Editor: Vô Ngôn Team
Quý Bỉnh Trạch đi vào phòng Quý Luật, đèn không mở, tối đen như mực, ông giơ tay sờ nút mở, chưa chạm tới, phía cửa sổ bỗng có tiếng bước chân đến gần.
Như bị hấp dẫn, ông đi đến bên cửa sổ, nấp ở phía sau rèm, lúc thấy rõ người tới, ông khẽ nhíu mày.
Từ khi Quý Cảnh Thâm ôm Tùy Hi vào nhà, thật cẩn thận mà thả cô xuống dưới, sau đó ngồi xuống, đến cúi người để sát lại cực gần, ngón tay khẽ vuốt mặt cô, mỗi một động tác đều rơi vào trong mắt ông.
Quý Bỉnh Trạch khiếp sợ, lúc trước cho rằng ông suy nghĩ quá nhiều, lúc này lại nghĩ lại, ông không thể tin được, dù dụi mắt thế nào đi chăng nữa, những gì nhìn đến cũng không sai chút nào.
Trái tim như bị đả kích nghiêm trọng, Quý Bỉnh Trạch nghiêng người, hai tai khẽ nổ vang.
……
Tùy Hi ngủ một giấc ngon lành, mơ mơ màng màng lấy di động nhìn giờ vừa, đã hơn 11 giờ.
Tối hôm qua…… hình như cô ngủ trên xe, sau đó cô không có ấn tượng gì cả.
Nghĩ mãi cũng không có đáp án, cô gãi đầu, xuống giường rửa mặt.
Mang theo bát cháo lên lầu, trong phòng bệnh chỉ có một mình bà nội, đang xem TV, cô nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?”
“Đi ăn cơm rồi.” Bà nội cười ha hả. Tùy Hi thấy bà nội hiếm khi tinh thần không tồi, trong lòng vui vẻ, ngồi xuống đút bà nội uống cháo.
“Suốt ngày ngủ, ngủ qua cả mấy ngày luôn rồi, hôm nay ngày mấy bà cũng không rõ ràng lắm nữa.”
Tùy Hi: “Hôm nay ngày bốn tháng tám ạ.”
Bà nội nghe vậy sửng sốt: “Ai da.”
“Sao vậy ạ?” Cô kinh ngạc.
“Qua bảy ngày nữa là sinh nhật của Hi Hi nhà chúng ta rồi này,” Bà nội vỗ vỗ tay, “Một năm chỉ có một lần thôi, phải tổ chức nhé.”
Tùy Hi khẽ cười, rút khăn giấy lau đi cháo trắng dính bên khóe miệng bà, “Bà nội, nguyện vọng sinh nhật của cháu chính là bà khỏe lên.”
Bệnh tình không chuyển biến xấu, nhưng cũng không khởi sắc chút nào, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, cô không bận tâm sinh nhật cái gì, chỉ muốn bà nội khỏe lại.
Bà nội im lặng, uống lấy muỗng cháo Tùy Hi đưa qua, thuận thế cầm lấy ta cô, giống khi còn nhỏ, nhẹ nhàng mà bao lấy.
“Bà nội sẽ khá lên thôi,” Bà nội nắm chặt hơn chút, lòng bàn tay thô ráp như có như không vuốt lòng bàn tay cô, thật dịu dàng, “Bà nội còn muốn ra viện, muốn tổ chức sinh nhật cho Hi Hi, muốn nhìn Hi Hi lớn lên, gả chồng, mấy cái này nếu không làm được, bà nội sao nỡ chết đi được?”
Tùy Hi không nghe nổi chữ kia, nghẹn nước mắt nói: “Thôi thôi thôi, loại lời nói này không thể nói bậy, bà nội mau phun ra đi.”
Bà nội cười, phối hợp "phụt" ba tiếng, “Hi Hi của chúng ta tốt như vậy, tương lai cũng không biết tiện nghi cho tên nhóc nào, bà nội không yêu cầu quá nhiều, xe hay phòng ở đều là vật ngoài thân, quan trọng nhất, là đối xử tốt với cháu, phải thật lòng.”
“Hôn nhân của cha mẹ cháu thất bại, không có nghĩa là cháu cũng thế, tuy bà không biết có cơ hội sống đến lúc ấy không, nhưng bà hy vọng cháu hạnh phúc, cái này so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn cả.”
“Bà nội!” Tùy Hi cắn môi, nước mắt suýt nữa trào ra, “Bà không được nói bậy, những lời này cháu không muốn nghe.”
“Rồi rồi rồi, không nói,” Bà nội có chút mệt mỏi, hạ giọng xuống, “Tốt nhất là có thể xuất viện được trước sinh nhật cháu, chúng ta ở nhà, gọi mẹ cháu, người một nhà tụ lại cùng nhau……”
“Mẹ……”
Nếu bà nội bình phục xuất viện, mẹ cô đương nhiên sẽ đi, bà ấy đã có gia đình mới, đã sớm không phải người một nhà........ với cô và bà nội.
Bà nội như nhìn thấu suy nghĩ của Tùy Hi, nhẹ giọng nói: “Hi Hi, cháu đừng hận mẹ cháu, không nên trách mẹ cháu lúc trước làm ra lựa chọn như vậy, bây giờ cháu không hiểu, chờ cháu trưởng thành, sẽ hiểu được.”
“Bà nội……”
“Mẹ cháu đời này sống cũng không dễ dàng, dù sao có duyên không phận với con trai bà, nếu gặp được người nó thích, thì tùy nó thôi……” Mí mắt của bà nội nửa khép lại, còn muốn trò chuyện tiếp, môi nhẹ giật giật, cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, nghiêng đầu thiếp đi.
Cháo còn đến một nửa bát.
Tùy Hi đậy nắp lại, bao lại xong ném vào trong thùng rác, bên ngoài có chút ầm ĩ, cô đi qua khép lại cửa ban công, kéo qua ghế dựa bên mép giường, ngồi xuống, với vào trong chăn bắt lấy tay bà nội.
Không tiếng động mà làm bạn.
Chạng vạng, Tùy Hi muốn tới KFC đi làm, trước khi đi thì bà nội tỉnh lại, cô cúi người hôn lên má phải bà nội.
“Bà nội, cháu đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sẽ nhanh chóng trở về.”
Bà nội không có sức nói chuyện, nên chớp chớp mắt ý bảo mình đã biết, Tùy Hi tạm biệt, trở tay đóng lại cửa phòng bệnh.
Lương Văn Nhân ở phòng vệ sinh, bà nội nằm một mình.
Đầu có chút choáng váng, tất cả trước mắt đều là mơ hồ.
Nửa cơ thể chết lặng vô lực, bà nội khó chịu muốn động một chút, thân mình lại trầm trọng không điều khiển được, bà ẩn ẩn có dự cảm gì đó, khóe mắt "lạch cạch", có nước mắt chảy xuống.
……
Làm hết bốn tiếng, Tùy Hi lấy được tiền lương đầu tiên trong cuộc đời cô, không nhiều lắm, nhưng rất vui vẻ.
Ngồi trên xe buýt về bệnh viện, Tùy Hi tính toán tiền lương nên chi tiêu thế nào, nhiều nhất khẳng định là tiền thuốc men, còn lại một phần nhỏ, chi tiêu sinh hoạt chiếm hơn phân nửa, còn có thể dư khoảng một trăm nhân dân tệ, có thể mua món quà nhỏ cho bà nội.
Nghĩ đến đây, khóe miệng nhịn không được giương lên, từ khi bà nội nằm viện tới nay, cô rất ít có lúc nào vui vẻ như vậy, hận không thể bây giờ là ban ngày, có thể nhanh chóng mua quà cho bà nội, đưa đến trước mặt để bà vui.
Chiếc xe buýt thình lình phanh gấp, Tùy Hi va chạm ghế dựa, phong thư đặt trên đầu gối trượt xuống, tiền suýt nữa rơi hết ra. Cô nhanh chóng nhặt lên, nhét vào trong bì.
Màn hình di động lóe lên, có cuộc gọi đến, cô thấy là Lương Văn Nhân, tay khựng lại, không biết vì sao, hô hấp bỗng dưng dồn dập lên.
Tay không kiềm được mà phát run, cô suýt nữa cầm di động không được, run rẩy bắt máy, rơi vào tai là giọng nói cố nhịn xuống nghẹn ngào của Lương Văn Nhân, “Hi Hi, con về chưa?”
“Con đang ngồi xe buýt.” Còn hai trạm nữa.
“Mau trở lại đi, bà nội con…… sắp không được rồi……”
Đầu óc "Oanh" một cái nổ tung lên, cô nghi ngờ mình nghe lầm, muốn hỏi, lại sợ nghe được đáp án giống như đúc, cô đứng phắc lên, vọt tới bên cạnh tài xế.
“Xin lỗi bác tài, cháu muốn xuống xe, mở cửa giúp cháu với.”
Tài xế không kiên nhẫn: “Chưa tới trạm, không thể mở.”
“Cháu nói, cháu muốn xuống xe!”
Cô đột nhiên nói lớn tiếng, tài xế bị hoảng sợ, quay đầu lại muốn mắng, nhưng lại bị hai mắt đỏ bừng của người trước mắt khựng lại, ông mở cửa, thấy cô nhảy xuống xe chạy một hồi không thấy đâu, chậm rãi lấy lại tinh thần nói thầm.
“Học sinh bây giờ thật là……”
Khoảng cách giữa các trạm khá ngắn, chỉ có mấy trăm mét.
Tùy Hi chạy như điên, trước mắt ngoại trừ bệnh viện càng ngày càng gần, cái gì cũng không thấy, cô vọt vào thang máy, trong nháy mắt cửa mở vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh của bà nội có rất nhiều người, một nhà Quý Cảnh Thâm, Quý Bỉnh Khả, Quý Bỉnh Trạch còn có Quý Luật, rất nhiều, cô đến nhìn cũng không nhìn, đẩy bọn họ ra mà chạy vào bên trong.
“Không cứu được sao? Phải từ bỏ sao?” Lương Văn Nhân chất vấn.
“Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Có y tá tiến lên đắp vải trắng, bắt đầu từ dưới chân, từng chút một đắp qua cơ thể, cho đến khi che mất khuôn mặt hiền lành, Tùy Hi mở to mắt, bắt lấy tay y tá, xốc lên chiếc vải trắng.
“Vì sao lại đắp lên, bà nội còn sống mà……”
Y tá gục đầu xuống: “Xin nén bi thương.”
Tùy Hi che tai lại, liều mạng lắc đầu: “Nén bi thương? Vì sao em phải nén bi thương, bà nội còn khỏe mà, bà nói bà muốn ra viện tổ chức sinh nhật cho em, bà nói……”
Có người đến gần, bàn tay to che lại đôi mắt cô, “Hi Hi, đừng như vậy.”
Mất đi thị giác, những giác quan khác lập tức trở nên càng thêm mẫn cảm, cô cảm giác được y tá lại đắp vải trắng lên người bà nội, cô muốn ngăn cản, nhưng cô không động đậy, một ngón tay cũng không nhúc nhích……
Bất lực.
Bác sĩ rời đi, còn lại y tá đâu vào đấy mà giải quyết hậu sự.
Quý Cảnh Thâm muốn ôm cô, nhưng trước mắt người nhà đều ở đây, đương nhiên không thể làm vậy, anh chỉ có thể không cho cô nhìn, nương theo thân thể che đậy, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô.
Tùy Hi không nhúc nhích.
Hốc mắt rất nóng, có thứ gì trượt xuống, cô không biết.
Bên tai là tiếng khóc tê gan liệt phổi của mẹ, cô chậm rãi giơ tay, kéo ra cái tay che đậy mắt mình. Bà nội còn ở đây, chỉ là bị vải trắng che lại, chỉ là rút đi máy điện tâm đồ, chỉ là sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa……
Không còn nữa, thật sự không còn ai nữa.
Cuối cùng vẫn là, chỉ còn một mình cô.
Xử lý xong tẩt cả thủ tục, Tùy Hi mang theo bà nội về nhà.
Lương Văn Nhân vào phòng bếp nấu mì, Tùy Hi buông hũ tro cốt xuống, đầu nặng nề, chân nhẹ bẫng, đứng ở cửa phòng bà nội.
Đầu ngón tay đặt lên tủ, từ quần áo, đến giường, cô đều chạm qua, vương đầy nỗi lưu luyến.
Tất cả đồ đạc đều vẫn duy trì nguyên trạng.
Phảng phất như bà lão dịu dàng hòa ái lại thích lải nhải vẫn còn ở đây, bảo cô đi ngủ sớm một chút, đón cô đi ăn cơm, mua đồ ăn ngon thì đưa cho cô trước……
Ngực ướt đẫm, vệt nước chảy xuống một tảng lớn.
Nhắm mắt lại, cô cắn ngón tay, khóc nức nở.
……
Ba ngày sau hạ táng bà nội, ngày đó vừa lúc là sinh nhật cô, Lương Văn Nhân về căn nhà khác lấy vài thứ, nơi này chỉ còn mình cô.
Quý Luật và Trình Hiểu Đình đồng thời tới đây, Tùy Hi rót nước cho mỗi người, không nói một tiếng.
Sau khi Tùy Hạc qua đời, Trình Hiểu Đình đã thật lâu không thấy cô như vậy, rõ ràng trước khi tới đã nói với Quý Luật là tuyệt đối không được khóc làm cô không chịu nổi, bây giờ vẫn nhịn không được, nước mắt rơi xuống.
“Hi Hi……” Trình Hiểu Đình đứng lên, dựa gần vào Tùy Hi rồi ngồi xuống, ôm lấy cô, ấn đầu cô lên vai mình, “Cậu đừng như vậy, tớ nhìn khó chịu lắm.”
Cô trầm mặc.
“Ai cũng không muốn đâu, thật đấy, cậu đừng thế mà……”
Tùy Hi đẩy ra chút, nhìn Trình Hiểu Đình một hồi, rút khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.
“Tớ không sao đâu.” Tùy Hi khàn giọng.
Trình Hiểu Đình rơi nước mắt nhiều hơn, tùy tiện lau đi, không dám nhìn Tùy Hi.
Trong mắt Tùy Hi là một mảnh tĩnh mịch không một gợn sóng, giống như tĩnh lặng, không còn cái gì có thể nhấc lên gợn sóng.
Cô sợ hãi.
“Tớ thật sự không sao.” Tùy Hi quay đầu đi, xin lỗi nói: “Trong nhà không có gì để chiêu đãi các cậu, đừng để ý nhé.”
Trình Hiểu Đình lắc đầu.
Hai người còn có việc, chỉ ngồi một giờ thì phải đi, Tùy Hi tiễn bọn họ ra cửa.
“Không cần tiễn, tự chúng tớ trở về.” Quý Luật nói.
Tùy Hi nói "Được", nhìn theo bọn họ xuống lầu, sau đó đóng cửa lại, tựa lưng vào.
Thân thể không có sức lực, không bao lâu cũng không đứng được, Tùy Hi ngồi phịch xuống đất, thuận thế ôm lấy chính mình.
Hình như từ nhỏ đến lớn đều là thế này.
Cố gắng như vậy, nhưng cái gì cũng giữ lại không được, Tùy Hạc là vậy, Lương Văn Nhân là vậy, bà nội cũng là vậy.
Cô muốn thứ gì, cũng giống như hái sao trên trời, khó như vậy.
Từng người cô quý trọng đều bị cướp đi……
Cô rốt cuộc chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
*** ***
Kết thúc ca giải phẫu cuối cùng của hôm nay, Quý Cảnh Thâm ở trong văn phòng viết lời dặn của bác sĩ và nhật ký giải phẫu, cửa kép bị mở ra, vang lên một tiếng "Cạch" nhỏ, anh ngẩng đầu.
Là Quý Bỉnh Trạch.
“Chúng ta nói chuyện một chút được không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...