc của cậu, tỉ mỉ sức dầu làm bóng tóc.
“Thật ra dầu bóng chỉ dùng cho trung niên bị rụng tóc thôi....” Harry nhỏ giọng than thở, nhớ lại hồi lúc mình học năm ba, năm tư trước kia, nhìn mái tóc cao cao của lão Malfoy, lộ ta cái trán sáng bóng, Harry cảm thấy mình có lý do nghi ngờ kỳ thật lão Malfoy dùng loại dầu này còn nhiều hơn.
Trên thực tế tai Draco tốt lắm nên tay khựng lại một chút, ách, thật hả? Con công nhỏ rối rắm. (mỗ tây: thực sự thực sự thực.... A! 【Tiểu Xà phẫn nộ phi phi mỗ tây 】 đùa giỡn sẽ gặp sét đánh đó....)
“Hô....” Thôi được, Harry ngáp mấy cái, lắc lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo một chút, dùng loại bước nhỏ đi vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong, đối diện với gương, Harry cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn gương mặt nhỏ nhắm thật sạch sẽ, rốt cuộc có gì không đúng?
Mắt, không thành vấn đề, ngập nước, kính chắn phía trước, mũi, ừm, rất đáng yêu, lỗ tai, rất tốt, miệng, ừm cũng không thành vấn đề, tóc, hoàn hảo ngay cả khi có chút loạn, làn da trắng hồng, không chút tỳ ết nào, không tồi không tồi....
Từ từ! Không chút tỳ vết?!
Harry bất ngờ phát hiện vết sẹo trên trán biến mất không thấy đâu.
Chỉ còn sót lại một vết hồng nhạt nói cho cậu biết, cậu từng là Hoxcrus của tên ác ma kia. Nhưng bây giờ Hoxcrus của gã không hề tồn tại? Harry... chính là Harry, đúng không?
Nghĩ đến đây, Harry đột nhiên nghĩ đến chuyện tối hôm quá, hẳn là, không phải mơ chứ?
Nhưng mà, đảo mắt nhìn chai chai lọ lọ dược trong phòng tắm, ôi, hẳn không phải là mơ.
“Harry.” Đang suy nghĩ, Salazar đột nhiên xuất hiện trong gương, xoay người, được rồi, cậu thừa nhận, cậu lại bị Salazar dọa rồi.
“Này.... ách, lão sư, buổi sáng tốt lành.” Harry có chút không quen.
“Uống.” Salazar lấy ra một lọ dược màu bạc phát ra vầng sáng màu vàng, “Chữa trị thương tổn linh hồn của con.”
“Linh hồn.... lão sư, là thầy bắt nó....” Harry vén cái trán lên chỉ chỉ, gấp gáp hỏi.
“Ừ, hồi phục không tệ.” Salazar nhìn, “Uống dược.”
“.... Lão sư, cám ơn....” Harry đột ngột cũng không biết nói gì cho tốt, bọn họ chỉ mới biết nhau có một ngày (còn chưa đến), Salazar lại vì cậu làm nhiều thứ như vậy, trước đó cậu còn nghi ngờ Salazar là lão tổ tông của Voldemort có phải có dụng ý gì không, việc này thật làm cho người ta phải xấu hổ mà!
Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói thế nào nhỉ? Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?
“À, không có gì không có gì, uống dược nhanh đi!” May mà Salazar Slytherin cũng ngượng ngùng, Salazar bao che khuyết điểm cảm thấy mình phải phụ trách sai lầm này của hậu đại, giải thích với đứa nhỏ này. Slytherin bao che khuyết điểm không chỉ che chở cho người nhà, mà còn vì người thân gánh vác trách nhiệm.
Là anh phải giải thích với đứa nhỏ này, ngược lại đứa nhỏ này lại....
Harry nhận lấy dược, mở nắp, ngửi ngửi, cẩn thận liếm một chút, đừng trách cậu, dược mà đời trước Snape làm ra cậu uống rất đáng sợ.
A, mùi không tệ, lành lạnh ngọt ngào, như là.... như là nước khoáng.
Tiểu Har đáng thương, mùi vị độc dược giáo sư Snape làm ra trong tiềm thức của Harry mới là hương vị độc dược bình thường, cho dù là uống dược có vị tương đối bình thường hay là dược không có vị như nước khoáng, vẫn sẽ đặc biệt cảm động.
Uống xong dược, Harry nhìn lại thời gian, phải nhanh một chút, Harry tùy tiện mặc vào một bộ quần áo trong tay muốn đi.
“Từ từ.” Salazar nhíu mày, rút đũa phép ra, đọc vài chú biến hình, làm bộ quần áo có vẻ rộng thùng thình trở nên vừa người một chút, biến phần thắt lưng màu trắng thành màu xanh, một đường hoa văn thêu bằng chỉ bạc tơ tằm màu xanh nhạt vòng quanh tay áo, áo chùng bên ngoài màu đen có những ký tự chìm, thêm một cái chú mềm mại, tóc của cậu cũng trở nên ngoan ngoãn, mềm nhẹ ép quanh vành tai trắng nõn, trong nháy mắt Harry đã biến thành tiểu vương tử ưu nhã.
Chỉnh thêm một chút cho mái tóc dài phủ xuống gò má Harry, lộ ra đôi mắt xanh biếc.
“Không tệ lắm, đi thôi!” Salazar lui ra sau mấy bước đánh giá, hài lòng gật đầu, kéo Harry – sợ hãi ngạc nhiên ngây ngốc đỏm dáng tự kỷ – Potter ra khỏi phòng tắm.
“Oa, Harry, thật xinh đẹp!” Con công bạch kim nhỏ thở dài nói, đương nhiên cậu không nhìn thấy Salazar bên cạnh.
“Ác, cảm ơn!” Harry theo thói quen sờ sờ đầu, trong không trung “bốp” một tiếng, tay của Harry bị đánh xuống.
Tiểu tử thúi này, muốn làm lộn xộn kiểu tóc hoàn mỹ của anh “Thật vất vả” làm ra sao?!
“Ha hả, hắc hắc, ha ha, chúng ta đi thôi đi thôi!” Harry cười khan, giấu tay ra phía sau, đau quá, ô...
Đám rắn nhỏ năm nhất dựa vào thế lực gia tộc mà chọn chỗ ngồi, nhìn cái tên thứ hai sau cuộc chiến thủ tịch hôm qua, bây giờ người ở vị trí thứ hai bên cạnh Draco chỗ năm nhất, hiển nhiên là có chút dọa người, hình tượng mới của Kẻ Được Chọn đối lập với hôm qua hơi quá lớn rồi!
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, bên cạnh Cứu thế chủ có hai người kế thừa của gia tộc Malfoy với Paskinson, làm sao có thể để hình tượng bết bát như vậy mà không quản?
Không phải nói Harry trước đây xấu, chỉ là trong quá khứ Harry trắng gầy, có cảm giác cậu bé nhà lành (cái hình dung từ WS gì vậy!), thế nhưng liên hệ cái từ này với Kẻ Được Chọn đương nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, nói thế nào nhỉ, hay giống như cảm giác một con tiểu bạch thỏ thuần khiết vô tội mắt khờ khạo chớp chớp sau đó lại tiêu diệt đại ác long.
Thiếu chân thực, không có khả năng làm cho người ta tin tưởng.
Mặt dù không thể nói bạn mong chờ một đứa nhỏ mười một tuổi có thể có cái loại uy nghiêm gì, nhưng hiển nhiên phong cách trang phục Harry cục cưng ngoan ngoãn, quả thực tuyệt không thích hợp.
Hôm nay Harry có một loại khí chất tao nhã ung dung, bộ đồ được sửa lại làm cho Harry có vẻ cao thêm một ít, Harry lại hơi có thêm một chút phong phạm lễ nghi quý tộc (Salazar ở phía sau Harry tùy thời sửa cho đúng), trong lúc vô tình đã bắt đầu ảnh hưởng một ít người kế thừa nhỏ của các gia tộc trung lập.
Draco đương nhiên là ăn mặc vô cùng phù hợp với thân phận đứa nhỏ được tiếp nhận giáo dục từ bé, ngồi chung một chỗ với Harry, hai người bề ngoài xuất chúng dẫn đến một đám nữ sinh sinh ra lòng yêu mến.
Oh, là... tiểu vương tử Slytherin! Các cô gái Slytherin hoàn mỹ dù sao giáo dục phong thái thục nữ cũng đã ăn sâu vào xương tủy, nhiều lắm cũng chỉ ra vẻ cố ý vô tình liếc hai mắt.
Nhưng, đôi mắt của các cô gái Ravenclaw dao động hàm súc ưu nhã mềm mại, các cô gái Hufflepuff chăm chú ngượng ngùng căng thẳng, còn có các cô gái từ Gryffindor (chủ yếu là nhìn về phía Kẻ Được Chọn đại nhân) sáng quắt dũng cảm nhiệt tình, chẳng biết từ lúc nào toàn bộ Đại sảnh đường lâm vào tình huống hormone phân tán khắp nơi, a, tiểu vương tử cỡ nào mê người.
Snape hừ lạnh một cái, đặc tính nhà Potter, trêu chọc ông bướm, còn có cái con công bạch kim nhỏ, cùng một tính với thằng cha nhà nó mà!
Còn có... đống ánh mắt nữ sinh trong óc tràn đầy hormone này, tụi nó chưa từng thấy người bình thường lớn lên sao? Giáo sư đột nhiên có một loại cảm giác đồ vật của mình bị người khác ngấp nghé, đương nhiên anh sẽ không thừa nhận!
Nhưng dù sao cũng là thiếu niên anh đã bảo vệ mấy chục năm, cho dù anh chán ghét James, nhưng loại bảo vệ này đã ăn sâu từng chút vào thói sinh hoạt hàng ngày rồi. (mỗ tây: Đây xem như là tâm lý cha mẹ?)
Áp suất thấp từ chỗ Xà vương lan tỏa ra bốn phía, các giáo sư cảm nhận được cái vị bên cạnh tính tình đang rất khó chịu, không khỏi tăng nhanh tốc độ dùng cơm, từng người sớm rời chỗ dưới danh nghĩa mỹ miều: soạn bài, ha hả, soạn bài soạn bài, mọi người cùng nhau nha.
Chỉ chốc lát, chỗ ngồi của giáo sư chỉ còn lại lão ong mật cười híp mắt uống ly nước có màu sắc quỷ dị (khả năng là sinh ra từ đường và mật) không biết đang nghĩ gì, cùng với Xà vương đại nhân âm u đồng dạng cũng không biết đang nghĩ gì.
Đám động vật nhỏ tự nhiên rùng mình một cái, nhiệt độ sao lại đột nhiên hạ rồi?
Harry thần kinh thô không chút ý thức có gì khác thường, bởi vì Salazar tàng hình chỉ mỗi Harry thấy đang không ngại phiền phức sửa chửa lễ nghi ăn cơm của Harry, không chút lưu tình gõ vai, eo, cánh tay, mu bàn tay của cậu.
“Thẳng lên! Ác, ta không phải bảo con làm cương thi, cầm lấy! Cánh tay mở rộng không quá vai con! Thả lỏng vai... Thả lỏng! Hơi hạ xuống, đúng đúng đúng, oh, quá mức quá mức, oh, No! Ta không bảo con sụp xuống ¥@#! &*(%...”
Bị thi một chú lẫn lộn, Harry trong mắt người khác là tự nhiên ưu nhã ăn cơm ing, nhưng trên thực tế, Harry đang bị đạo sáng của Salazar tra tấn làm cho chuyển qua chuyển lại.
Trước giờ Salazar đều kiên trì đem lễ nghi quý tộc vào chương trình học của Hogwarts, nhưng rất tiếc lại bại cờ trong tay Rovena, bại Quidditch trong tay Godric, bại nấu ăn trong tay Helga... (Xà tổ đại nhân: Dựa vào! Vì sao lại so những thứ ta không am hiểu với thứ ba tên khốn kia am hiểu! Vì sao không so Pháp thuật hắc ám với ta! Vì sao không so Cổ ngữ với ta! Tam đầu sỏ: Người phải tự biết mình, phải hiểu được điểm yếu của mình mà tránh, đương nhiên trọng điểm là có khả năng khích tướng hay không!)
Thế nhưng Harry là học đồ của anh, muốn dạy cái gì đương nhiên là do anh định đoạt, Salazar bị chủ nghĩa hoàn mỹ quấy rầy, không đem Harry giáo dục cho hợp tiêu chuẩn trong lòng anh, anh tuyệt đối sẽ không tiến hành bước tiếp theo! Cho dù lần này là “Kế hoạch dưỡng thành Tổng công” chứ không phải là “Đặc huấn lễ nghi quý tộc”... (mỗ tây: Cho nên nói Salazar ngươi là thụ a! Salazar: Avadra!)
_____
Tiểu kịch trường:
Harry 【hai mắt đẫm lệ lưng tròng】 Lão sư, lẽ nào ngài thu con là học đồ chính là để đánh.... à không, thúc giục con sao??? (Harry mi là phấn kích M hả)
Salazar 【mặt âm u】 Dĩ nhiên không phải. (Dumbledore chết tiệt, lại có thể để người thừa kế của gia đình quý tộc thuần huyết cổ xưa cho một gia đình Muggle nuôi lớn, thật sự là không thể tha thứ!)
Người nào đó đang ăn một con gián đôi 【sờ sờ mũi】 Hắc xì!
Harry 【tiếp tục rơi lệ】 Là vì cái gì?
Salazar 【sắc mặt bất định, xanh đỏ thay đổi liên tục】 Cái này....... Là bí mật không thể nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...