Editor: Vô Ngôn Team
Chương 25:
Lương Văn Nhân cuối cùng vẫn là không đi vào.
Tiễn người đi, Quý Cảnh Thâm một mình ở bên ngoài hóng gió lạnh, còn một giờ nữa là đến chín giờ, anh nhớ đến một việc, trở về phòng bệnh.
Tùy Hi đang chơi di động, ban ngày chơi hơi lâu, mới tám giờ đã buồn ngủ vô cùng, mắt nhắm mắt mở sắp khép lại, khóe mắt mơ hồ trông thấy Quý Cảnh Thâm vắng mặt đã lâu đi vào, cô vặn vẹo thay đổi một tư thế thoải mái, nhắm hai mắt lẩm bẩm.
“Chú út, chú đi đâu thế?”
Quý Cảnh Thâm lấy đi chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô, dịch chăn lại cho cô, không đáp mà hỏi: “Còn một tiếng nữa là đến chín giờ rồi, có muốn ăn gì không, chú út đi mua cho cháu.” Ngã rẽ dưới lầu có một cửa hàng bán bánh kem, “Muốn ăn bánh kem không?”
Cô quá mệt nhọc, cái gì cũng không muốn ăn, lắc đầu nhét nửa khuôn mặt vào trong chăn. Thật lâu sau khi tiếng hít thở khẽ khàng truyền đến, Quý Cảnh Thâm còn tưởng rằng mình nghe lầm, bật cười.
Ngủ rồi? Nhanh thế sao.
Tắt đi đèn đầu giường, Quý Cảnh Thâm kéo mành ngăn cách lên, ở mép giường ngồi xuống.
Trong mơ có rất nhiều đoạn ngắn, lóe rồi vụt đi, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh một chiếc dao phẫu thuật sáng chói lọi, có người sử dụng nó, cắt cổ mình ra, có máu phun ra, nhuộm đầy bàn tay người nọ……
Cô bị doạ tỉnh, mở phắc mắt ra, nặng nề thở dốc, tim đập kịch liệt như tiếng trống.
Có người dựa lại đây.
Phòng bệnh đã tắt đèn, đen kịt cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hơi thở quen thuộc làm cô biết là ai, giơ tay sờ soạng bắt được cổ áo anh, cô nắm rất chặt.
“Chú út……”
Quý Cảnh Thâm thấp giọng thì thầm: “Chú đây, gặp ác mộng sao?”
Cô gật gật đầu, sau đó nhận ra anh không thấy được trong chỗ tối thế này, nói: “Vâng ạ.”
“Không sao hết, mơ đều là giả,” Anh an ủi, thật khẽ mà vỗ vai cô, “Quên nó đi, nhé?”
Cô không nói "Được", cũng không nói "Không được", sau khi im lặng một lúc lâu, chợt hỏi: “Chú út, cháu chỉ cần phẫu thuật nhỏ thôi, đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy vì sao phải gây tê toàn thân luôn ạ?” Theo như cô biết thì, nếu là phẫu thuật nhỏ, không phải chỉ cần gây tê vùng cổ là được rồi sao?
Anh kiên nhẫn: “Bởi vì khối sưng hơi lớn, gây tê toàn thân an toàn hơn.”
“Cháu sẽ không sao đúng không ạ?”
“Khẳng định là vậy.”
Hai người cứ như vậy mà không để ý bất cứ ai nói chuyện phiếm, mãi đến khi Tùy Hi lại lần nữa có chút mơ màng buồn ngủ, anh dỗ cô ngủ, chăm chú nhìn cô trong bóng đêm yên lặng.
Vẻ kiên cường dũng cảm chỉ là cái vỏ ngoài cô làm cho người xa lạ xem, trên thực tế anh hiểu rằng, cô cũng mới chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, cũng sợ giải phẫu, cũng sợ hãi trong lòng.
Nhưng may mắn là, anh ở đây.
……
Bảy giờ năm mươi phút sáng, ý tá đẩy giường tới, ý bảo Tùy Hi nằm trên đó.
Trải qua mấy ngày ở chung, những người bệnh cùng phòng bệnh gần như quen biết nhau cả rồi, quen thuộc nhất đương nhiên là giường cách vách. Cậu bé đã làm giải phẫu, mẹ cậu bé đang đút cậu uống cháo, thấy Tùy Hi chuẩn bị đi, nói với cậu bé: “Thần Thần, cổ vũ chị ấy đi nào.”
Thần Thần làm thủ thế cố lên, miệng ngọng nghịu nói: “Chị cố lên nha.”
Tùy Hi nở nụ cười: “Cảm ơn Thần Thần.”
Giường đẩy tiến vào thang máy, từ từ đi xuống, xuyên qua hành lang dài đến phòng giải phẫu, có y tá nhắc nhở Quý Cảnh Thâm không thể đi vào.
Quý Cảnh Thâm dừng lại, khom lưng, ánh mắt mềm mại, “Đừng sợ, chú út ở bên ngoài chờ cháu.”
“Cháu biết rồi ạ.” Dọc theo đường đi đến đây cô đã sớm chuẩn bị tâm lý xong, huống chi……
“Cháu không sợ đâu, chú út.”
“Ừ, cháu không sợ, coi như đi ngủ một giấc vậy, tỉnh lại thì tốt rồi, được chứ?”
“Vâng ạ.”
Giường được đẩy đi.
Bóng người anh càng lúc càng xa.
Cửa phòng giải phẫu chậm rãi khép lại, gương mặt anh từng chút từng chút một biến mất, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa. Trên đỉnh đầu là đèn mổ, y tá ở bên người cô đi tới đi lui, một cảnh tượng vốn dĩ nên rất khẩn trương, cô lại rất thả lỏng, trong lòng chồng chất ngàn vạn dũng khí.
“Chuẩn bị gây tê nhé,” Có một y tá đến gần, tiêm thuốc vào xoang mũi cô, “Không đắng đâu.”
Dung dịch nhập vào, toàn bộ khoang miệng nháy mắt có chút đăng đắng, Tùy Hi nhíu nhíu mày, ý thức từng chút một mà bay đi, cho đến khi mất đi tri giác.
Cùng lúc đó, ngoài phòng giải phẫu.
Trên hành lang không một bóng người chỉ có một mình anh ngồi, phòng giải phẫu sáng đèn, biểu hiện đang trong quá trình giải phẫu, cảnh tượng rất quen thuộc, cảm giác lại là lạ lẫm.
Ít nhất, anh chưa bao giờ ở ngoài cuộc phẫu thuật, chờ một người như vậy.
Làm một bác sĩ, anh đã cân nhắc qua bệnh tình của cô, cũng đã thảo luận với bác sĩ mổ chính của cô, biết không phải là phẫu thuật lớn sẽ không sao cả, nhưng lại là tim gan cồn cào mà lo lắng, mới vừa đi vào, đã nghĩ ngay khi nào cô sẽ đi ra.
Giơ tay che lại đôi mắt, anh vứt đống suy nghĩ lộn xộn đi, tĩnh tâm chờ đợi trong bóng đêm.
……
Tùy Hi mơ một giấc mộng rất dài.
Dài lắm, dài đến nỗi cô không nhớ nổi là bắt đầu ở đâu, lại kết thúc vào khi nào. Điều duy nhất rõ ràng, chính là vào đêm pháo hoa nhấp nháy rực sáng, hiện lên khuôn mặt nở rộ nụ cười đầy thỏa mãn của Tùy Hạc.
Cô thật muốn cả đời đều có thể nhìn thấy được.
Người cô rất đau, muốn tìm kỹ, lại không rõ rốt cuộc là miệng vết thương đau hay là chỗ khác đau, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, không động đậy được, chỉ có tròng mắt có thể lay động, sau khi tự hỏi thật lâu mới biết được nơi này là phòng giải phẫu.
Giải phẫu đã xong rồi, cô không sao cả……
Nhẹ nhàng thở phào.
Ước chừng vài phút sau, có y tá lại đây, thấy cô tỉnh rồi, đẩy cô về phòng bệnh, hai y tá hợp lực, nâng cô lên giường, trong lúc đó miệng vết thương thoáng bị kéo ra một chút, không đau đớn lắm, cô nhịn một hồi thì hết.
Trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, cô thấy Quý Cảnh Thâm, muốn nói chuyện với chú ấy, nhưng mà chưa mở miệng, đầu nghiêng qua lại ngủ tiếp.
Dạ dày vừa đau vừa nóng như lửa đốt, giống như có gì đó đang đảo qua đảo lại không ngừng ở bên trong, cô muốn nhúc nhích, thân thể lại không kiểm soát được. Nước mắt từ khóe mắt lăn ra, làm nhòe đi tất cả mọi thứ, cô hơi mở miệng, muốn nói chuyện, thoát ra miệng lại chỉ có tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Có người vén rèm lên đi vào, cô thấy không rõ mặt, chỉ nghe thấy một giọng nói, thật dịu dàng, là giọng của một người phụ nữ.
“Sao cháu khóc rồi?”
Động tác lắc đầu của cô rất nhỏ tưởng chừng như không thấy được, cô muốn nói cô không sao, nhưng lúc này dạ dày lại rất đau, đau đến nỗi cô căn bản không khống chế được mình nữa, từng giọt nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Mẹ của Thần Thần bị dọa, sốt ruột cuống quít muốn đi gọi bác sĩ, cổ tay lại bị bắt lấy thật nhẹ, cô quay đầu lại.
“Cháu đợi chút nhé, dì gọi bác sĩ cho cháu.” Nói xong liền ấn nút gọi.
Y tá tới rất nhanh, đi cùng bác sĩ mổ chính của Tùy Hi, mẹ Thần Thần rất khẩn trương, “Bác sĩ mau nhìn xem, con bé cứ khóc mãi.”
Bác sĩ kiểm tra cho cô xong, cười: “Thuốc tê chưa hết tác dụng, con bé không cảm giác được vết thương đâu, chắc là là đói lắm rồi.” Bác sĩ cúi đầu: “Cô bé, có phải dạ dày cháu đau không?”
Tùy Hi chớp chớp mắt.
“Không sao đâu, nhịn một chút, rất nhanh là có thể ăn được rồi, được chứ?”
Cô lại chớp mắt.
Bác sĩ và y tá rời đi, mẹ của Thần Thần ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng thở ra mới phát giác Quý Cảnh Thâm từ trước đến nay luôn một tấc cũng không rời lại không ở đây, cô nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm anh đi đâu rồi.
Ngay lúc đó, Quý Cảnh Thâm xuất hiện, anh bước lại gần, vòng qua mẹ của Thần Thần, khom lưng, “Hi Hi.”
Mẹ của Thần Thần ở bên cạnh đáp lời: “Vừa rồi bác sĩ mới tới, nói tình huống con bé khá tốt……” Thuật lại một lần, “Vì bị đói lâu lắm, dạ dày rất đau, nãy giờ vẫn luôn khóc.”
“Cảm ơn chị.”
“Khách sáo cái gì, cách vách cả mà.” Mẹ của Thần Thần cười cười, tự giác rời đi, nhường chỗ cho hai người.
Mành bị kéo lên kín mít, ánh sáng đạm xuống, giống như một thế giới nhỏ. Quý Cảnh Thâm lấy khăn giấy, lau đi nước mắt trên má cô, lại lấy khăn nhúng nước, lăn qua bờ môi khô ráo của cô.
Sau đó anh ngồi xuống, dùng di động tìm một ít mấy chuyện kì lạ trên thế giới, coi như chuyện xưa mà kể cho cô nghe.
Ý đồ rõ như ban ngày.
Dạ dày vẫn đau như cũ, giật lên từng cơn khó chịu đựng nổi. Tùy Hi nỗ lực khiến mình tập trung hết sức nghe lời anh nói, bỏ qua đau đớn, có lẽ là vì tâm lý ám chỉ lâu rồi, bệnh trạng có vẻ giảm bớt hơn chút, cô khép mắt, trước khi ngủ, từ trong chăn vươn tay ra, từ từ chậm rãi, khẽ bắt lấy vạt áo anh.
Anh dừng lại, cúi người lắng nghe.
“Chú út, cháu hết đau rồi……”
Anh hắng giọng, đôi mắt nhu hòa: “Mệt nhọc thì ngủ đi!”
Môi cô mấp máy hai cái, còn muốn nói gì đó nữa, nhưng ý thức đã bị cơn buồn ngủ cắn nuốt, tay chợt tuột xuống, cô mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng.
Qua một đoạn thời gian sau khi giải phẫu, Tùy Hi cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn thức ăn lỏng, thuốc tê đã mất đi hiệu lực, vết thương không biết ngày đêm mà ẩn ẩn đau, cũng may còn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Cô mở lớn miệng không được, không thể dùng muỗng, lúc mua cháo Quý Cảnh Thâm cố ý hỏi chủ quán lấy thêm ống hút, để nguội một ít, để cô dùng ống hút chậm rãi uống.
Ở bệnh viện năm ngày, Tùy Hi bình phục, dọn đồ đạc xuất viện.
Từ ga tàu hỏa của thành phố Nam Lâm đi ra, Tùy Hi liếc mắt một cái liền thấy được Quý Luật và Trình Hiểu Đình chờ đợi đã lâu.
Trình Hiểu Đình nhào tới, ôm chầm lấy Tùy Hi, “Nhớ cậu muốn chết, một ngày không thấy như cách tam thu, tự cậu tính chúng ta đã cách nhau bao nhiêu năm đi.”
“Tớ cũng nhớ cậu.”
Quý Luật gọi một tiếng chú út, tiến đến nhìn bên gáy Tùy Hi, “Tớ nhìn xem, băng gạc lớn thế này, lúc giải phẫu có đau không?”
“Không đau.”
Quý Cảnh Thâm đã gọi được xe, “Đi thôi, lên xe rồi nói chuyện.”
Anh ngồi ở ghế phụ, ba người song song ngồi ghế sau, ríu rít hàn huyên một hồi, Quý Luật bỗng chốc ấp úng, “Cái đó, Hi Hi, có chuyện này tớ muốn nói cho cậu.”
“Gì thế?”
“Việc cậu nằm viện ấy, bà nội cậu đã biết rồi, là tớ không cẩn thận nói lỡ miệng,” Quý Luật sờ sờ mũi, “Xin lỗi cậu nhiều, đã hứa với cậu sẽ giữ bí mật rồi mà lại.”
Nghe vậy Tùy Hi hơi mỉm cười: “Không sao đâu, cậu không nói thì lần này trở về bà nội tớ cũng sẽ biết.”
Cô chỉ chỉ băng gạc, “Dù sao không sao cả, biết thì biết thôi.”
Quý Luật yên tâm.
Bà nội đã sớm biết được Tùy Hi hôm nay trở về, chuẩn bị xong một bàn đồ ăn lớn, lúc này nghe thấy tiếng nói chuyện, gấp không chờ được thả đồ ăn xuống đi qua mở cửa.
Tùy Hi tiến lên ôm lấy bà nội.
“Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy chẳng chịu nói một tiếng, còn gạt bà!” Bà nội rất giận, đôi mắt đỏ bừng lên.
“Là lỗi của cháu,” Cô ngoan ngoãn xin lỗi, “Bà nội đừng nóng giận, giờ cháu không sao rồi ạ.”
Bà nội liếc mắt nhìn cô một cái, buông cô ra, ngược lại nói chuyện với Quý Cảnh Thâm: “Cảnh Thâm, lần này làm phiền cháu chăm sóc Hi Hi nhà bà rồi.”
“Không phiền đâu ạ, con bé rất nghe lời, cũng rất dũng cảm.”
Lỗ tai đỏ hồng, Tùy Hi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Bà nội cười: “Tùy tiện ngồi đi, bà còn vài món nữa là xong rồi.” Xoay người về phòng bếp.
Quý Cảnh Thâm cởi áo khoác đi vào hỗ trợ, Tùy Hi cũng đi vào, nhưng một bước vào đã bị đuổi ra, cô mếu máo, đi rót nước uống.
Chuông di động mở không lớn, vang lên một hồi rồi mới nghe thấy, Quý Luật từ áo khoác lấy ra di động của Quý Cảnh Thâm, thoáng nhìn tên người gọi đến trên màn hình, cười lên vừa gọi vừa tiến vào phòng bếp.
“Chú út mau ra đây đi, là điện thoại của dì tương lai của cháu này, nhanh lên nhanh lên.”
Tay Tùy Hi nhoáng lên, nước lạnh rải đầy tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...