29
Có một chốn gọi là nhà, " align="justify">Người ta bảo với em như thế.
Em chưa bao giờ đến đó,
Nên em chẳng biết đâu.
Có một chốn gọi là nhà,
Nơi mọi người sẽ vui mừng thấy bạn
Nơi họ sẽ muốn bạn chỉ là bạn thôi.
Chốn đó gọi là nhà
Nhưng em chẳng biết đâu
Vì em chưa bao giờ có
Em chẳng biết đâu
“Chốn gọi là nhà”
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: Dietz/Ryder
Album: Magic
Cartwright Records
***
Đấy là lỗi của tôi.
Cái chết của Rachel ấy, ý tôi là
Đáng lẽ tôi phải biết. Tôi phải biết chuyện này sẽ xảy ra chứ. Ý tôi là, rõ ràng chị ta không được tỉnh trí. Chị ta sẽ bật lại từ những khiêu khích nhỏ nhất. Tôi không biết làm sao Rachel lại biết - rằng chúng tôi nghi ngờ chị ta - nhưng chị ta đã biết.
Và Rachel đã chọn con đường duy nhất mà chị ta nghĩ là mình có thể.
Và tôi chẳng còn làm gì khác được nữa. Chẳng gì cả, ngoại trừ việc ở cạnh những người sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất từ cái chết của Rachel - các nhân viên của toà nhà.
Tôi gọi cho Cooper bằng di động. Anh không bắt máy, thế là tôi để lại một tin nhắn, nói với anh những gì Sarah vừa nói với tôi. Tôi nhờ anh báo cho thanh tra Canavan biết. Và rồi bảo anh đến Fischer Hall ngay khi nhận được tin nhắn của tôi.
Tôi chẳng tìm được cái dù nào, hiển nhiên rồi. Có bao giờ tôi tìm được một cái dù khi thật sự cần đâu.
Cúi đầu né cơn mưa như trút, tôi chạy vội qua quảng trường Tây Washington, kinh ngạc thấy mấy gã bán ma tuý đã lẩn nhanh như cắt trong thời tiết khắc nghiệt, và tự hỏi chúng biến đi đâu cả rồi. Nhà ăn của quảng trường Washington chăng? Một ngày nào đó tôi sẽ phải kiểm tra xem. Có khi bọn chúng lại có một món bít tết gà rán chết người thì sao.
Tôi đến Fischer Hall và vội vã vào trong, nước mưa nhỏ tong tong từ tóc, rồi mỉm cười một cách yếu ớt với bác Pete.
Bác ấy biết chưa nhỉ? Bác ấy có biết gì không?
“Heather,” bác Pete gọi. “Cháu làm gì ở đây vậy? Sau cái vụ hôm qua, bác tưởng họ phải cho cháu nghỉ phép một tháng chứ. Cháu không đến làm việc
“Không,” tôi nói. Bác Pete không biết. Lạy chúa, bác ấy không biết.
Và tôi không thể nói cho bác ấy biết được. Vì nhân viên trực quầy lễ tân đang ngồi ngay đấy, nhìn chúng tôi.
“Ô,” bác Pete nói. “Mà này, Julio đang khá lắm đấy nhé. Mấy ngày nữa là được ra viện rồi.”
“Tuyệt,” tôi nói, bằng tất cả nhiệt tình mình có. “Ờ, gặp lại bác sau nhé.”
“Gặp lại cháu sau.”
Tôi chạy vội xuống hành lang đến cửa phòng quản lý. Trước sự ngạc nhiên của tôi là cánh cửa hơi hé mở, dù tôi đã dặn đi dặn lại Sarah phải đóng nó lại. Ai cũng có thể bước vào và thấy xác Rachel đang lơ lửng trong đó... trừ khi chị ta treo cổ ở phía thanh ngang bên phòng chị ta, vì như thế sẽ dễ trèo lên và nhảy xuống hơn...
“Sarah?” tôi gọi, đẩy cửa mở hết cỡ. Chẳng có dấu hiệu gì của Rachel cả. Văn phòng bên ngoài trống trơn.
Sarah - và cái xác - chắc phải ở trong phòng Rachel. “Sarah? Cô có đó không?”
“Tôi ở trong này,” tôi nghe giọng Sarah thỏ thẻ.
Tôi liếc nhìn cái xà ngang. Chẳng có gì treo trên đó cả. Chắc Sarah đã cắt dây hạ cái xác của Rachel xuống rồi. Dù có kinh khủng thế nào khi nhìn thấy Rachel như thế, Rachel cũng không nên mó tới cái xác chứ. Đấy là can thiệp vào chứng cứ. Hay gì gì đấy.
“Sarah,” tôi nói, bước nhanh vào văn phòng Rachel, “tôi đã bảo cô đừng có...”
Giọng tôi tê đi. Bởi vì tôi không được chào đón bời khung cảnh một Sarah đang khóc lóc ôm cái xác không hồn của Rachel. Thay vào đó, đón chào tôi là một Rachel hoàn toàn khoẻ mạnh - mặc một cái áo len cashmere mới rất hấp dẫn, cùng chiếc quần tây màu than - đang tựa người vào bàn, một chân mang bốt đặt cân bằng trên chiếc ghế văn phòng của chị ta...
... Nơi chị ta đã trói Sarah bằng sợ dây điện thoại và vài sợi cáp vi tính.
“Ô, chào, Heather,” Rachel rạng rỡ nói. “Cô đến nhanh quá nhỉ.”
“Heather,” Sarah đang khóc nấc to đến nỗi cặp kính của cô ta phủ đầy hơi. “Tôi rất xin lỗi. Rachel bắt tôi gọi chị...”
“Câm mồm,” Rachel quát và tát Sarah một cái thật mạnh, ngay mặt. Tiếng tát làm tôi nhảy dựng lên.
Và cụng làm tôi tỉnh ra.
Bẫy. Tôi đã bước vào một cái bẫy. Ngay lập tức tôi hướng ra cửa...
“Đứng lại, không ta giết nó,” giọng Rachel lạnh lùng vang trong căn phòng. Ngay cả những bông huệ nước trong tranh của Monet cũng không thể làm cho giọng chị ta mềm hơn được.
Tôi đông cứng lại ngay chỗ mình đang đứng. Rachel bước qua tôi ra phía ngoài, đóng kín cửa lại.
“Rồi,” chị ta nói lúc ổ khoá cạch vào chỗ. “Thế này tốt hơn rồi đấy. Giờ ta có thể có một ít riêng tư.”
Tôi nhìn Rachel chằm chằm, tay nắm chặt quai đeo ba lô, mặc những mũi khâu đau nhói. Có lẽ, tôi nghĩ, tôi có thể dùng nó chị ta. Cái ba lô của tôi ấy mà. Mặc dù trong đó chẳng có gì nặng. Chỉ có một cái lược, một cái ví, và một thỏi son gì đó. Ô, và một thanh so-cô-la Kit Kat, phòng khi tôi bị đói.
Làm sao Rachel biết? Làm sao chị ta lại biết chúng tôi đang rình bắt chị ta chứ?
“Rachel,” tôi nói, giọng nghe rất buồn cười. Tôi nhận ra đó là vì cổ họng mình đã khô không khốc. Đột nhiên tôi thấy không khoẻ chút nào. Các ngón tay đã lạnh cứng, và những vết đứt trên đó đau nhói. Rồi tôi chợt nhớ ra.
Có một lọ xịt tiêu cay trong ba lô của tôi. Tôi đã bỏ nó vào đó từ mấy năm trước, và vòi phun thì bị cát làm tắt đến tận ngọn trong một chuyến đi biển. Liệu nó còn dùng được không nhỉ?
Phải bình tĩnh, tôi tự nhủ. Cooper sẽ làm gì khi đối mặt với một kẻ sát nhân nhỉ? Anh ấy sẽ rất bình tĩnh.
“Oa,” tôi nói, hy vọng mình nghe cũng ngầu như Coooper. “Chuyện này là sao hả, Rachel? Một dạng trò chơi thử lòng tin hay sao vậy? Bởi vì, nếu chị không ngại nhé, tôi thấy Sarah có vẻ không vui vẻ lắm đâu.”
“Thôi cái trò trẻ con ấy đi, Heather,” Rachel nói bằng một cái giọng cứng ngắt mà trước đây tôi chưa từng nghe chị ta nói, ngay cả với bọn cầu thủ bóng rổ. Âm thanh đó làm tôi thấy lạnh hơn bao giờ hết. Tôi cũng chưa bao giờ nghe chị ta chửi thề. “Cái trò tóc vàng hoe ngu xuẩn đó có thể lừa tất cả những đứa mày biết, nhưng chưa bao giờ lừa được tao. Tao biết chính xác mày là ai, và tin tao đi, mấy chữ tao dùng để chỉ mày không phải là ngu đâu.” Đôi mắt chị ta chớp nhìn tôi miệt thị. “Ít nhất cho đến gần đây thì không.”
Chị ta nói đúng không nhỉ? Thật không thể tin nổi là tôi lại bị lừa bằng cú điện thoại đó. Dẫu sao thì màn khóc lóc của Sarah cũng là thật... chỉ có điều không phải vì lí do cô ta nói.
“Mày cũng lên biết luôn,” Rachel bình tĩnh nói. “Tao biết chuyện đêm qua rồi.
Tôi cố giả vờ như chẳng hiểu chi ta đang nói gì, mặc dù tôi biết rất rõ.
“Đêm qua á? Rachel, tôi...”
“Đêm qua,” chị ta nói một cách dễ chịu. “Chuyến tuần du nho nhỏ của bọn mày xuống Hamptons. Đừng có chối. Tao có mặt ở đó. Tao đã thấy mày.”
“Chị... chị có ở đó?”
Thực sự tôi không biết phải tiếp tục làm sao. Mọi thớ dây thần kinh trong người tôi đều đang hét lên, “Quay lại và chạy ngay đi!”
Nhưng vì lý do nào đó, tôi cứ đứng như trời trồng, ngón tay siết chặt quanh cái khoá ba lô. Tôi cứ nghĩ về Sarah. nếu tôi chạy thì sao? Rachel sẽ làm gì Sarah tội nghiệp?
“Dĩ nhiên là có,” Rachel nói, giọng nặng trĩu mỉa mai. “Mày nghĩ tao không để mắt đến tài sản của tao chắc? Mày không nghĩ ra vì sao tao phải bám lấy cái xe Jetta của tao hả? Ở cái thành phố này, ai cần xe hơi... trừ khi mày phải bám theo người khác đến tận Hamptons.”
Chúa ơi. Tôi đã quên bén cái xe hơi ngu xuẩn mà chi ta đỗ ở một cái gara bên đường Cao tốc phía Tây.
Tôi nói, cố giữ giọng trầm xuống để Rachek không thấy là tôi đang rung rẩy thế nào, “Được rồi. Đúng là tôi có ở đó. Thì tôi biết chuyện chị với Chris. Nhưng thế thì sao? Rachel, tôi đứng về phía chị mà. Tôi cũng từng bị đàn ông đá. Sao ta không nói về chuyện...”
Rachel lắc đầu. Nét mặt chị ta lộ vẻ hoài nghi, như thể tôi, chứ không phải chị ta, mới là người nói“Chẳng có chuyện gì để nói cả,” Rachel nói, với một tiếng cười như sủa. “Thời gian nói đã qua rồi. Và giờ ta phải làm rõ một chuyện, Heather,” Rachel thôi khoanh tay, tay phải sờ đến một chỗ lùm lùm mà trước đó tôi không nhận thấy, ngay dưới lần áo len của chị ta.
“Tao là quản lý,” Rachel nói tiếp. “Tao là người nắm quyền. Tao sẽ quyết định liệu chúng ta có nói về chuyện đó hay không, vì tao là người đưa ra lịch cho các cuộc họp. Như tao đã sắp xếp cuộc họp với Elizabeth và Roberta. Như tao sẽ sắp xếp một cuộc họp nữa với Amber, sau này. Như tao đã sắp xếp cuộc họp này, ngay bây giờ, giữa tao và mày. Tao là người nắm quyền. Mày có biết điều gì cho tao cái quyền đó không, Heather?”
Tôi gật đầu trong câm lặng, mắt dồn vào cái chỗ lùm lùm dưới áo chị ta. Một khẩu súng, tôi nghĩ. Một khẩu súng nhất định sẽ cho Rachel cái quyền điều khiển.
Nhưng hoá ra đấy không phải là một khẩu súng. Khi Rachel rút nó ra, tôi chỉ thấy một vật bằng nhựa màu đen vừa khít trong tay chị ta. Có hai miếng kim loại trông thật ghê rợn thòi ra ở đầu, làm thứ đó trông chẳng khác gì đầu một con gián. Tôi không sao biết nó là cái gì cho đến khi Rachel bật một cái nút bằng ngón tay cái, và đột nhiên một luồng điện mỏng màu xanh nhá lên giữa hai miếng kim loại sinh đôi ấy.
Thế là tôi biết, ngay trước khi Rachel nói.
“Heather, giới thiệu với mày Súng Sét,” Rachel nói đầy tự hào, hệt như vài bậc cha mẹ đã nói khi giới thiệu con họ với tôi trong ngày đầu tiên đăng ký chỗ ở. “Một giây tiếp xúc với một trăm hai mươi nghìn vôn mà đầu Súng Sét phát ra có thể dẫn đến rối loạn, yếu, mất phương hướng, mất cân bằng, cũng như mất khả năng kiểm soát các cơ trong vài phút. Và điều tuyệt vời là, nếu xuyên qua quần áo, Súng Sét chỉ để lại một vết bỏng rất nhỏ trên da. Nó là thứ vũ khí phòng vệ vô cùng hiệu quả, và mày có thể đặt hàng từ vô số các catalog trên đất Mỹ này. Sao, cái của tao chỉ tốn có bốn mươi chín đô chín lăm, pin chín vôn không đi kèm. Dĩ nhiên, ở New York sở hữu nó là bất hợp pháp, nhưng ai thèm quan tâm?”
Tôi nhìn trừng trừng dải lửa nhấp nhá màu xanh. Vậy hóa ra Rachel đã làm như thế. Không thuốc mê. cũng không gậy bóng chày vào đầu. Chị ta chỉ đơn giản xuất hiện ở cửa phòng Beth, và sau đó, phòng Bobby, đánh choáng chúng, rồi xốc thân thể mềm nhũn của chúng đẩy xuống giếng thang. Còn gì đơn giản hơn thế chứ?
Vậy mà thanh tra Canavan nói những kẻ sát nhân đều là mấy đứa ngu. Rachel không hề ngu. Kẻ ngu nào lại có đủ kiến thức để thực hiện loại tội ác kiểu này chứ? Có quá nhiều người trẻ đã chết trong khi làm những trò ngu ngốc như lướt thang máy, nên chẳng ai có thể nghĩ là hai đứa con gái kia thật sự đã bị giết, nhất là khi chẳng có chút nghi ngờ gì về cái chết của chúng.
Không một ai, trừ cái đứa điên rồ là tôi đây.
Không, Rachel không hề ngu.
Và chị ta cũng không hề điên. Chị ta đã nghĩ ra một cách hoàn hảo để loại trừ các tình địch. Không một ai có thể nghi ngờ điều gì nếu chẳng vì tôi và cái miệng to của tôi.
Nếu không vì tôi và cái miệng to của tôi, Sarah và tôi đã không sắp phải trở thành nạn nhân thứ ba và thứ tư của Rachel.
“Nhưng đấy không phải là thứ duy nhất cho tao quyền làm chủ ở đây đâu, mày biết đấy,” Rachel trấn an tôi, bình thản làm hiệu về phía cái dùi cui điện để nhấn mạnh ý mình. “Tao có bằng kỹ sư hóa học đấy. Mày biết điều đó không, Heather?”
Tôi lắc đầu. Có thể một trong những đứa RA sẽ mở cửa văn phòng để lấy thư. Đúng rồi. Hoặc có thể Cooper đã nhận được tin nhắn tôi để lại trong điện thoại của anh...
“Một khi đã có cái bằng kỹ sư hóa học, mày có thể làm được khối việc kinh ngạc. Mày có thể, chẳng hạn như học cách chế biến các thiết bị gây cháy nho nhỏ - rất đơn giản mà lại cực kỳ hiệu quả. Mày có biết như thế nghĩa là gì không, Heather? Không, tao đoán là mày không hiểu đâu. Vì mày đã quá bận lắc mông ở các trung tâm mua sắm nên có học xong được trung học đâu, đúng không nào? Để tao xem mày có biết cái này không nhé. Sẽ được gì nếu cho một đám tóc vàng hoe đứng cạnh nhau, vai kề vai nhỉ?”
Tôi nhìn Sarah. Cô ta vẫn khóc, nhưng đang cố khóc thật nhỏ để Rachel không tát vào mặt nữa.
Tôi lắc đầu.
Rachel cười không chút hài hước và nói, “Một đường hầm thông gió, Heather à! Một đường hầm thông gió!”
“Ồ, wow, Rachel,” tôi nói, sửa lại suy nghĩ trước đó của mình. Chị ta quá điên. Khùng. “Hay nhỉ. Nhưng chị biết gì không? Tôi phải đi bây giờ. Cooper đang đợi cạnh bàn bảo vệ. Tôi mà đi quá lâu, anh ấy sẽ đến đây tìm tôi ngay.”
“Hắn cứ tìm bao lâu tùy thích,” Rachel nói với một cái nhún vai. “Hắn không có chìa khóa. Và chúng ta sẽ không cho hắn vào. Ta đang làm việc, Heather à. Ta có rất nhiều việc quan trọng phải làm.”
“Chứ chị không biết à, Rachel?” tôi nói. “Nếu ta không mở cửa, Cooper sẽ nhờ bác Pete gọi một trong mấy đứa RA cho anh ấy vào...”
“Nhưng bọn RA không có chìa khóa vào văn phòng nữa rồi. Tao đã thay khóa. “Má Rachel ửng lên hai vệt hồng, và đôi mắt chị ta lóe sáng y hệt như dòng điện mỏng cứ nhá lên giữa hai miếng kim loại trên thứ vũ khí được cầm chắc trong tay chị ta.
“Đúng thế đấy,” Rachel vui vẻ nói. “Tao đã thay khóa hôm qua, lúc mày còn trong bệnh viện, và tao là người duy nhất có chìa.” Chị ta tia đôi mắt sáng quắc lên tôi và nói, “Mày hiểu chứ, Heather? Ý tao là, đây không phải là một sự nghiệp dành cho mày. Đây chỉ là một công việc. Trợ lý quản lý cho Fischer Hall. Nó chỉ là một chỗ nghỉ chân giữa các buổi biểu diễn thôi, phải không? Một đồng lương đều đặn cho đến khi mày lấy đủ can đảm “Sugar Rush” một lần nữa sau vụ bất hòa nho nhỏ với công ty thu âm của mày. Vị trí này đối với mày chỉ thế thôi. Không như tao. Học cao lên là cả cuộc đời tao. Cả cuộc đời tao đấy, Heather ạ. Hoặc ít nhất là đã từng như thế. Cho đến khi...”
Đột nhiên chị ta ngưng lại;tia nhìn, giờ đã trở nên hơi thiếu tập trung, khóa vào tôi như một gọng kìm.
“Cho đến anh ấy,” chị ta chỉ nói có thế.
Tôi muốn ngồi thụp xuống. Hai đầu gối tôi run bắn mỗi khi liếc về cái vũ khí trong tay Rachel. Nhưng tôi không dám. Nếu ngồi xuống, tôi sẽ làm đích ngắm thậm chí còn dễ hơn với chị ta. Không, nhất định tôi phải tìm cách làm Rachel phân tâm khỏi bất cứ thứ gì chị ta định làm với tôi và Sarah - và tôi biết khá rõ đó là gì.
“Cậu ta hả, Rachel?” tôi hỏi, cố tỏ ra thân thiện, như thể chúng tôi đang tán gẫu bên mấy cốc cà phê ở căng-tin - một việc chúng tôi đã từng làm, một hoặc hai lần, trước khi chuyện giết chóc xảy ra. “Ý chị là Christopher Allington, đúng không?”
Rachel cười cay đắng, và tiếng cười đó làm tôi sợ hãi hơn mọi thứ từ trước đến giờ, kể cả cái dùi cui điện kia.
“Christopher,” Rachel nói, uốn từ đó trong lưỡi như một mẩu sô-cô-la - một thứ chị ta chưa bao giờ cho phép mình thưởng thức. Qúa béo. “Đúng, Chris. Mày không hiểu về Christopher đâu, Heather. Mày thấy đấy, tao yêu anh ấy. Mày chưa bao giờ yêu ai trước kia, Heather à, nên mày không biết cảm giác đó như thế nào đâu. Không, mày chẳng thể hiểu cảm giác khi tất cả hạnh phúc của mày trên cuộc đời này chỉ phụ thuộc vào một người, và rồi... và rồi người đó quay lưng lại và từ bỏ mày...”
Cái nhìn chị ta ghim vào tôi có thể làm đông cứng cả một cái bánh bơ nóng hổi. Tôi nghĩ tới việc nói cho Rachel biết rằng tôi hiểu chính xác chị ta đang nói gì... và đấy chính là điều tôi cảm thấy với Jordan, người mà ngay lúc này có lẽ đang chơi trò Mad Libs với Tania Trace trên giường bệnh.
Nhưng không hiểu sao tôi nghĩ chị ta sẽ chẳng thèm nghe.
“Không, mày không hiểu được đâu,” Rachel nói. “Mày lúc nào cũng có mọi thứ mày muốn, đúng không, Heather? Dâng tận mồm cho mày trên một chiếc đĩa bạc. Một số người thì phải làm việc để đạt được cái mình muốn, mày biết đấy. Như tao chẳng hạn. Mày tưởng lúc nào tao cũng đẹp như thế này sao?” Rachel lướt một bàn tay lên rồi xuống quanh vòng eo gọn, săn chắc, nghìn-cú-chống-ép-mỗi-ngày. “Không hề. Tao đã từng béo. Một con mông xệ thật sự. Cũng khá giống mày bây giờ. Size 12.” Chị ta cười. “Tao đã nhấn chìm đau khổ trong hàng đống kẹo, không bao giờ tập thể dục, như mày. Mày có biết tao chẳng bao giờ được rủ đi chơi không - không một lần, cho đến năm bao mươi tuổi? Trong khi mày vênh váo qua lại như một con điếm nhỏ cho Cartwright Records, tao phải chúi mũi vùi đầu vào sách vở, học chăm hết mức có thể. Bởi vì tao biết sẽ chẳng ai sà xuống và dâng cho tao một hợp đồng thu âm cả. Tao biết, nếu muốn thoát khỏi cái lỗ chó chui cuộc đời này, tao sẽ phải dùng đến cái đầu của mình.”
Tôi liếc Sarah, lúc này đang nhìn ra cửa sổ. Tôi biết cô ta đang hy vọng trong tuyệt vọng, rằng ai đó sẽ đi ngang và phát hiện chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Nhưng trời đang mưa quá lớn, chẳng có ai ngoài đường cả. Và số người ít ỏi ra ngoài thì đều vội vã bước qua, đầu núp dưới những cây dù.
“Với anh ấy cũng thế,” Rachel nói. “Tao muốn anh ấy, vì thế tao đã làm những gì tao phải làm để có được anh ấy. Tao biết tao không phải tuýp của anh ấy. Tao đã nghĩ ra điều đó sau khi anh ấy... bỏ tao. Mày và Sarah, bọn mày nghĩ đàn ông sẽ cần đến bọn mày vì nhân cách của bọn mày, đúng không? Nhưng đàn ông cóc thèm cái thứ nhân cách ấy của bọn mày đâu. Tin tao đi. Nếu mày không để bản thân bước trên con đường mày đã chọn, Heather à, thì mày vẫn còn Jordan Cartwright, mày biết rồi đấy. Cái mớ rách việc nào là muốn hát những bài của riêng mình ấy. Chúa ơi, mày nghĩ hắn quan tâm đến điều đó chắc? Đàn ông chẳng quan tâm đến những đứa không đâu. Dẫu sao thì, đâu là sự khác biệt giữa một con tóc vàng hoe và một con muỗi hử?”
Tôi lắc đầu. “Thề có Chúa, Rachel, tôi không...”
“Con tóc vàng tiếp tục mút, ngay cả khi mày đập nó.” Rachel ng đầu ra và cười thêm chút nữa.
Ồ yeah. Tôi chết chắc rồi. Không nghi ngờ gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...