Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Hướng Dư Tâm khá ngoài ý muốn, đặc biệt là sau khi thấy rõ trang phục y tá trên người Tùy Hi.

“Tùy Hi?”

Tùy Hi mang dây đeo lên cho cô: “Giờ em là y tá thực tập của bệnh viện trung tâm, tháng này vừa vặn trực khoa ngoại giải phẫu.”

Hướng Dư Tâm hoàn hồn sau khi giật mình: “Vậy trùng hợp quá, đã nhiều năm không gặp, không ngờ bây giờ em là y tá.”

Tùy Hi cười cười.

“Nhớ trước đây ba chị cũng muốn chị học y, đáng tiếc chị dở quá, biết sinh viên y phải ôm một chồng sách liền lùi bước,” Hướng Dư Tâm giơ ngón tay cái, “Cho nên người học y đều là thần tượng của chị hết.”

“Làm giáo viên cũng là một công việc rất tuyệt mà.”

Tùy Hi rất muốn ngồi xuống tâm sự, nhưng cô còn đang trong giờ làm việc, không ở trong tình huống đặc biệt thì không nên ở cùng một người bệnh quá lâu, chỉ có thể dừng cuộc trò chuyện.

“Em có việc đi trước, có chuyện gì chị cứ ấn chuông ở đầu giường gọi nhé.”

Hướng Dư Tâm vẫy vẫy tay: “Chị biết rồi, hẹn gặp lại.”

Tùy Hi đi rồi, Hướng Dư Tâm nằm xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó được một y tá khác gọi lên đi làm kiểm tra, khi đến trước khoa bụng thấy có mấy người đang chờ, cô cùng y tá đi theo đồng thời ngồi xuống ghế, buồn chán lôi di động ra nghịch.

“Bác sĩ Quý……”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Giọng nói này hình như có chút quen tai.

Hướng Dư Tâm xoay người, vừa vặn người có giọng nói khiến cô cảm thấy quen thuộc đang nhanh chóng đi ngang qua, nét mặt hơi nghiêm túc, gò má sáng sủa đầy anh tuấn, cô mở miệng, hành động còn nhanh hơn ý thức mà gọi người lại.

“Quý Cảnh Thâm.”

Quý Cảnh Thâm nghe thấy tiếng gọi, bước chân anh dừng lại, ánh mắt tự động dựa theo âm thanh dừng ở người bên cạnh, anh nhướng mày, khép lại bệnh án trong tay.


“Thật đúng là anh rồi,” Hướng Dư Tâm vui mừng, “Em còn tưởng rằng em nghe lầm nữa.”

Quý Cảnh Thâm cười khẽ, tầm mắt xoay vòng trên đồ bệnh nhân của cô: “Làm sao vậy?”

“À, không sao đâu, là viêm ruột thừa mãn tính, bác sĩ nói có dấu hiệu chuyển thành cấp tính, đề nghị em làm phẫu thuật cắt bỏ.” Cô sợ đau, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài, cho nên liền đồng ý ngay.

“Viêm ruột thừa tuy rằng là phẫu thuật nhỏ,” anh dặn dò, “Nhưng cũng phải chú ý điều dưỡng, về sau vẫn là nên cố gắng ăn ít đồ cay và có tính kích thích chút.”

Hướng Dư Tâm làm thủ thế OK, lúc muốn chuyển đề tài thì có một bác sĩ nam cũng trong chiếc áo blouse trắng đi tới, vỗ lên vai Quý Cảnh Thâm.

“Cháu gái bé bỏng của cậu đâu?”

Quý Cảnh Thâm liếc anh ta một cái:

“Đang bận.”

“Biết rồi, khi nào dẫn tới ra mắt thế? Lần này cậu không thể lại từ chối đâu.”

“……” Quý Cảnh Thâm có chút đau đầu, không chịu nổi sự nhiệt tình của bạn mình, thả ra, “Lần sau phòng liên hoan sẽ dẫn cô ấy tới.”

Đồng nghiệp mặt mày hớn hở: “Được chứ, đến lúc đó tớ đi qua ăn ké, không được đổi ý đấy!”

“Không đổi ý.”

Hướng Dư Tâm quang minh chính đại nghe lén, khi vị bác sĩ kia đi rồi, cô liền trêu ghẹo: “Thật là, bác sĩ Quý từ trước đến nay thanh tâm quả dục cũng có bạn gái luôn rồi.”

Quý Cảnh Thâm nghe vậy bật cười: “Anh có phải hòa thượng đâu.”

“Lúc trước không khác hòa thượng lắm.” Hướng Dư Tâm lẩm bẩm. Rõ ràng hai người là cô ý được giới thiệu để phát triển hướng tới phương diện người yêu, kết quả quanh năm suốt tháng mặt cũng không thấy mấy lần, còn nói gì đến chuyện ở chung.

Nhưng hai người đã sớm xem chuyện này thành quá khứ, Hướng Dư Tâm sẽ không để ý, cũng biết anh lại càng không.

Muốn chúc phúc vài câu, không ngờ đầu óc vừa kéo, hỏi chuyện biến thành:


“Chúc mừng nhé, bạn gái của anh em có biết không?”

Quý Cảnh Thâm trố mắt, không tính toán giấu giếm: “Có.”

“…… Ai thế?”

“Tùy Hi.”

“Ồ, Tùy Hi…… Tùy Hi?” Cô khiếp sợ hỏi lại.

Quý Cảnh Thâm gật đầu.

“……”

Có lẽ là sự kiện kia đã từng cho cô ấn tượng quá sâu, Hướng Dư Tâm hiện tại còn nhớ rất rõ ràng, vẻ mặt hoà nhã của cô nhạt đi, thì thầm: “Thì ra mình không nghĩ lầm……”

Quý Cảnh Thâm không nghe hiểu: “Cái gì?”

Hướng Dư Tâm kéo kéo tóc, nghiêm túc nói: “Nói trước là em không có nhìn lén nhá.”

“?”

“Là cái lần em hẹn anh ra, nói những lời đó ấy, thật ra trên đường tới, em thấy anh và Tùy Hi,” Hướng Dư Tâm sờ mũi, “Lúc ấy thấy anh và Tùy Hi có chút động tác thân mật, liền đoán hai người có phải là…… Nhưng em không tin, cảm thấy không có khả năng.”

Hiện tại nhớ tới, làm gì không có khả năng chứ, không phải ở bên nhau rồi sao?

Quý Cảnh Thâm quả thật không quá nhớ rõ về lần gặp mặt cùng chuyện cô nói đó, liền không lên tiếng.

“Hiện tại nói mấy lời này cũng không ý nghĩa gì, chỉ là... ừm... chúc phúc hai người, thật lòng đấy.”

“Cảm ơn.”


“Đúng rồi, nếu bây giờ Tùy Hi về Nam Lâm rồi, vậy chờ em xuất viện rồi đến nhà thăm con bé, đã lâu không gặp bà nội con bé rồi, có chút nhớ đồ ăn bà ấy làm.”

Quý Cảnh Thâm cứng đờ, im lặng một lát: “Bà nội cô ấy đã qua đời rồi.”

Hướng Dư Tâm ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm, thật cẩn thận nói: “Anh nói gì cơ?”

“Bà ấy qua đời rất sớm, vào năm cô ấy lên cao trung.” Một mình sinh hoạt, chống đỡ được tốt nghiệp cao trung, thi đậu Phục Đán, rời khỏi Nam Lâm, gặp lại……Tất cả những điều này đều đã trở thành quá khứ, nhưng mỗi khi nhớ lại, đều là một vết thương không thể xóa nhòa, khắc sâu vào trong xương cốt.

Không chỉ là biến hóa của gia đình cô, càng là hai người lỡ nhau mất ba năm.

Loa gọi tên của Hướng Dư Tâm, mãi đến khi tiến vào phòng khám bệnh, Hướng Dư Tâm vẫn còn đang suy nghĩ những lời Quý Cảnh Thâm nói.

Như suy tư gì đó.

……

Bận rộn một trận cuối cùng cũng có thể ngồi xuống uống một miếng nước, đồng nghiệp tê liệt ngã xuống giường trong phòng trực ban, còn có sức nói giỡn:

“Thấy bộ dáng tớ không Tùy Hi, đây là mệt thành chó luôn đó.”

Tùy Hi hết sức vui vẻ.

“Biết cái gì gọi là rung chuông liền đến không? Biết cái gì gọi là cái gì cũng biết không? Biết cái gì gọi là bảo mẫu không? Không sai, chính là chúng ta trong mắt người nhà và người bệnh đó.”

“Chúng ta chuyên môn phục vụ một mình anh ta, cho nên anh ta ấn chuông một cái, trong vòng một giây tớ nhất định phải xuất hiện trước mặt anh ta, nếu không liền mắng, liền khiếu nại, cứ như tớ không có việc khác mà chỉ cả ngày hầu hạ anh ta vậy, phòng VIP lầu trên có vậy? Ồ không, phòng VIP còn làm không được một giây liền đến!”

“Chúng ta cái gì cũng biết sao, anh ta hỏi cái gì tớ cũng phải biết, tớ không biết thì lại nói cô là y tá sao lại cái gì cũng không biết thế? Ha, tớ cái gì cũng biết còn ở đây làm y tá sao? Tớ phải đi tham gia bộ não trí tuệ nhất để phát huy giá trị của tớ chứ!”

“Bực mình nhất chính là xem chúng ta như bảo mẫu vậy, giường cao hay thấp yêu cầu tớ giúp anh ta chỉnh không thành vấn đề, bồn cầu WC hỏng đèn hư tìm tớ sửa tớ cũng nhịn, ăn táo thôi còn muốn tớ lột vỏ còn muốn tớ cắt thành miếng nhỏ là cái quỷ gì? Excuse me?”

Đồng nghiệp liên tục phỉ nhổ như súng liên thanh thật sự quá mức khôi hài, buồn cười đến mức Tùy Hi cũng dừng không được, cô bưng ly nước lại: “Xin bớt giận, xin bớt giận.”

Đồng nghiệp uống một ngụm nước xong, hừ lạnh: “Đúng là phải bớt giận, cứ tiếp tục như vậy tớ phải già sớm mất thôi, không nói nữa, tranh thủ giờ rảnh gọi điện thoại cho bạn trai tớ, đã lâu không liên lạc rồi.”

Tùy Hi tự giác đi ra ngoài, kiểm tra phòng rồi trở về, đồng nghiệp đã gọi xong, trên mặt viết bốn chữ to "Cực kì tức giận".

“…… Sao thế?”


Đồng nghiệp ủy khuất: “Cãi nhau với bạn trai, không phải chỉ là lâu rồi không gọi cho anh ấy sao, anh ấy liền nói tớ lạnh nhạt anh ta, một chút cũng không quan tâm anh ta, cái gì chứ, anh ấy có phải không biết tớ bận cỡ nào đâu.”

Tùy Hi đành phải an ủi: “Dù sao cũng không phải cùng ngành, đừng nóng giận, chút nữa chia sẻ với nhau một chút.”

“Tớ cũng không giận, chỉ là có chút chạnh lòng, từ khi tớ làm y tá, cứ như thành yêu xa với bạn trai tớ vậy, đừng nói gặp mặt, có đôi khi một tuần cũng không gọi được bao nhiêu lần, lần trước cãi nhau còn thiếu chút nữa đòi chia tay……”

Đồng nghiệp khổ sở mếu máo, ôm lấy cánh tay Tùy Hi cọ cọ rồi chợt nghĩ đến cái gì liền ngồi bật dậy.

“Tùy Hi, cậu và bác sĩ Quý có cãi nhau không? Hai ngươi đều làm cùng một ngành, anh ta khẳng định bận hơn cậu, hai người cũng rất khó gặp nhau đúng không?”

Tùy Hi suy nghĩ, châm chước lý do thoái thác, chọn cách nói sẽ không xúc phạm đến đồng nghiệp: “Nguyên nhân chính là vì cùng ngành, cho nên càng có thể thông cảm cho nhau hơn.”

“Vậy cãi nhau thì sao, có không?”

Lần này cô trả lời rất nhanh: “Không có.”

Anh và cô, không dễ dàng mới được ở bên nhau.

Sao có thể sẽ làm chuyện vô nghĩa như cãi nhau chứ?

……

Giao ban xong, Tùy Hi ngồi trên chuyến xe về nhà Quý Cảnh Thâm. Anh gần đây vô cùng bận rộn, liên tục hơn một tuần ở lại phòng, nhờ đồng nghiệp đưa chìa khóa cho Tùy Hi để cô qua giúp tưới hoa một chút.

Tùy Hi vui vẻ nhận nhiệm vụ này.

Tưới nước xong, Tùy Hi thuận tiện giúp anh vứt hết đồ ăn quá hạn sử dụng trong tủ lạnh, đang rót nước để uống không ngờ lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô chạy ra xem.

“A, sao anh về rồi?”

Quý Cảnh Thâm không tiến lên mà nhìn cô, không nói chuyện, chỉ mỏi mệt giang hai tay ra. Tùy Hi hai ba bước đi qua, được anh kín kẽ ôm vào lòng.

Cô biết anh mệt mỏi, rất phối hợp mà nâng tay lên cũng vòng lấy eo anh.

Quý Cảnh Thâm ôm non nửa buổi, đẩy ra cô một chút, cúi đầu, môi dò lại gần, tìm được môi cô, từ từ chậm rãi hôn cô.

Editor: Vô Ngôn Team


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui