Cô đáng được khen ngợi khi đón nhận tin về quả bom mà vẫn bước đi, có lẽ vì cô đang gặp khó khăn để phủ lên đầu quan điểm rằng ai đó đã đặt một thiết bị nổ dưới xe họ. Cô được thông báo rằng quả bom được nối với dây để đánh lửa, nếu Sam không để ý tới dấu chân đầy bùn thì cả hai người họ chắc đã thành một phần của sân trường rồi. Cô có lẽ đã kết thúc trên nóc một tòa nhà còn Sam ở một tòa khác.
Ý nghĩ đó quá khủng khiếp. Lyra buộc chúng ra khỏi tâm trí mình.
Sam sẽ không để cô đứng cạnh đội gỡ bom – đây không phải điều cô muốn – anh cũng không để cô nói chuyện với mấy viên thám tử ở ngoài trời. Anh muốn cô tránh xa đám đông và sự hỗn loạn. Không có chiếc xe nào được phép ra vào bãi đỗ. Hàng chục người đứng xem, một số tức giận vì không thể lấy xe đi, một số đứng sau rào chắn lại tò mò muốn biết chuyện gì đã mang lại nhiều cảnh sát như thế ở sân trường.
Sam dẫn Lyra vào một quầy cà phê nhỏ cách đó một khoảng an toàn. Cô ngồi lên ghế trong lúc anh đi lấy cho cô một cốc trà nóng. Tới khi cầm cốc cô mới nhận ra mình đang run rẩy.
Sam lấy cốc khỏi tay cô, đặt nó lên bàn trước khi cô tự làm phỏng mình, sau đó anh ngồi cạnh cô, quàng tay qua vai cô.
“Quả bom đầu tiên của cô?” Anh hỏi.
Cô cười với câu hỏi lố bịch của anh.
“Thế tốt hơn”, anh nói. “Giờ cô an toàn rồi, Lyra. Đừng sợ. Tôi sẽ không để cô có chuyện”.
Anh vừa vuốt ve cánh tay cô vừa kéo cô lại gần hơn. Người anh cứng cáp và ấm áp.
“Anh hiểu lầm rồi, Sam. Tôi không sợ. Tôi tức giận, rất tức giận. Tôi muốn có câu trả lời. Tôi ghét bị bất lực thế này”.
Cô thử đứng dậy nhưng anh không để cô làm thế. “Hít một vài hơi thật sâu đi nào”.
O’Malley với một viên thám tử khác tới ngồi cùng, họ quay sang hỏi chuyện Lyra trong khi uống cà phê. Thi thoảng một hoặc cả hai người họ nhìn Sam để đánh giá phản ứng của anh.
Lyra cố thu lấy vài đáp án, đặc biệt là về động cơ đằng sau mối đe dọa, nhưng hai viên thám tử đã lảng tránh, chỉ nói họ đang lo liệu.
Lo liệu cái gì? Cô muốn hỏi thế. Họ có bất kỳ manh mối nào không? Hay họ chỉ đang làm cô xuôi lòng cho tới khi thủ phạm ra đầu thú?
“Tôi muốn đi, Sam”, cô mệt mỏi nói sau một tiếng thẩm vấn.
O’Malley đứng dậy. “Chúng tôi sẽ sớm liên lạc với cô. Mong là sẽ có vài thông tin tốt lành”.
Sam đợi khi họ rời đi rồi mới nói “Tôi biết điều này khiến cô bực mình”.
“Khi nào chúng ta mới được ra khỏi đây?”
“Một phút nữa xe mới sẽ đến”.
“Thế xe anh đang lái thì sao? Họ đã gỡ quả bom ra rồi mà”.
“Chiếc xe đó giờ thành tang chứng rồi”.
“Tất nhiên rồi”, cô nói, thấy mình thật ngớ ngẩn. Cô xem nhiều chương trình tội phạm thế cơ mà. Có lẽ cô không kiểm soát được bản thân như cô vẫn nghĩ.
Một phút sau, điện thoại của Sam reo lên.
“Xe tới rồi”, anh bảo cô.
“Chúng ta phải lấy giày ra khỏi cốp trước khi đi”.
“Rất tiếc là không được”, anh nói. “Chúng là một phần của-”
“Tang chứng”, cô nói nốt.
“Đúng vậy”.
Khi cô đứng dậy rời đi, cô đặt tay mình lên cánh tay Sam. “Tôi mừng vì anh không bị thương”.
Sam không tin được việc mình làm sau đó. Anh cúi xuống hôn cô. Nó chóng vánh và kết thúc trước khi cô có thể phản ứng, nhưng sự ấm áp vào mềm mại của môi cô khiến anh muốn nhiều hơn nữa.
Anh đang làm gì thế này?
“Đi thôi”, anh thô lỗ nói. “Cô vẫn còn muốn lái xe tới công viên?”
“Vâng”.
“Được rồi”, anh đồng ý. “Chúng ta sẽ đi, nhưng chỉ sau khi tôi chắc chắn chúng ta không bị theo dõi”.
“Tốt thôi”, cô nói. “Nhưng chúng ta cũng phải quay lại hàng bán đồ thể thao để mua một đôi giày mới”.
“Không, không cần thiết”.
“Ồ, có đấy”, cô ngắt lời. “Tôi sẽ không đi lên đồi mà không có bốt, anh cũng thế trừ phi anh muốn viêm gan, viêm não, …”
Nụ cười của anh khiến cô tạm dừng bài diễn văn của mình. Nụ cười đáng yêu đó có thể làm tan chảy trái tim phụ nữ - và nó đã làm được, cô nghĩ.
Chiếc xe màu đen, sáng bóng, nhân viên FBI lái xe gọi nó là một giấc mơ.
“Để tôi cho cô xem một vòng” chàng thanh niên hăm hở nói. “Nó có kính chống đạn, cửa bọc sắt. Mui xe và cốp xe được gia cố thêm, vành bánh xe khiến đạn khó mà bắn thủng lốp. Mấy tay bắn súng sẽ phải bắn chúng từ dưới, điều đó là không thể… trừ khi cô lái phía trên hắn ta, tôi đoán thế.
Nó được thiết đặt như một cái xe tăng, nhưng cô đừng lo, với một động cơ 850, nó mạnh hơn cả một chiếc xe đua đấy. Tôi không nghĩ một quả bom lại có thể xẻ cô bé này ra đâu”, anh ta phóng đại.
Anh ta mở cửa ghế phụ cho Lyra và nháy mắt với cô khi cô cảm ơn.
“Cô sẽ an toàn thực sự trong chiếc xe này, thưa cô”, anh ta dài giọng, nép vào cánh cửa.
Sam đi sang ghế lái, chuẩn bị vào trong thì nghe thấy Lyra hỏi, “Có khẩu súng nào trong hộp đựng đồ để tôi mượn không?”
“Tôi không nghĩ thế, nhưng đây là danh thiếp của tôi. Tên tôi là Ed. Nếu cô cần bất cứ gì…”
Anh ta đóng cửa trước khi cô có thể nói “Tôi cần một khẩu súng”.
Sam mở hộp đựng đồ để đảm bảo trong đó không có vũ khí.
“Tôi muốn một khẩu súng”, cô nhấn mạnh. “Bất kỳ loại nào bắn được”.
“Không”.
“Thôi được. Tôi sẽ tự kiếm”.
Anh siết chặt quai hàm. “Không, cô sẽ không đi kiếm”.
Cô mỉm cười. “Được rồi”.
Anh không thích nụ cười của cô tí nào. “Cô sẽ không có khẩu súng chết tiệt nào cả. Cô sẽ tự giết mình mất”.
Ôi, làm ơn đi. “Sam, anh đã đọc hồ sơ của tôi – nếu thực sự là có một cái”.
“Có đấy, tôi đã đọc nó”.
“Thế thì anh biết là tôi sinh ra và lớn lên trong một trang trại ở Texas”. Nói cách khác, không có khẩu súng nào mà cô không thể tháo rời, làm sạch, lắp nó lại, và bắn với độ chính xác ấn tượng cả. Các anh của cô đã dạy cô cách bắn, bất cứ lúc nào về trang trại, cô cũng luyện tập.
“Anh không bao giờ biết được súng có thể hữu ích thế nào đâu. Đó là điều anh trai vẫn bảo tôi”, cô giải thích. “Dĩ nhiên là để giết rắn chuông”.
“Ở đây không có con rắn nào cả”.
“Ồ, có đấy. Mấy gã đặt bom chắc chắc là rắn”.
Anh không thể tranh luận thêm với cô.
“Thắt dây vào, Lyra”, Sam nói, xoay ổ khóa.
Chiếc xe quá đặc biệt để lái. Động cơ kêu nhỏ, không cần nhấn ga mạnh cũng khiến nó chạy như bay. Sam chở họ qua năm đường cao tốc khác nhau, hàng chục cây cầu vượt, và một mê cung các con phố nhỏ, khi chắc chắn không bị theo đuôi, anh mới tìm một cửa hàng bán đồ thể thao khác và dừng xe lại.
Thật may cửa hàng này cũng có hãng và kích cỡ giày đó. Lyra chọn giày cho cả hai rồi đặt nó lên quầy tính tiền. Lờ đi sự phản đối của cô, Sam thanh toán hóa đơn và họ bước ra ngoài với đôi giày mới. Lyra biết cô trông tức cười khi mặc váy mà đi giày leo núi, nhưng chúng cần thiết cho nơi họ sắp đến.
“Cô đói không?” anh hỏi lúc họ bước xuống đường. “Trong khi cô thay giày, người bán hàng bảo tôi có một cửa hàng sanwich ngon tuyệt phía cuối đường”.
“Ôi, không, chúng ta không thể ăn trước khi leo lên đồi được. Chúng ta nên dừng lại kiếm vài chai nước, không phải đồ ăn. Anh sẽ không thể giữ nó lại đâu”.
“Chắc chắn tôi có thể”.
Bốn lăm phút sau, anh đang nôn như một người vừa uống bia pha whiskey với rượu. Mùi hôi thối khiến mắt anh chảy nước, anh cứ lẩm bẩm những từ mà Lyra cho là chửi thề bằng một thứ tiếng khác. Thi thoảng cô nghe thấy. “A, trời… tàn bạo…”
Lyra xấu hổ phải thừa nhận cô đã trở nên quen thuộc với mùi độc hại của tất cả đống rác bất hợp pháp kia. Khi họ lên tới ngọn đồi, nhìn về phía bên kia, cô chỉ cho anh khu vười bên dưới. “Không phải nó rất tuyệt sao?”
Sam không muốn đứng đây thảo luận điều này. “Nhanh lên”, anh nói, “để còn ra khỏi đây”.
Rồi anh lại nôn tiếp, cô phá lên cười. “Vẫn còn đói chứ?”
“Lyra, làm mau đi”.
Mặt anh chuyển sanh màu xanh lá. “Được rồi”.
Cái máy quay vẫn còn ở chỗ cô đặt, chỉ mất một phút để thay thẻ nhớ.
Không có bất kỳ trở ngại nào khi họ xuống đồi.
“Tôi chưa từng thấy cái gì như thế này”. Sam nói.
Anh rút chìa khóa khỏi túi, mở cốp xe, cả hai người dựa vào xe để thay giày. Lyra mở ba lô lôi ra một hộp chứa đồ nhỏ bằng kim loại , cô bỏ thẻ nhớ vào thư mục của nó rồi đặt nó trước những cái khác.
Cô đang kéo khóa ba lô lại thì Sam thu hút sự chú ý của cô. Anh nhìn chăm chú vào con đường duy nhất để ra vào công viên, anh nghiêng đầu, nghe ngóng. Đột nhiên anh nói.
“Lyra, vào xe. Có người đến”.
Dù cô không nghe thấy gì, cô cũng không hỏi. Cô đóng mạnh cốp xe rồi chạy vào xe. Cô chưa kịp thắt dây an toàn thì Sam đã lùi xe.
Một chiếc xe màu xám tiến vào công viên, rẽ vào khúc cua, tăng tốc độ trên đoạn đường thẳng, nhắm thẳng vào họ.
“Giữ chắc”, Sam ra lệnh.
“Có lẽ họ ở đây để…” cô bắt đầu nói, nghĩ đuôi xe của họ sẽ đâm phải đống rác.
Một viên đạn bắn ra từ ghế phụ của chiếc xe màu xám.
“…bắn chúng ta”, cô nói nốt.
Chiếc xe đó suýt húc vào bên xe của họ khi nó lao ngược chiều tới.
Sam đã kết nối được điện thoại cho FBI, nói cho họ vị trí công viên và miêu tả đặc điểm của chiếc xe đang bắn họ.
. Lyra vặn mình trên ghế để nhìn ra ngoài bằng cửa kính sau. Cô biết có ít nhất là hai người trên chiếc xe kia, lái xe và người ngồi ghế phụ vừa bắn họ, nhưng có còn ai không? Cửa kính dán màu khiến cô không nhìn được.
Cô đợi Sam gọi xong và nói “Sam, xoay xe để tôi đọc biển số”.
“Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây”.
“Anh không thể bỏ qua cơ hội này. Chỉ có một lối ra vào, nếu anh có thể bẫy chúng…”
“Không. Tôi sẽ không mạo hiểm mạng sống của cô”.
“Ít nhất cũng phải bắn lốp xe của chúng. Hay để tôi”.
“Cô điên hay sao mà nói thế?”
“Chúng đây rồi”.
Hầu như chiếc xe xám đã ra khỏi tầm nhìn khi rẽ vào khúc cua, nhưng nó bỗng quay lại, lạng lách khi lao thẳng về phía họ.
“Anh phải nhớ là mình đang lái xe tăng”, Lyra nói.
Sam ném điện thoại cho cô. “Được rồi. Một lần, chỉ thế thôi. Tôi sẽ cố giữ chân chúng trong công viên lâu nhất có thể”.
Gã trong chiếc xe xám bắn liên tục, nhưng mấy viên đạn đều trượt mục tiêu.
Ở cuộc đời khác, Sam có lẽ là tay đua xe. Mới giây trước họ còn đang lao trong gió, thì giây sau họ đã xoay tròn để đi sau chiếc xe xám kia. Lyra cầm điện thoại sẵn sàng và chụp hình biển số xe.
Nghe tiếng còi hú, những kẻ tấn công quay ngoắt xe lại, vào số tối đa khi xe chúng lảo đảo qua Sam, biến mất lên trên đồi.
Anh không đuổi theo. Anh có thể thấy ánh đèn nhấp nháy của hai chiếc xe đang tiến vào công viên. Anh tạt xe sang bên, đợi xe cảnh sát đi qua rồi lái theo lối vào công viên.
“Anh không muốn đợi xem-” Lyra bắt đầu nói.
Sam không để cô nói hết. “Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây, và đó, em yêu, là lần cuối cùng tôi nói với em câu đó đấy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...