Thấy rõ người trong thang máy, hai vai Thích Giai khẽ run lên, theo bản năng lùi về sau.
Hành động này thành công chọc giận Lâm Tiêu Mặc, anh thay đổi dự tính ban đầu là làm như không thấy, giữ cửa thang máy mở, lạnh lùng ra lệnh, “Đi vào!”
Thích Giai lắc đầu, lại lui về sau xa hơn, trên mặt mặc dù cực lực duy trì tươi cười lễ phép, trong lòng lại cực kỳ muốn khóc. Ông trời là ngại cô chưa đủ thảm sao, còn đạp cô một cước là thế nào?
“Tôi nói lại lần nữa, đi vào!” Lâm Tiêu Mặc thanh âm rất nhẹ, lạnh lùng hơn, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái, thân thể không tự chủ được tiến về phía trước, nhưng nghĩ đến cùng anh một chỗ, lại miễn cưỡng rút chân về.
“Không cần, ngài đi lên trước, tôi còn muốn chờ người.” Cô tận lực giữ khoảng cách, nói dối, chỉ hy vọng nhanh chóng tiễn anh.
“Chờ người?” Lâm Tiêu Mặc nheo mắt lại, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, “Tôi cùng chờ với em!”
Cái gì? Cùng cô chờ? Thích Giai chăm chú nhìn gương mặt khiêu khích của người nào đó, chắc chắn anh đã sớm nhìn ra mình nói dối. Cô không muốn chịu đựng thêm nữa, đành phải bất chấp khó khăn bước vào thang máy.
Cô tìm chỗ đứng cách xa anh nhất, tiếp theo, mắt nhìn lỗ mũi, không động đậy nhìn chằm chằm mũi giày mình. Mà hậu quả của việc chú ý quá mức là cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Lâm Tiêu Mặc, cảm giác thật sự mạnh mẽ ép cô không thể lẩn trốn, thậm chí hít thở cũng không thông.
Thang máy hình như cũng quấy rối, cách mấy tầng liền dừng một chút, cửa mở lại không có một bóng người, cô liền kỳ quái nghĩ hay là người của MH nóng vội như vậy, chưa kịp đợi thang máy đến liền đổi thành đi thang bộ? May mà, ngay khi cô nghiên cứu sắp xong chiếc giày bên phải, đã tới nơi.
Không đợi cửa hoàn toàn mở ra, Thích Giai liền lách người sang, bước ra chạy trối chết, khi xác định Lâm Tiêu Mặc không đuổi kịp, mới vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi.
Bất quá, rõ ràng cô đã xem nhẹ lực ảnh hưởng của Lâm Tiêu Mặc, kết quả lần chạm mặt ngoài ý muốn này chính là cô cả buổi chiều đều thất thần, cuối cùng người chịu tội liên đới Vương Kha ở đối diện cũng nhìn ra khác thường của cô.
“Jocelyn, cô không phải có việc gì chứ?”
Thích Giai ngại ngùng lắc đầu, tìm đại cái cớ, “Không sao, chỉ là dạ dày không thoải mái.”
Vương Kha hiểu ý gật đầu, làm việc như bọn họ, bận đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, thân thể rất dễ dàng suy sụp. Nghĩ đến lúc trước ở VP cũng đột nhiên bị xuất huyết dạ dày, Vương Kha không khỏi lo lắng, “Là dạ dày đau ư? Tôi xem sắc mặt cô không tốt, nếu không chúng ta để hôm khác? Thân thể quan trọng hơn.”
“Không sao, có thể tối qua ngủ không được, cho nên không có tinh thần, phòng trà của mọi người ở đâu? Tôi đi lấy một ly cà phê nâng cao tinh thần.”
“Tôi giúp cô lấy, cô cứ nghỉ ngơi một lát.” Vương Kha nhiệt tình lấy cái ly.
Tiếng đóng cửa vang lên, Thích Giai từ trong túi lấy ra thuốc nhỏ mắt, nhỏ mắt, xoa huyệt thái dương, sau đó từ mùi vị thuốc đông y nồng đậm mà mở mắt ra.
“Đây là?” Cô hơi nhíu mi, khó hiểu mà nhìn cái ly Vương Kha đưa qua.
Vương Kha cười hì hì nói, “Nước pha thuốc đau dạ dày.”
“Cám ơn, anh thật có lòng.” Cô chân thành nói lời cảm tạ.
Vương Kha khoát tay, cười nói, “Không cần cảm tạ tôi, đây là của Lâm đổng chúng tôi. Nghe người chuyên môn nói, ở thành phố cũng không mua được.”
“Lâm đổng?” Thích Giai không xác định hỏi, “Merlin?”
Vương Kha gật đầu, giải thích, “Vừa rồi ra ngoài có gặp mặt, tôi nói dạ dày của cô khó chịu, anh ta nói cho tôi biết đau dạ dày không thể uống cà phê, sau đó đưa cho tôi thứ này.”
“Nga!” Thích Giai đưa tay bê chén nước, có chút sững sờ mà nghe mùi thuốc.
Thấy cô ngơ ngác, không động tĩnh gì, Vương Kha nhịn không được nhắc nhở, “Nhân lúc còn nóng uống đi, đừng để nguội.”
“Được.”
Thích Giai kỳ thực cũng không đau dạ dày, bất quá thuốc nước trị đau dạ dày này uống xong thật đúng là khiến cho người ta từ dạ dày ấm đến chân, kèm thêm đầu cũng không đau, hiệu suất công việc rõ ràng được nâng cao. Một buổi chiều bọn họ liền thảo luận được năm hạng mục, đại thể cũng xác định được phương án quan hệ hậu kỳ, bởi vì đàm phán trôi chảy, bất tri bất giác đã qua giờ tan tầm.
Vương Kha nhìn đồng hồ, tỏ vẻ khó xử, “Thật ngại quá, để trễ như vậy.”
“Không có việc gì, so với ngày thường còn sớm hơn.” Thích Giai vừa thu dọn tài liệu trên bàn vừa nói.
“Nếu không cùng nhau ăn cơm đi.” Vương Kha đề nghị.
“Không cần, anh không phải còn chuẩn bị tài liệu cho chuyến đi Thượng Hải sao? Chuẩn bị sớm một chút cho tốt, để trở về nghỉ ngơi sớm. Tôi đi ra ngoài ăn tùy tiện được rồi.”
“Vậy được rồi.”
“Ừ.” Thích Giai mỉm cười, mang theo giỏ xách xuống thang máy. Nhìn cả cao ốc trống rỗng và con số trên thang máy càng đổi càng lớn, cô không khỏi phỏng đoán, lần này sẽ không gặp anh ta đi.
Đinh, cửa thang máy mở ra, quả thực không một bóng người. Cô âm thầm thở hắt ra, ở tận nơi sâu nhất tựa hồ lại có một tia mất mát.
Ra khỏi tòa cao ốc đèn đường đã sáng rực, Thích Giai đứng trên bậc thang, xem xét xe chạy như bay trên đường, rõ ràng lúc này là thời điểm không thuận tiện để bắt xe, trong đầu suy nghĩ đi gần đây giải quyết buổi tối làm sao, liền có một chiếc xe thể thao màu trắng quen thuộc liền dừng trước mặt cô.
Đúng mục tiêu nhất định, đây là câu duy nhất Thích Giai nghĩ đến.
Lúc này đây, Lâm Tiêu Mặc không như lần trước lạnh giọng mệnh lệnh lên xe, mà là trực tiếp đẩy cửa bước ra, đem cô nhét vào trong xe. Thích Giai cũng không phản đối, không phải thuận theo, mà rõ ràng là chống cự không có hiệu quả.
“Đi đâu?” Cô tự giác cài dây an toàn.
“Ăn cơm.” Anh lời ít ý nhiều, khởi động xe rời đi.
Thích Giai không nói thêm, chỉ ngồi yên trên ghế chợp mắt. Cô không biết Lâm Tiêu Mặc dây dưa lần nữa có mục đích gì, nhưng cô đã quá mệt mỏi, mấy ngày nay, cô vừa tránh quấy rầy anh vừa nhớ nhung việc tốt đẹp của quá khứ, kiêu ngạo nuông chiều không được tự nhiên đến nỗi chính mình cũng cảm thấy phiền. Ngay vừa rồi, một thoáng anh chạy xe tới, cô đột nhiên nghĩ thông suốt, mặc kệ là người làm hay ý trời, bọn họ trốn không thoát, một khi đã như vậy, thì nên dũng cảm đối mặt.
Binh đến thì cản, cuối cùng cũng có biện pháp thôi!
Lâm Tiêu Mặc lái xe qua bảy tám chỗ ngoặt, cuối cùng cũng dừng xe lại trên một con đường. Thích Giai theo anh xuống xe, sau đó đi vào ngõ nhỏ quanh co, mới nhìn thấy một bảng hiệu sáng đèn, “Hà kí chúc phấn diện”.
Đây là cửa hàng gì? Đúng lúc cô đang kinh ngạc thăm dò đã bị Lâm Tiêu Mặc một phen nắm cổ tay kéo đi.
Đã qua thời gian ăn cơm, nhưng trong nhà chính nho nhỏ vẫn có rất nhiều người khách ăn cháo, nhìn thấy họ tiến vào, người phục vụ đang bưng cháo hướng phía Lâm Tiêu Mặc tươi cười, tiếp đón anh ngồi xuống.
“Cho cô ấy một phần cháo cá, tôi vẫn như cũ.” Lâm Tiêu Mặc nhanh chóng gọi món.
Cháo được mang lên rất nhanh, cháo đặc sệt và thơm, miếng cá mềm nhẵn, mùi vị nhàn nhạt, thơm ngon vô cùng. Thích Giai im lặng ăn cháo, trong lòng không khỏi cảm khái, cái gì khách sạn năm sao,mỹ vị còn không xuất sắc bằng ở đây.
Lâm Tiêu Mặc dường như cũng lười nói chuyện, chỉ lo ăn cháo trắng của mình. Ngay khi cô gần ăn xong, ông chủ liên tục bận rộn trong phòng bếp đi tới, lau tay mỉm cười đánh giá hai người, “Đây chính là lần đầu tiên dẫn người đến a!”
Lâm Tiêu Mặc cười, “Cô ấy dạ dày không thoải mái.”
Thích Giai cắn thìa, trộm liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Mặc nói chuyện phiếm. Họ nói chính là tiếng Quảng, cô lúc trước đã từng hợp tác với một nhà xí nghiệp Quảng Đông, tuy không biết nói, nhưng đại khái nghe hiểu được. Lâm Tiêu Mặc từng làm việc ở Hồng Kông, bằng năng lực của anh, học tiếng Quảng không có vấn đề. Cô kinh ngạc chính là trong lời nói của ông chủ - lần đầu tiên dẫn người đến, còn Lạc Hú thì sao? Anh chưa dẫn cô ấy đến sao?
Ngăn chặn điều ngạc nhiên trong đáy lòng thật tốt, cô yên lặng ăn luôn một chén cháo lớn, sau lưng tỏa ra một lớp mồ hôi mỏng. Hai người một trước một sau rời khỏi, Thích Giai thản nhiên kéo nhẹ sau áo sơ mi, trong lòng nghĩ sau khi trở về nhất định trước tiên phải tắm một cái.
“Ăn có quen không?” Lâm Tiêu Mặc im lặng từ lúc gặp nhau đến giờ đột nhiên mở miệng.
Giọng nói bỗng nhiên tới làm cô hoảng sợ, sửng sốt sau một lúc lâu mới nói, “Ăn rất ngon.”
Sắc mặt anh phức tạp nhìn tay cô kéo áo sơ mi, “Lên xe, tôi đưa em về nhà.”
Thích Giai không hiểu ra sao nhìn bóng dáng bước nhanh phía trước, không hiểu đề tài đang nói như thế nào lại đột ngột im bặt kết thúc.Cô thở dài, bước chân nhanh hơn.
Anh đưa cô quay về nhà, trên đường không hề nói chuyện. May mà nửa đường nhận được điện thoại của Tô Hà, hỏi cô vài câu, cô líu ríu nói điện thoại, hữu hiệu đánh vỡ áp suất thấp trong xe. Xe đến dưới lầu, trước khi cô xuống xe, nghĩ nghĩ vẫn nên lễ phép nói, “Cám ơn.”
Lâm Tiêu Mặc ngay cả hừ cũng không hừ, bỏ rơi cô, giẫm chân ga, liền chạy đi.
Thích Giai đứng tại chỗ ngây ngốc một lát mới một mình đi thang máy lên, hành vi của anh rất quái lạ, bất quá người cô hiện tại mệt muốn chết, thầm nghĩ mau về nhà tắm rửa đi ngủ, không muốn đi sâu nghiên cứu hành động của anh, những đứng trước cửa lục lọi túi xách mấy lần vẫn không sao tìm thấy chìa khóa.
Cô ôm túi, đứng ở cửa vắt hết óc, mới nhớ tới có thể là rơi lúc vừa rồi Tô Hà gọi điện.
Thích Giai chán nản tựa người vào cửa, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải gọi điện cho Lâm Tiêu Mặc, nhờ anh giúp tìm xem cái chìa khóa có phải bị rơi trên xe hay không.
“Không có.” Anh lạnh lùng nói, bất quá tốc độ trả lời làm cho Thích Giai hoài nghi anh vốn không đi tìm.
Thấy anh rất không tình nguyện, Thích Giai biết nhiều lời vô ích, nói câu làm phiền, dứt khoát liền ngắt điện thoại. May mà trong văn phòng làm việc có chìa khóa dự bị, không cần đổi khóa. Nhưng gác cổng công ty đã cất chìa khóa, bây giờ quay lại sợ không vào được công ty, chỉ có thể ngày mai lấy. Mà buổi tối, có thể đến nhà Hứa Đình Đình ở nhờ một đêm, nhưng tưởng tượng đến cảnh phải vượt qua ba vòng, cô lại bỏ đi ý niệm trong đầu. Quên đi, hay là tốn kém chút, tùy tiện tìm một khách sạn, còn có thể tắm bằng nước nóng.
Cứ nghĩ như vậy, Thích Giai đi thang máy, ra khỏi nhà, đang dùng di động tìm khách sạn gần đây, xa xa trong bóng đêm nhìn thấy đèn ô tô chiếu đến, xe của Lâm Tiêu Mặc đã quay lại.
“Còn chưa tìm được?” Anh hỏi.
Thích Giai nổi giận, “Ừ, phỏng chừng đã rơi ở công ty.”
“Lên xe đi.” Lần này, ngữ khí của anh lại ôn hòa rất nhiều, bất quá vẫn là thái độ như trước, không được nói xen vào.
Thích Giai nghĩ anh muốn đưa mình đến công ty, vội từ chối khéo, “Không cần, bây giờ quay lại công ty chắc đã đóng cửa, hơn nữa cũng không nhất định rơi ở đó?”
“Buổi tối tính làm sao?” Anh hỏi.
“Đến nhà bạn.” Cô thuận miệng pha trò.
“Bạn trai?” Ánh mắt anh bỗng nhiên tối sầm, “Vị sư huynh kia?”
Thích Giai ngẩn người, bởi vì có kinh nghiệm lỡ mồm lần trước, cô quyết định tốt nhất là ăn ngay nói thật, “Không phải anh ấy, hơn nữa tôi cũng không có bạn trai.”
Đêm rất tối, cô nhìn không rõ có phải anh hơi phát ra biểu tình vui mừng hay không, chỉ nói, “Anh đi đi, tôi tùy tiện tìm khách sạn ở một đêm.”
Lâm Tiêu Mặc nhíu mày, không hờn giận nói, “Một cô gái mà ở khách sạn cái gì.”
Lời này nghe thấy trái lại hơi lạ lùng, việc của bọn họ đi 365 ngày, một nửa thời gian đều ngâm mình trong khách sạn, hơn nữa cô cũng không làm việc xấu xa gì, sao mà không thể chứ?
Thấy cô suy nghĩ lệch đi, vẻ mặt không phục, Lâm Tiêu Mặc đột nhiên bắt lấy cổ tay cô liền hướng đến xe, “Đến chỗ của tôi ở tạm.”
Phản ứng đầu tiên của Thích Giai là, “Chẳng lẽ Lạc Hú không ở nhà?” Sau đó mới nghĩ đến việc phải đấu tranh, “Không được, tôi không đi!”
Anh cười như không cười, “Sao nào, sợ tôi ăn em?”
“Không, là tôi không ăn đàn ông đã có chủ.” Cô ngửa đầu, quay về với ánh mắt kiên định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...