Size 12 không phải là mập


18
Anh làm em khóc
Toàn những dối lừa
Tại sao anh phải xấu tính với em như thế?
Anh yêu có biết
Em và anh, ta dành cho nhau?
Thế mà anh lại làm cho em khóc,
Mà anh cũng chẳng thèm cố gắng.
Anh yêu tại sao>Anh nỡ làm như vậy?
Khóc”
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: Dietz/Ryder
Album: Mùa hè
Cartwright Records
***
Trong gần bốn tháng qua, kể từ hồi bắt đầu làm việc cho New York College, tôi hầu như đã có mặt tại tất cả các phòng cấp cứu ở Manhattan, với đủ các kiểu sinh viên đau ốm và bị thương này nọ. St. Vincent không phải là một bệnh viện ưa thích của tôi. Phòng chờ cũng có TV nọ kia, nhưng lúc nào cũng bật mấy cái phim opera xà phòng, và máy bán kẹo thì luôn hết nhẵn loại kẹo Butterfingers.
Hơn nữa, bọn con nghiện đến đây rất đông, cố năn nỉ đám y tá trực là chúng thật sự cần một ít morphine cho mấy cơn đau kỳ lại gì đó ở chân. Bọn nghiện này xem một lát thì cũng thú, nhưng lúc rút đi, chúng bắt đầu tỏ ra hằn học. Mỗi lần bị bảo vệ tống ra ngoài, chúng đập vào cửa sổ ầm ầm và nói chung là khiến tôi rất khó tập trung vào tờ tạp chí Jane hay bất cứ cái gì đang tình cờ cầm đọc.
Tuy vậy, dù phòng chờ ở St. Vincent vô cùng tệ hại, nhưng đội ngũ y bác sĩ lại cực kỳ xuất sắc. Họ hỏi đủ thứ về Jordan mà tôi chẳng tài nào trả lời được. Nhưng ngay khi tôi nói họ tên đầy đủ của Jordan ra, họ lập tức đẩy vút anh ta vào phòng cấp cứu, trước tất cả các bệnh nhân khác; bởi vì, bạn biết đấy, ngay cả các bác sĩ cũng từng nghe nói đến nhóm Easy Street rồi.

Khách đến thăm không được vào phòng cấp cứu, trừ khoảng năm phút đầu mỗi đồng hồ, thế nên tôi bị tống vào phòng chờ. Nhưng tôi đã sử dụng khoảng thời gian ở đó vô cùng thông thái bằng cách gọi cho bố Jordan để thông tin chi tiết về vụ tai nạn.
Ông Cartwright đau buồn một cách dễ hiểu trước cái tin nghệ sĩ solo nam nổi tiếng nhất - ờ, kiêm con trai mình - bị một chậu phong lữ rơi trúng đầu. Thế nên tôi cũng chẳng lấy làm phiền lòng gì lắm khi ông ta tỏ ra cộc cằn trên điện thoại. Cuộc đối thoại gần đây nhất của chúng tôi cũng chẳng suôn sẻ gì cho cam. Lần đó ông ta bảo tôi, rằng ông ta sẽ bắt Jordan “đá” Tania và “đi lề bên phải” ngay tắp lự nếu tôi thôi không đòi được hát những bài hát của riêng mình trong album tiếp theo.
Ông Cartwright nói chung khá là đểu. Chắc vì thế mà đã gần một năm nay Cooper chẳng thèm nói chuyện với ông ta.
Sau khi gọi cho ông bố của Jordan và Cooper xong, tôi chẳng biết phải gọi cho ai nữa. Tôi định bụng sẽ báo cho Cooper biết là em trai anh đang bị thương. Nhưng Cooper thể nào cũng hỏi là lúc xảy ra tai nạn Jordan đang làm cái quái quỷ gì ở Fischer Hall. Và thực sự tôi chẳng phải một tay nói láo giỏi nhất thế gian. Tôi có cảm giác là Cooper sẽ nhìn ra ngay bất cứ nỗ lực nào mà tôi định dùng vải thưa che mắt thánh.
Thế nên tôi ngồi phịch xuống một cái ghế nhựa ở góc phòng đợi và tiêu khiển bằng cách nhìn các bệnh nhân cấp cứu khác được cáng vào, thay vì gọi thêm một cuộc điện thoại nào nữa. Mọi thứ diễn ra cứ y như trong chương trình Chấn thương trong Phòng cấp cứu, trên kênh Tri thức, chỉ khác là đang được truyền hình trực tiếp thôi. Tôi thấy một gã say vui vẻ với một cánh tay bị chảy máu;một bà mẹ đang lo sốt vó với một đứa con nhỏ mà bà lỡ làm đổ cappuccino lên người nó; một đứa nhóc mặc đồng phục bị một vết cắt lớn ở cằm đang được một nữ tu đẩy xe lăn đi vòng quanh; một công nhân xây dựng bị gãy chân;một đám phụ nữ Tây Ban Nha có vẻ như chẳng bị thương bị thiếc gì đang tán chuyện rất ồn ào và bị một y tá trực mắng xối xả vào mặt.
Tôi ngồi khoảng hai mươi phút thì bỗng có một nhân viên bảo vệ thông báo là tất cả mọi người đang chờ có năm phút để nhìn mặt những người thân yêu của mình trong phòng cấp cứu. Thế là tôi líu ríu theo nữ tu, người mẹ đang đứng ngồi không yên vàhụ nữ Tây Ban Nha kia qua những cái cửa đôi và dáo dác tìm Jordan.
Anh ta đã lại bất tỉnh, hoặc ít nhất là mắt anh ta đang nhắm, vòng băng trắng quấn quanh đầu tương phản mãnh liệt với màu da nâu sẫm của anh ta (bố mẹ anh ta có một chỗ nghỉ hè rất dễ thương ở Hamptons. Bể bơi còn có cả thác nước các thứ nữa cơ.) Người ta đặt giường anh ta ở một chỗ khá kín đáo, yên tĩnh trong phòng cấp cứu. Và khi tôi hỏi, cô y tá cho biết họ đang chuẩn bị một giường cho anh ta trên gác. Họ vẫn đang chờ kết quả X-quang, nhưng có vẻ như Jordan chỉ bị chấn động thôi.
Tôi đoán chắc trông mình lúc ấy phải lo lắng lắm, vì cô y tá cứ cười với tôi rồi đặt tay cô lên cánh tay tôi và nói, “Đừng lo. Em chắc là anh ấy sẽ lại nhảy nhót được như thường ngày thôi mà.”
Dù đã có sự quả quyết của cô y tá, tôi vẫn không cho phép mình để Jordan một mình ở đó. Thật không thể tin nổi đến lúc này mà vẫn chưa có một ai trong gia đình anh ta ló mặt tới! Thế nên khi năm phút đứng nhìn Jordan kết thúc, tôi quay lại cái ghế nhựa ban nãy trong phòng đợi. Tôi sẽ ở lại, tôi quyết định, cho đến khi anh ta được chuyển lên gác, hoặc một thành viên trong gia đình anh ta mò đến. Tôi sẽ loanh quanh ở đây cho đến khi họ đến. Và rồi...
Và rồi tôi chẳng biết sẽ phải làm gì nữa. Tôi tin chắc - một trăm phần trăm, chắc hơn tất cả những lần chắc khác, cũng không nhiều lắm, nhưng kệ - là ai đó đã cố tìm cách giết tôi.
Chứ không phải sao? Ý tôi là, chẳng phải thằng cha trong hội cờ đã nói đó sao? “May mà cô tránh kịp đấy, cô ạ, nếu không thì chính cô đã bị nó rơi trúng rồi,” đại loại thế, Và cái người đã đẩy chậu cây đó chỉ có thể là Christopher Allington. Còn ai khác lên được ban công nhà bố mẹ cậu ta chứ? Còn người nào có lý do để hất một chậu phong lữ vào đầu tôi ư? Đấy không thể là một nỗ lực giết người có tính toán trước được - không thể nào. Làm sao cậu ta biết tôi sẽ trên đường trở lại tòa nhà đúng lúc đó cơ chứ?
Không, chắc chắn lúc đó cậu ta chỉ vừa mới nhìn xuống, quyết định số phận đang đứng về phía mình, và cho cái chậu cảnh đó đi một chuyến tàu bay. Nếu t không né kịp thì nó đã rơi trúng tôi rồi, chứ không phải Jordan. Và chắc chắn đã giết được tôi, thì đấy, đầu tôi làm sao mà cứng bằng đầu một cựu thành viên nhóm Easy Street được chứ?
Nhưng tại sao Chris lại muốn giết tôi? Chỉ vì tôi nghi ngờ cậu ta là hung thủ giết người thôi sao? Nghi ngờ ai đó là kẻ sát nhân và thực sự có chứng cớ kết luận ai đó là một kẻ sát nhân là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chris nghĩ tôi có chứng cớ gì mới được kia chứ? Ý tôi là, ngoại trừ cái bao cao su - chỉ có thể chứng minh cậu ta là một tay sát gái, chứ không thể nói là một kẻ sát nhân - tôi chẳng có gì chống lại cậu ta cả. Tôi thậm chí còn chẳng có chứng cớ để chứng minh đã thực sự xảy ra vụ giết người nào cơ mà.
Thế nên tạ sao cậu ta lại tìm cách giết tôi? Chẳng phải cậu ta đang tạo cho mình nhiều nguy cơ hơn khi tìm cách giết tôi thay vì chỉ tạm lánh đi hay sao? Nhất là khi cái chết của Elizabeth và Roberta không bị nghi ngờ là có bàn tay nào đó đã mó vào?
Không ai nghi ngờ, trừ tôi.
Một giọng nói trầm trầm, quen thuộc phá vỡ dòng suy tư của tôi. Tôi rời mắt khỏi gã nghiện đang ngáy khò khò mà tôi chẳng hề biết là mình đang nhìn chằm chằm nãy giờ, ngước lên và đụng phải khuôn mặt điềm tĩnh, mỉm cười của Cooper... Rồi đột nhiên tôi thấy muốn nôn mửa.
“Heather,” anh vừa nói, bằng cái giọng hờ hững kiểu bạn bè, vừa khom người ngồi vào một cái ghế nhựa cạnh tôi.
“Ừm,” tôi chỉ nghĩ được có thể để thốt ra. Nhanh quá nhỉ? Sau một loạt rối loạn nội tâm, rốt cuộc tôi cũng thêm được chữ “Chào!”

Cooper nhìn gã nghiện đang khò khò với vẻ thích thú. Trông anh, với chiếc quần jeans nhàu nhĩ vừa vặn và cái áo dao đen, ngon đến nỗi chỉ muốn cắn ngay một phát. Ngon hơn cả kẹo Ho Ho nữa kìa. Ý tôi là Cooper chứ không phải thằng nghiện đâu.
“Thế,” anh nói, vẫn cái giọng muốn bắt chuyện. “Em có gì mới đấy
Tôi lạnh hết cả người, rồi ngay lập tức lại nóng ran. Qúa ư là vô lý, cái kiểu Cooper “phong tỏa” tôi ấy mà. Mà anh thì chẳng bao giờ rủ tôi đi chơi! Được rồi, anh có mời tôi vào ở cùng nhà, nhưng mà, hế lô, chỉ do thương hại thôi. Và tôi sống riêng ở một tầng hẳn hoi. Với một đám khóa khác. Mà tôi chẳng bao giờ thật sự dùng đến chúng, và anh thì có bao giờ thèm tìm hiểu điều đó không? Không hề!
“Chẳng có gì,” tôi nói với Cooper, hy vọng anh không thấy tim tôi đang nhảy lò cò dưới lần áo sơ-mi.
“Ừm, bố anh gọi cho anh à?”
“Không,” Cooper nói. “Bạn em, Patty, báo. Lúc cô ấy đến văn phòng để đón em đi ăn trưa, Magda nói với cô ấy chuyện vừa xảy ra. Patty mang theo cả thằng nhóc con, không thì cô ấy cũng đến đây rồi.”
“Ôi,” tôi nói. Tôi đã quên khuấy mất cuộc hẹn ăn trưa với Patty. Ngó cái đồng hồ trong phòng đợi, tôi thấy đã quá hai giờ. “Ờ.”
“Chỉ có điều cô ấy không tài nào giải thích được,” Cooper nói, “là chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Đúng lúc đó thì mọi thứ tung tóe ra hết.
Tôi không muốn vậy đâu. Tôi không cố ý vậy đâu. Nó chỉ... ừ, tôi đoán đấy chính là lý do vì sao Cooper lại trở thành một thám tử giỏi đến thế. Có cái gì đó trong chất giọng trầm trầm của anh thôi thúc bạn phải phun ra mọi thứ bạn biết...
Ừ thì, không phải mọi thứ. Tôi cố giấu được cái đoạn tôi và Jordan đã làm gì trên lối đi vào phòng khách nhà Cooper. Đến bọn ngựa hoang cũng chẳng cách nào lôi mẩu tin đó ra khỏi miệng tôi đ
À, và cả cái đoạn tôi muốn, thì đấy, lột hết quần áo Cooper bằng răng nữa, dĩ nhiên rồi.
Nhưng phần còn lại thì cứ thế tuôn ra, y như món sô-cô-la nóng mà thỉnh thoảng căng-tin ký túc vẫn làm, ngay sau khi Magda đổ hỗn hợp ấy vào mà chưa ai kịp khuấy lên.
Tôi kể cho anh nghe, bắt đầu từ buổi tối thi hát-nhép hôm trước, lúc tôi bắt đầu nảy sinh nghi ngờ Christopher Allington là thủ phạm đã giết Elizabeth và Roberta, và kết thúc bằng chậu phong lữ làm Jordan bị thương ở đầu, bỏ qua đoạn giữa lúc tôi và em trai anh làm trò trong phòng khách nhà anh.
Tôi đã từng nghe Cooper chuyện trò lúc làm việc với khách hàng một vài lần. Máy giặt/sấy đặt cùng tầng với văn phòng của anh, ngay bên ngoài nhà bếp; và tôi đã vào đó vài lần để giặt bộ đồ lót giữ phom của mình (chỉ được mặc vào những dịp đặc biệt, chẳng hạn như trong các buổi seminar huấn luyện nghiệp vụ chăm sóc khách hàng, hay các khóa ngắn hạn đào tạo về đa dạng văn hóa) lúc anh gặp gỡ với những người đã thuê anh. Anh nói chuyện với họ bằng cái giọng hết sức bình tĩnh, cẩn trọng...
... một cái giọng hoàn toàn khác so với cái giọng anh dùng cho trường hợp khách không trả thù lao.
“Heather, em điên à?” trông anh cực kỳ tức tối. Cả giọng nói cũng vậy.”Em đi nói chuyện với cái thằng đấy á?”
Giá mà được nghĩ rằng lý do khiến anh tức giận với tôi đến thế là vì cú sượt qua áo thần chết vừa rồi đã khiến anh nhận ra tình cảm thật dành cho tôi thì hay biết mấy.

Nhưng tôi nghĩ chắc điều đó chỉ gia cố những nghi ngờ của anh, rằng tôi là một đứa khùng hết chữa thôi.
“Sao anh lai la tôi chứ?” tôi lên giọng. “Tôi là nạn nhân cơ mà!”
“Không, không phải em. Chính Jordan mới là nạn nhân. Và giá mà em nghe lời tôi...”
“Nghe lời ạnh thì tôi làm sao biết được Chris Allington là gã sát nhân tâm thần nguy hiểm mà ta đang tìm chứ hả!”
“Một sự thật mà em chưa có bằng chứng,” Cooper lắc đầu. Mái tóc đen, dày, hầu như chẳng bao giờ cắt và lúc nào cũng phủ kín cổ áo đã tạo cho anh một dáng dấp bất phục rõ ràng, ngay cả nếu anh có không phải là một thám tử tư đi chăng nữa. “Cái chậu hoa đó ai cũng hất đổ được. Làm sao em biết không phải người làm vườn nhà Allington đang tưới cây đã vô tình hất đổ cái chậu ấy?”
“Đúng ngay vào tôi á? Chẳng lẽ đấy chỉ là việc tình cờ thôi sao? Khi mà mới đêm hôm trước tôi vừa hạch hỏi Chris Allington xong?”
Tôi thề là tôi thấy khóe miệng Cooper giật giật khi nghe câu này.
“Xin lỗi nhé, Heather, nhưng tôi ngờ rằng khả năng tra xét của em không đủ để đẩy Chris Allington vào một cơn cuồng sát đâu.”
Ừ thì tôi có thể không phải là Miss Marple, nhưng anh đâu cần phải dí điều đó vào mặt tôi như vậy chứ.
“Tôi nói với anh rồi, cậu ta đã tìm cách giết tôi. Tại sao anh không chịu tin tôi?” chưa kịp ngậm miệng lại thì tôi đã nghe thấy tiếng mình khóc.”Chẳng lẽ anh không thấy tôi không còn là một ngôi sao nhạc pop tuổi teen ngu dốt nữa hay sao, rằng cũng có khi tôi biết tôi đang nói cái gì chứ?”
Ngay khi những lời này thốt ra, tôi đã ước giá như mình đừng nói thế. Tôi đang làm cái quái gì vậy? Tôi đang làm gì vậy? Đây là người đàn ông mà thậm chí không cần tôi hỏi xin đã tình nguyện cho tôi một chỗ ở khi tôi chẳng có nơi nào để đi... ừ, rồi, ngoại trừ căn phòng dành cho khác trên gác xép nhà Patty và Frank.
Nhưng, bạn cũng biết rồi đấy. Ngoài chỗ đó ra. Làm sao tôi có thể vô ơn đến thế?
“Em rất xin lỗi,” tôi nói, thấy miệng khô khốc vì sợ hãi. “Em không cố ý. Chả biết trời xui đất khiến thế nào mà em lại nói thế. Em chỉ... em nghĩ chắc tại em đang bối rối quá. Anh biết đấy. Stress ấy mà.”
Cooper chỉ ngồi đó, chăm chăm nhìn tôi với cái vẻ không sao hiểu nổi.
“Anh không nghĩ em là một ngôi sao nhạc pop tuổi teen ngu dốt,” anh chỉ nói có thế, bằng cái giọng pha một chút ngạc nhiên.
“Em biết,” tôi nói nhanh. Ôi Chúa ơi, sao con không ngậm miệng lại được hả Chúa? TẠI SAO?
“Anh chỉ thỉnh thoảng hơi lo cho em,” Cooper nói tiếp, trước khi tôi kịp nói thêm gì. “Ý anh là, em tự đẩy mình vào những chuyện... Chuyện với thằng em trai anh...”
Chuyện gì? Ý anh nói... quan hệ của tôi với em trai anh á? Hay đêm qua? Ôi xin làm ơn đừng để anh đọc được tờ The Post...
“Mà em thì chẳng có ai,” anh lại lắc đầu. “Chẳng có gia đình, chẳng có ai để chăm sóc cho em.”
“Nhưng anh cũng đâu có,” tôi nhắc anh.
“Chuyện đó khác.”

“Em chẳng thấy có gì khác cả,” tôi nói. “Ý em là, trừ việc em trẻ hơn anh.” Nhưng bảy năm có là cái gì đâu kia chứ? Thái tử Charles và Công nương Diana chênh nhau tới một giáp... ừ thì chuyện không được suôn sẻ cho lắm, nhưng xác suất bọn tôi lặp lại sai lầm tương tự là bao nhiêu? Nếu Cooper và tôi hmột, ý thế.
Hai bọn tôi đâu có ai thích chơi polo!
“Với cả,” tôi nói, nhớ lại những gì tôi đã nhìn thấy từ cửa trước xe cứu thương. “Em cũng có gia đình đấy chứ. Đại loại thế. Ý em là, em có Rachel, có Magda, có bác Pete, có Patty, và có anh...”
Tôi không cố tình thêm từ cuối đó vào đâu. Nhưng nó đã ở sẵn đấy rồi, trôi lơ lửng trong khoảng không giữa hai chúng tôi. Anh. Anh là một phần trong gia đình của tôi đấy, Cooper ạ. Gia đình mới của tôi, khi giờ đây gia đình thật của tôi hoặc đang trong tù, hoặc đang cao chạy xa bay.
Chúc mừng!
Cooper chỉ nhìn tôi như thể tôi đã phát rồ (ngạc nhiên chưa). Thế nên tôi đành rụt rè thêm vào, “Cả Lucy nữa.”
Cooper thở ra chầm chậm.
“Nếu em thật sự cảm thấy chuyện xảy ra không phải là một tai nạn,” rồi anh cũng mở miệng, cố tình bỏ qua màn diễn thuyết Chúng Ta Là Một Gia Đình ( tôi thấy liền), “và em thật sự nghĩ có người đang tìm cách sát hại mình thì anh khuyên em nên báo với cảnh sát.”
“Em đã thử làm thế rồi,” tôi nhắc. “Nhớ không?”
“Nhớ. Nhưng lần này anh sẽ đi cùng em, và anh đảm bảo là...”
Giọng anh nhỏ đi lúc một cô gái tóc nâu bé nhỏ, hấp dẫn bất ngờ chạy vù vào chỗ bàn giấy phòng chờ, thở không ra hơi, mặc váy da, tay trái trĩu nặng một chiếc nhẫn kim cương to tướng.
Được rồi, thì tôi không hẳn đã nhìn ra cái nhẫn ấy từ chỗ mình đang ngồi. Nhưng tôi vẫn biết cô ta là ai. Tôi đã thấy cô ta làm trò với bồ cũ của tôi. Hình ảnh ấy sẽ luôn luôn cháy sâu trong tâm trí tôi.
“Xin lỗi,” cô ta thở thốc vào bộ mặt lạnh như đá của nhân viên tiếp tân. “Nhưng tôi tìn là hôn phu của tôi đang ở đây. Jordan Cartwright. Khi nào tôi được gặp anh ấy?”
Tania Trace, cô gái đã chiếm mất chỗ của tôi trong trái tim và ngôi nhà của Jordan - chưa kể đã chiếm luôn cả vị trí của tôi trong các bảng xếp hạng âm nhạc.
“Hay nhỉ,” Cooper nhận xét. “Cô ta trông có vẻ chịu đau khá tốt đấy.”
Tôi tò mò nhìn anh, rồi chợt nhớ ra anh đang nói về một chuyện mà có lần tôi đã kể anh nghe, lúc tôi mới chuyển vào sống cùng nhà với anh.
“Ồ, dĩ nhiên rồi,” tôi nói. “Vì cô ta bám vào thuốc giảm đau mà. Nhưng nói anh biết nhé, Coop, không thể phẫu thuật thẩm mỹ nhiều như vậy mà hy vọng sống một cuộc đời không đau đớn được đâu. Ý em là, cô ta gần như đã hoàn toàn được tái tạo rồi, chứ thực ra cô ta là size 18 kia.”
“À,” Cooper nói. “Có vẻ như em trai tôi được giao vào một vòng tay tin cậy rồi. Ta đi chưa?”
Ta đi.
Chẳng sớm chẳng muộn, nếu bạn hỏi ý tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui