Những lúc lo lắng về bà nội trở nên quá lớn, Lyra sẽ bị đau dạ dày và không thể ăn gì. Trong suốt quá trình thất bại của bác sĩ Timothy Freeman, cô đã sụt 7 pound, nhưng ngay khi vị bác sĩ tâm thần danh tiếng này đưa ra tòa những phát hiện của mình liên quan tới tình trạng tinh thần của Gigi, Lyra đã nhanh chóng lấy lại được cân nặng.
Con trai của bà, Christopher Prescott, Jr.., và vợ ông, Judith – hai người tình cờ lại là bố mẹ Lyra, mặc dù cô không muốn thừa nhận điều đó – đã bắt đầu mấy trò lừa dối khi vào một bữa tối, Gigi thông báo rằng bà sẽ hẹn với luật sư để thay đổi vài điều kiện ủy thác. Vì Gigi đang qua lại với một người đàn ông góa vợ mà bà nhắc tới với vẻ trìu mến, con trai bà, cùng vợ của ông, đã nhảy tới kết luận rằng Gigi muốn đưa ông ta vào di chúc của bà. Lạy chúa, bà thậm chí có thể để lại mọi thứ cho ông ta. Khả năng họ có thể mất tất cả khiến bố mẹ Lyra rùng mình. Họ đã quá quen với việc nhận tiền từ bà, và họ muốn mọi chuyện sẽ cứ thế mãi.
Christopher đã khôn khéo đợi hai anh của Lyra, Owen và Cooper, ra khỏi thành phố đi làm rồi mới bắt đầu hành động. Họ dùng lợi thế tuổi già của Gigi như là một vấn đề cần quan tâm, ông ta và luật sư của mình đã đệ đơn yêu cầu giám hộ. Kiến nghị đề cập tới tình trạng không đủ năng lực tinh thần và yêu cầu tòa án trao cho ông quyền quyết định y tế cũng như tài chính của bà.
Bác sĩ Freeman được gọi đến để đánh giá tình trạng bà. Không chỉ giỏi chuyên môn, nghiêm túc, vị bác sĩ này cũng rất tốt bụng, và Gigi thích ông ấy. Ông đã tiến hành vô số các bài kiểm tra nhằm xác định trạng thái tinh thần của bà, đồng thời thực hiên các buổi trò chuyện kéo dài hai tiếng với bà về mọi chủ đề từ Christopher Columbus cho tới tàu vũ trụ. Với sự hợp tác của bà, ông chuyển bà tới một bệnh viện gần đó để kiểm tra tổng thể gồm chụp điện não đồ CT.
Kết quả của các bài kiểm tra đúng như Lyra mong đợi và cầu nguyện. Ngoài một số bệnh viêm khớp ở đầu gối và tay, sức khỏe nội cô bình thường, tâm trí hoàn toàn tỉnh táo (Nguyên văn: mentally she was sharp as a tack.). Bà không mắc chứng Alzheimer hay bất kỳ loại bệnh mất trí nào khác, trái ngược với giả thuyết mạnh mẽ của con dâu bà, Gigi không cho thấy bất kỳ dấu hiệu suy yếu tuổi già nào.
Thờ điểm đáng ngạc nhiên nhất chính là cuối phiên tòa. Thẩm phán đã được đệ trình một bản sao về quỹ ủy thác của Gigi, và trước khi phán quyết, ông đã hỏi Christopher Prescott xem ông ta đã bỏ thời gian đọc nó chưa.
“Thưa quý tòa, tôi chưa đọc”. Christopher thú nhận. “Nhưng mẹ tôi đã nhận được sự ủng hộ tuyệt đối của tôi khi bà thay đổi di chúc 3-4 năm trước”.
Thẩm phán gật đầu. “Và lúc đó, anh có tin trí óc mẹ mình hoàn toàn khỏe mạnh không?”
“Tất nhiên rồi”. Ông ta trả lời. “Chỉ là sau đó bà có dấu hiệu… bị lẫn”.
Thẩm phán giơ tập giấy lên. “Tôi thấy anh được cho 200.000 vào lúc bà thay đổi di chúc”.
“Vâng, tôi đã được bà cho ngần ấy, nhưng tôi đảm bảo mình sẽ không nhận nó nếu tôi nghĩ bà vẫn có khả năng đưa ra những quyết định sáng suốt”.
“Ông Prescott, theo tài liệu, nếu mẹ anh mất khả năng nhận thức, cháu gái bà ấy, Lyra Decoursey Prescott sẽ trở thành người giám hộ. Cô ấy có quyền đưa ra quyết định về tài chính và y tế của bà ấy”.
“Nhưng tôi là ngươi thừa kế tài sản sau khi bà ấy mất”, Christopher nói.
Thẩm phán lắc đầu. “Không, không phải anh”.
Christopher há hốc miệng. Vẻ mặt ông ta lố bịch hệt vợ mình.
Judith nhìn như thể bà ta vừa mới bước ra từ tàu lượn siêu tốc vậy.
Thẩm phán nhanh chóng kết thúc phiên tòa, tuyên bố Gigi hoàn toàn có khả năng tự xử lý tài chính.
Trong suốt thử thách mệt mỏi này, Gigi vẫn rất điềm tĩnh. Sau khi nghe tòa phán quyết, bà vỗ nhẹ vào tay con trai, hôn lên má con dâu, sau đó vòng tay ôm Lyra và bảo cô đưa tất cả bọn họ đi ăn tối ở nhà hàng ưa thích của bà.
Ngay từ nhỏ, Lyra đã biết nội mình là một người phụ nữ tuyệt vời thế nào, nhưng sau phiên tòa, cô nhận ra nội cô còn hơn cả thế. Nói thế nào nhỉ? À, đúng rồi, tinh ranh như cáo (Nguyên văn: crazy like a fox). Đấy chính là Gigi. Bà đã bỏ bùa vị bác sĩ tâm thần và thẩm phán đến mức khi công bố kết quả kiểm tra, họ trông cũng hài lòng như Lyra vậy. Gigi luôn biết chính xác mình đang làm gì và… vì lý do gì.
Bất chấp chiến thắng tại tòa, Lyra chắc chắn người bố đáng khinh của mình sẽ không dừng việc cố kiểm soát tiền của mẹ ông, có nghĩa là ông ta sẽ không từ bỏ nỗ lực không biết xấu hổ của mình để chứng minh bà không có năng lực. Nội cô đã xoay sở để thắng vòng này, nhưng Lyra lo lần sau sõ khó hơn.
Gigi chắc chắn sẽ không giúp được gì cho vụ kiện. Thi thoảng bà hay làm những việc được coi là hết sức kì quặc.
Chín tháng qua, bà đã sửa phòng tắm dưới tầng tới ba lần. Dạ dày của Lyra bắt đầu đau trở lại sau lần tu sửa thứ hai. Lần đầu, Gigi mở rộng nhà tắm, bỏ tủ đựng đồ để lấy thêm không gian. Vài tuần sau, bà lại muốn đổi nữa, bà thêm một cái vòi hoa sen và bồn rửa mặt mới, thay cả sàn mới luôn. Ngay khi sửa xong, bà muốn nó hiện đại hơn. Bà đã đem quyên tặng cho Habitat for Humanity (Tổ chức từ thiện) đồ cố định, vòi sen, bồn rửa mặt. Nhà thầu, Harlan Fishwater, một người đàn ông kiên nhẫn và ngọt ngào, không hề phàn nàn gì. Ông đã lát sàn bằng đá cẩm thạch, một cái tủ gỗ ép đá bên trên có bồn rửa mặt. Ông cũng thay giấy dán tường cho lần thứ ba.
Trong khi Harlan đang định sẽ xây kệ trên gác mái thì Gigi đã nói chuyện với một kiến trúc sư về việc sửa lại nhà bếp. Đó là lúc Lyra bắt đầu sụt cân trở lại, lo lắng Christopher và Judith sẽ có cớ để ra tòa lần nữa.
Dù Gigi đã đảm bảo rằng mọi thứ đã ổn, Lyra vẫn không thể hiểu nổi viêc bà đang làm – mãi tới khi tình cờ biết rằng Harlan đang phải cố nuôi năm đứa con và một người vợ vừa mới bị sa thải. Harlan làm việc rất ổn, nhưng với nề kinh tế suy thoái hiện nay, không có nhiều người muốn sửa sang lại nhà. Sự đáp trả hào phóng của Gigi đã khiến ông bận rộn suốt.
Nhưng đây không phải là lần duy nhất hành động của Gigi có thể được coi là đặc biệt. Bà đôt nhiên biến mất vào cuối tuần mà chẳng nói năng với ai. Trước khi bà về nhà, Lyra đã hoảng loạn, và nội cô – dù bà có tỏ ra hối lỗi thế nào – tuyệt nhiên không tiết lộ bà đã đi đâu.
Biến mất trong nhiều ngày… đó là điều bố Lyra có thể đưa vào vụ kiện.
Và lại tới nước thánh. Chuyện đó là thế quái nào?
Lyra biết ơn đường I-5 vẫn còn bật đèn sáng khi cô đi về phía nam. Stress–free drive (một cái đĩa có độ dài 6 phút, nhằm giảm căng thẳng khi lái xe) sẽ cho cô nhiều thời gian cần thiết xem xét phải làm gì trước khi Cha Henry qua.
Cô tăng tốc để chuyển làn đường. Một chiếc xe cắt ngang qua xe cô khiến cô cua gấp. Sách và DVD của cô bay tứ tung, nhắc cô rằng cô cần phải làm gì đó với chúng.
Cô lắc đầu khi nhớ về kinh nghiệm chiều nay.
Sân bán đồ cũ đã thu hút sự chú ý của cô khi cô đang đi đường vòng qua khu phố sang trọng ấy. Khi còn nhỏ, Lyra đã bị mấy nghi lễ này mê hoặc, đây là nơi người ta trưng bày đồ đạc của mình cho cả thế giới với hy vọng thu về được ít tiền.
Trong khi những người khác thấy đồ hạ giá như dịp để kiếm những thứ rẻ tiền, Lyra coi chúng như những câu chuyện. Khi cô xem qua đồ đạc mà chủ của nó vứt đi, cô sẽ tạo ra một câu chuyện về con người và cuộc sống của họ. Điều đó hơi lạ nhưng miễn là không ai biết thì cô cũng không quan tâm. Lyra dùng những câu chuyện mình tạo nên như là bài tập về sự sáng tạo.
Cô thường không để ý tới quần áo, nhưng trong một phiên bán đồ cũ, cô thấy một chiếc váy cưới trắng, kiểu cổ điển năm 1970, vẫn còn dán mác. Rõ ràng là chưa ai mặc nó. Trong một cái hộp đựng đầy đồ trang sức, Lyra thấy một cái vòng tay ghi “Yêu em suốt đời, John”. Trí tưởng tượng của cô lại bay xa, cô hình dung hai con người trẻ tuổi yêu nhau say đắm và chuẩn bị dẫn nhau tới bệ thờ. Là người con gái đã thay lòng hay là chàng trai? Một câu chuyện kịch tính xuất hiện rồi sau đó là một cái khác, tất cả chỉ dựa vào một cái mác giá và một dòng chữ.
Phiên bán đồ cũ thu hút cô hôm nay hơi kỳ lạ. Lyra vẫn chưa thể sáng tác ra một câu chuyện nào đằng sau nó. Người phụ nữ điên cuồng ném tất cả kho báu của mình ra ngoài có một vẻ kỳ lạ đặt biệt trong mắt. Cô ấy dường như muốn thoát khỏi mọt thứ đén tuyệt vọng, la hét với mọi người lấy bất kỳ thứ gì họ muốn.
Lyra chìm trong đống sách. Cô không thể đi một mạch mà không nhìn vào đó, cô đã bị chồng sách ở giữa sân lôi kéo. Khi cô quỳ xuống nhặt vài quyển lên xem, cô hết sức ngạc nhiên với thứ mình tìm thấy. Một vài cuốn đã khá cũ. Cô mở cuốn The Grapes of Wrath và nhìn vào trang tiêu đề. Trên đó là chữ ký của John Steinbeck. Cô cẩn thận lật trang giấy và nhìn vào bản quyền, nhận ra nó là bản in đầu tiên. Cô nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống và với lấy một cuốn khác, The Lord of the Rings. Bên trong là chữ ký của Tolkien. Cô lướt qua một tá những cuốn sách cổ khác và thấy thêm bốn quyển có chữ ký nữa. Cô không thể tin vào mắt mình.
Trong chồng sách này, nằm rải rác khắp sân cỏ, có cả một gia tài ấn bản đầu tiên và được đề tặng. Chắc chắn người phụ nữ điên cuồng đang chạy quanh bãi cỏ kia không biết mình đang cho đi cái gì.
Lyra đã cố giải thích cho người phụ nữ rằng những cuốn sách đó trị giá rất nhiều tiền, nhưng cô ta có vẻ không quan tâm. Thật ra, cô ta còn la hét với Lyra rằng nều cô không lấy mấy cuốn sách đó thì cô ta nhóm lửa đốt rác và ném tất cả vào đấy. Lyra kinh hoàng đi hết chồng này đến chồng khác mang sách vào xe nhiều hết sức có thể.
Trên đường tới nhà bà nội, Lyra đã đấu tranh với quyết định phải làm gì với chúng. Cho tới khi có thể đưa ra một câu trả lời, cô sẽ phải cất chúng vào một nơi an toàn. Có nhiều ấn bản giá trị, và cô sẽ không mạo hiểm để chúng xảy ra chuyện. Nhà của Gigi thì nhỏ, và Lyra cảm thấy nhờ nội giữ chúng sẽ là một đòi hỏi quá đáng. Căn hộ cô ở cùng với Sidney cũng là một vấn đề: nó vốn đã la liệt sách và quần áo. Chỉ đơn giản là không còn phòng nào nữa. Vậy là còn lại căn nhà ở Texas. Lyra và hai người anh đã được thừa kế 15.000 mẫu anh từ ông nội.
Cô kết thúc với lựa chọn đó và gọi cho người quản gia báo với ông ấy rằng cô sẽ gửi đến một vài thùng sách. Chúng sẽ tới vài tuần sau và nhờ ông đặt chúng vào trong phòng ngủ của cô.
Lyra kết thúc cuộc gọi, sau đó rẽ vào bãi đỗ xe của McDonald, dùng GPS để tìm cửa hàng đóng gói và gửi bưu kiện gần nhất. Khi cô dỡ sách xuống, cô thấy hộp đựng DVD và CD. Cô quên mất là mình cũng đã nhặt chúng theo. Không muốn mất thời gian để phân loại bây giờ, cô quyết định gửi tất cả chúng đến trang trại. 45 phút sau, cô đã trở lại đường cao tốc còn những cuốn sách, đĩa DVD và CD thì đang trên đường tới Texas. Đã giải quyết xong một chuyện. Giờ thì tới chuyện khác.
Gigi sống ở khu phố yên tĩnh ở phía Bắc San Diego. Hàng xóm của bà, một dãy mười một nhà sơn màu phấn sáng, đã được bảo quản cẩn thận từ đời này sang đời khác và thoát khỏi sự tàn phá của quá trình hiện đại hóa. Những ngôi nhà đó, dọc từ phía đông của con phố, đều có cảnh hướng ra biển. Cầu tàu cách đó chưa tới một dặm, các cửa hàng cũng thế. Từ đây có thể đi bộ tới một quán cà-phê, một chợ thực phẩm, và một gian hàng bán hoa và trái cây.
Ga ra của Gigi nằm ngay phía sau nhà bà, lối vào duy nhất là đi từ ngoài đường vào.
Lyra tiến vào trong và đỗ xe, sau đó đi bộ giữa mấy ngôi nhà để tiến vào cổng nhà bà nội với hàng rào đóng quanh sân trước nhỏ xíu.
Lyra có chìa khóa nhưng cô quyết định gõ cửa. Bà của cô mở cửa chỉ vài giây sau đó.
“Lyra Decoursey Prescott, cháu đang làm cái gì trên hiên nhà bà thế?”
Cố gắng không cười, Gigi rõ ràng rất hài lòng khi Lyra về nhà mặc dù bà chưa chịu thừa nhận điều đó thôi. Bà lùi lại để cháu gái mình có thể đi vào rồi hỏi. “Công ty điện thoại bị phá sản hay sao mà cháu lại không gọi báo trước cho bà là cháu sẽ đến?”
Lyra thơm vào má bà. “Cháu biết là lẽ ra mình nên gọi trước”.
“Thế tại sao cháu lại không gọi? Nếu bà biết cháu đến, bà đã làm món súp hải sản yêu thích của cháu rồi”.
“Bà còn nấu được không?”
Trước khi Gigi có thể trả lời, Lyra đã mang túi và máy tính xách tay của mình lên phòng ngủ của cô ở trên tầng.
Khi xuống nhà, bà cô đang ở trong bếp lục tung xoong chảo lên.
“Gặp cháu bà không vui sao?” Lyra hỏi.
“Dĩ nhiên là bà vui rồi”, bà càu nhàu. “Việc đầu tiên cần làm là đi chợ. Bà cần cá tươi cho món súp. Bà nên lập một cái danh sách nếu không bà sẽ mua thiếu đồ. Có trà đá trong tủ lạnh đấy”.
“Trà ngọt hay trà thường ạ?”
“Trà thường”.
Lyra rót cho mình một cốc rồi ngồi vào bàn. “Ngon đấy ạ”. Cô nói.
Sau khi thấy cái nồi lớn mà mình đang tìm, bà đặt nó vào lò. “Bà luôn thêm vào trà của mình một chút chanh. Sau cháu lại về đây, Lyra? Cháu không tiêu hết quỹ ủy thác nhanh thế chứ, phải không? Không, tất nhiên là không rồi. Ông cháu sẽ rất giận dữ nếu ông ấy nghĩ cháu đang phung phí số tiền đó”. (Nguyên văn: Your grandfather would roll over in his grave if he thought you were frittering that money away.)
Lyra cười lớn. “Cháu chưa hề đụng tới quỹ ủy thác của mình”. Cô nói. “Và cháu không cần tiền”.
Gigi lo lắng lau tay vào một chiếc khăn. “Thế thì là về trường của cháu hả? Chuyện gì đã xảy ra? Cháu đang học rất tốt…”
“Cháu không gặp vấn đề gì trên lớp cả”, cô khẳng định với bà. “Việc học của cháu rất ổn”.
“Cháu còn mấy tuần nữa thì xong? Ba? Bốn?” Bà cô vừa hỏi vừa mở ngăn kéo, lôi ra một cuốn sổ tay màu hồng và một cái bút chì, sau đó bà ngồi xuống đối diện Lyra. “Bà hết khoai tây rồi, nếu bà không viết nó ra, bà sẽ quên mất. Bà không biết lí do cháu ở đây. Là về bố cháu, phải không?”
“Ý bà là con trai bà”.
“Và mẹ cháu”, bà tiếp tục như thể Lyra chưa từng ngắt lời bà. “Chúng nó lại khiến cháu lo lắng nữa hả?”
“Không, họ không khiến cháu lo lắng”, cô trả lời. “Cháu vẫn chưa nói chuyện với mấy người đó khá lâu rồi, và cháu cũng không có ý định đó lúc này”.
Gigi mỉm cười. “Cháu yêu, cháu thật sự nên ngừng gọi chúng là ‘mấy người đó’ đi”.
Cháu gọi thế còn tốt bụng chán, Lyra nghĩ. Cô có thể đưa ra nhiều tên gọi tồi tệ hơn cho bố mẹ tham lam, vô ơn, kiêu căng của mình.
“Cha Henry có gọi cho cháu”.
Gigi đặt bút xuống và thở dài. “Ông ấy hơi nhiều chuyện, đúng không? Đừng hiểu sai ý bà. Ông ấy là người tốt”, bà vội vã nói thêm, “nhưng ông ấy ôm đồm cả những việc nhỏ nhặt. Ông ấy sẽ mắc mấy bệnh tim mạch nếu không học cách thư giãn. Căng thẳng có thể gây chết người”. Bà thêm vào với một cái gật đầu.
“Bà nội, bà chính là người khiến cha bị căng thẳng đấy! Cha Henry rất không hài lòng về bà”.
Gigi chế giễu nhận định đó của cô. “Lấy có một ít nước thì có chết ai đâu. Bà luôn đổ thêm nước vào đấy mà. Có phải là để cái bồn rỗng không đâu chứ”.
“Đó không phải cái bồn, đó là cái bình”, cô sửa lại. “Và ý bà là gì, đổ nước vào đấy?”
“Bà cầm theo vài cái chai Perrier to, sau khi có được thứ mình cần, bà đổ nước từ chai Perrier vào”.
“Bà đổ nước xô-đa-”
“Đúng thế, cưng ạ”.
Linh mục sẽ không thích chuyện này tí nào. “Khi bà nói chuyện với Cha Henry, tốt hơn hết là đừng đề cập tới nước xô-đa”.
“Khi bà nói chuyện với ông ấy?”
“Cháu đã mời ông ấy qua nhà ngày mai. Có lẽ ông ấy có thể ở lại dùng bữa tối cùng chúng ta luôn”.
“Bà cũng muốn hòa đồng lắm, đây cũng là nhà của cháu, nhưng bà muốn biết tại sao cháu lại mời ông ấy”.
“Gigi, bà biết rõ lí do mà”. Cô tuyệt vọng luồn tay vào tóc rồi nói. “Cháu mong ông ấy có thể nói lí lẽ với bà. Ông ấy đã từng cảnh cáo bà về việc ăn cắp nước thánh rồi. Tại sao bà vẫn còn làm thế?”
“Ăn cắp nghe kinh quá. Bà chỉ lấy nước thánh thôi. Lấy”, bà nhấn mạnh.
“Đáp án cho câu hỏi của cháu ở bên ngoài. Cháu ra hiên đứng nhìn sang sân nhà bà Castman mà xem. Để ý mấy luống hoa cũng như cây cảnh của bà ấy rồi so nó với sân nhà bà”.
“Nhưng Gigi…”
Bà phẩy tay nói. “Đi nào”.
Thật vô nghĩa khi ngồi đấy tranh cãi. Lyra ra hiên, kiểm tra cả hai sân rồi đi vào bếp.
“Cháu thấy gì nào?” Bà cô hỏi.
“Hoa của bà Castman thì nở, hoa của bà thì không”.
“Hoa của bà ấy đang phát triển, Lyra, còn hoa của bà thì đang héo dần”, bà sửa lại. “Năm ngoái và năm kia cũng thế. Vào mùa xuân bà đã quyết định mua đúng loại hoa mà bà ấy mua và tưới nước thường xuyên như thế. Cháu nhìn kết quả đi. Sân nhà bà nhận nhiều ánh sáng hơn”. Bà thêm vào. “Rôi bà thấy bà ấy đi ra từ nhà thờ vào một chiều Chủ nhật với một bình đựng nước bằng nhựa lớn, bà biết nó từ đâu ra. Bà đã theo dõi bà ấy về nhà, rồi bà nhìn thấy bà ấy rắc nước thánh lên cây và hoa của mình. Và đó chính là lý do bà lấy nước thánh, cô gái trẻ ạ”.
Làm sao mà lý lẽ của bà lại logic đến thế?
Lyra không mong chờ chuyến viếng thăm của Cha Henry vào ngày mai. Nếu Cha Henry ở lại dùng bữa, ông có thể trụ lại đến món tráng miệng mà không bùng nổ trong thất vọng hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...