Skara, Em Đi Tìm Anh (Em, anh và chông chênh tình gió)
“Chào anh chủ đẹp trai!” cô mỉm cười bước vào quán, ở quán này duy chỉ có cô là nhân viên phục vụ thôi, ngày xưa thì anh chủ là người đảm nhận công việc này.
“Ừ, đi làm mà xinh như này không khéo thằng Nhật nó bỏ học để đi trông em đấy!”
Cô không nói gì mà đi làm việc luôn. Cô biết bây giờ ai cũng muốn gán ghép nó với Nhật nhưng cô không thể... cô không thể quên anh Yun và cũng không thể đồng ý làm người yêu của Nhật khi mà từ trái tim đến suy nghĩ của cô đâu đâu cũng chỉ có bòng hình của anh Yun.
Mấy hôm trước Na và Bông còn đến hàng hoa của chị Lam để cho cô một trận vì cái tội bỏ học cơ nhưng rồi không hiểu Nhật nói gì nữa mà hai người họ chịu để yên cho cô làm việc, rồi còn nói sẽ thường xuyên ghé qua úng hộc cho cô lau bàn mỏi tay luôn.
“Em ơi!” cô giật mình bỏ khăn lau xuống bàn rồi cầm thực đơn với giấy bút đến bàn của khách.
“Hai chú ăn gì ạ?” hơi buồn cười nhưng từ sáng đến giờ đây là lần đầu tiên cô phục vụ khách nam nên trong lúc luống cuống thế nào cô lại gọi hai cậu học sinh cấp 3 là chú.
“Gì vậy? Anh nói học lớp 12 thôi mà, gọi vậy nghe tổn thọ lắm!”
“À, em nhầm, hai anh ăn gì?”
...
Tan học là Nhật ghé ngay chỗ làm của cô, vừa vào đến cửa thì gặp ngay cảnh cô cười cười nói nói với hai thằng con trai nên không khỏi bực mình.
Sau khi ghi xong các món mà hai người kia gọi cô quay vào trong bếp để nói các chú trong đó chuẩn bị đồ ăn cho khách thì gặp ngay anh đang đứng chắn ngay cửa ra vào của quán, mắt nhìn hai cậu học sinh vừa gọi món không rời.
“Này, anh đang đứng chắn giữa lối vào của quán đấy! Mà sao anh nhìn người ta ghê vậy? Khách người ta gọi món thôi mà!” dù cho cô nói vậy thì anh cũng không khỏi cau có, khó chịu trong người khi nghĩ đến cảnh ngày nào cô cũng sẽ phải cười nói với cả tá con trai như vậy.
***
“Bố à, con rất cảm ơn vì bố đã nuôi dưỡng, chăm sóc cho con trong suốt những năm tháng qua, dù cho con có không cùng huyết thống với bố. Nhưng con thật không hiểu nổi tại sao anh Yun lại không được như con? Bố đưa anh ấy đi đâu rồi bố? Bây giờ anh ấy sống thế nào? Con nhớ anh Yun lắm bố à. Con yêu anh Yun mất rồi, con xin lỗi! con cũng không muốn bố mẹ li hôn đâu. Gia đình mình bây giờ có còn lại gì ngoài một đống đổ lát không vậy bố? Con sẽ rời xa ngôi nhà này một thời gian, đến lúc thích hợp con sẽ về. Bố đừng tìm con và hãy luôn tin rằng con vẫn đang ổn bố nhé!” ông đọc lá thư mà tay run run, tuy không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng nhưng trong thâm tâm ông cũng đau khổ lắm. Ông không hiểu nổi lí do tại sao ông lại không muốn cho cô với Yun đến với nhau...
Ông thật không ngờ sau bao nhiêu cố gắng xây dựng và giữ gìn mọi thứ cho đến bây giờ cũng chẳng còn lại gì.
Ông thật không ngờ rằng Yun có thể tỉnh lại sau bao nhiêu công sức và cả tiền bạc ông bỏ ra để mua chuộc bác sĩ để giữ cho anh mãi là người thực vật...
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...