Size 12 không phải là mập


16
Dậy lúc mười giờ
Phi ra bãi biển,
và rồi cửa hàng,
một cuộc vui chiều
Thế là hết ngày.
Rồi mình ra ngoài,
Lượn lờ ca hát
Khi sao phủ kín trời.
Hãy nói em nghe tại sao
Hè không dài mãi mãi
Hè không dài mãi mãi
Hè không dài mãi mãi
Và em không được mãi mùa hè cùng anh
“Mùa hè”
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: Dietz/Ryder
Album: Mùa hè
Cartwright Records
***
Loạng choạng, tôi với một tay ra để đứng cho vững, và lập tức cảm nhận được sự gồ ghề không lẫn vào đâu được của những bó cơ bụng cứng như đá - do tập ở phòng thể dục đa năng mà ra - dưới những ngón tay mình.
Có phần nào của Jordan Cartwright mà không cứng đâu chứ?
Dĩ nhiên, gồm cả cái đầu của anh ta nữa.
Jordan lôi tôi ra cách Chris và Amber vài thước.
“Em nghĩ em đang làm cái gì vậy hả?” anh ta xẵng giọng, giật điếu thuốc từ tay tôi và dẫm lên nó. “Giờ em còn hút thuốc nữa cơ đấy!Mới vài tháng sống cùng thằng cha Cooper suy đồi đó mà em đã hút thuốc rồi? Em có biết mấy thứ đó sẽ làm gì dây thanh quản của em không?”
“Jordan,” tôi không tin nổi chuyện đang xảy ra. Ngay trước mũi nghi phạm của chính mình
Tôi cố nhỏ giọng, sao cho Chris không nghe thấy.
“Tôi có nuốt khói đâu,” tôi thì thầm. “Và tôi cũng không hề sống với Cooper, hiểu chưa? Ý là, tôi có sống, nhưng ở hai tầng khác nhau.” Rồi tôi thôi thì thầm, bởi vì đột nhiên tôi nổi giận. Anh ta tưởng anh ta là cái gì chứ?

“Mà chuyện này thì liên quan quái gì đến anh? Tôi có phải nhắc cho anh nhớ là anh đã đính hôn rồi không?Và không phải với tôi?”
“Anh có thể đính hôn với người khác, Heather,”Jordan nói, “nhưng thế không có nghĩa là anh không còn quan tâm sâu sắc đến em nữa. Em biết đấy, bố nói em đã xuống tới đáy rồi, nhưng anh không hề nghĩ vậy. Một gã như thế kia sao, Heather? Thật sao? Ý anh là, hắn ăn mặc thời trang cũng không gần bằng... Cooper!” anh ta ném một cái nhìn về chiếc quần kaki của Chris, rồi nhún vai.
“Không phải thế, Jordan,” tôi nhìn qua vai. Chris và Amber vẫn ở đó, đủ xa để - ơn Trời - không nghe thấy vụ lớn tiếng này. Chris trông có vẻ không mấy bị ảnh hưởng bởi cuộc trò chuyện giữa tôi với cậu ta, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn nhận thấy luồng mắt xám của cậu ta lạc về phía mình. Sợ rồi chăng? Sợ bí mật bại lộ rồi chăng?
Hay cậu ta chỉ đang tự hỏi không biết Jordan mua cái áo sơ-mi phồng nhún này ở chỗ nào?
“Đừng có nhìn,” tôi nói nhẹ nhàng với Jordan. “Cái gã mà tôi vừa nói chuyện ấy?Tôi nghĩ gã có thể là một kẻ sát nhân đấy.”
Jordan dòm qua chỗ Chris, “Ai?Thằng đấy hả?”
“Đã bảo đừng có nhìn mà!”
Jordan dứt cái nhìn khỏi Chris và chằm chằm hướng vào tôi. Rồi anh ta vươn tay ra, ôm gọn tôi vào ngực.
“Ôi, tội nghiệp em, bé cưng,” anh ta nói. “Cooper đã làm gì em thế này?”
Tôi vùng vẫy cố thoát khỏi vòng ôm nóng rực củaJordan - hoặc ít nhất là để nói mà miệng không dính phải mớ lông ngực của anh ta.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến Cooper,” tôi nói, ý thức được rằng đứa sinh viên trực bàn đang cố giấu một nụ cười mỉa trong lúc quan sát chúng tôi qua cửa sổ. “Có mấy cô bé đã chết trong tòa nhà này, và tôi nghĩ...”
“Ra là hai người lẩn đến đây!”
Chúng tôi cùng quay lại và mở to mắt nhìn Rachel, vừa lướt ra ngoài đến ngay cạnh chúng tôi mà cả hai đều chẳng hay biết gì.
“Hai người lỡ mất buổi lễ trao giải rồi,” Rachel trách đùa. “Marnie nó sướng đến phát khóc vì thắng giải đấy.”
“Wow,” tôi nói. chả có tí hào hứng nào. “Vui nhỉ.”
“Tôi đang tìm hai người,” Rachel nói, “vì tôi nghĩ có thể hai người muốn ghé qua chỗ tôi uống cái gì đó...”
Jordan và tôi đưa mắt nhìn nhau. Có một ánh lấp lánh tuyệt vọng trong mắt anh ta. Tôi không biết anh ta thấy gì trong mắt tôi.
Có thể là sự hoang mang. Rachel mới chỉ mời tôi lên chỗ chị ta duy nhất có một lần, để uống một cốc rượu sau lễ nhập học của sinh viên hồi đầu học kỳ;và tôi đã vô cùng khó chịu, không chỉ vì, ừm, chị ta là sếp, còn tôi thì sốt sắng làm bất cứ thứ gì để đoan chắc là sẽ thoát sáu tháng thử việc, mà còn vì...
Ờ, vì căn hộ của Rachel thật sự rất sạch sẽ. Không phải tôi bừa bộn gì cho cam, nhưng m
Ok. thì tôi có hơi bừa bộn thật. Tôi thừa nhận là mình có nhét rất nhiều đồ lung tung trong tủ, dưới gầm giường và dạng như, ờ, nói chung là khắp nơi.
Nhưng ở chỗ Rachel, mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp. Không có một tờ US Weekly nào vương vãi cạnh toa-let, như ở chỗ tôi, hay áo ngực treo ngay trên tay nắm cửa, hay giấy gói kẹo Ho Ho vo viên trên bàn cạnh giường. Cứ như thể chị ta đang chờ ai đó đến vậy.
Hoặc là thế, hoặc chị ta lúc nào cũng giữ nhà cửa sạch sẽ như thế...
Mà không. Không thể như thế được. Như thế không được người cho lắm.
Đấy là chưa kể, tôi còn để ý thấy mấy cái CD ít ỏi mà chị ta có - cho lên giá nghiêm chỉnh, theo thứ tự chữ cái hẳn hoi - toàn là của các nghệ sĩ như Phil Collins và Faith Hill.
PHIL COLLINS VÀ FAITH HILL!
Không phải mấy người đó có gì bất ổn đâu. Họ thật sự là những nghệ sĩ rất tài năng. Tôi đã thích mê cái bài “Circle of Life” đó ngay từ lần đầu tiên trong năm mươi lần tôi nghe nó...
“Thật ra là, Rachel ạ,” tôi thận trọng nói, “tôi hơi mệt.”
“Tôi cũng thế,” Jordan nhanh nhẩu phụ họa.”Ngày hôm nay thật sự rất dài.”

“Ồ,” Rachel nói, trông rõ là thất vọng.”Thế chắc để lần khác nhỉ?”
“Chắc chắn rồi,” tôi nói, chả thèm nhìn Jordan - vì thật tình, cả chuyện này cũng là lỗi của anh ta nốt. Rachel sẽ không bao giờ mời tôi lên uống nước nếu không vì Jordan. Chị ta giả vờ như không nhận ra, nhưng tôi đã nghe lỏm được một đứa RA nào đó mách với chị ta v Jordan. Ngày mai có lẽ chị ta sẽ nhảy xổ vào tôi cùng với những câu hỏi về tư cách của anh ta.
Bởi vì anh ta phải đáng giá GẤP MẤY LẦN một trăm nghìn đô.
“Ờ,” tôi nói.”Sáng mai gặp lại.”
“Hẳn rồi. Chúc ngủ ngon!” Rachel mỉm cười. Rồi quay sang Jordan, chị ta nói, “Rất vui được gặp anh,Jordan!”
“Tôi cũng thế,” anh ta nói, cứ như thật vậy.
Rồi, bám lấy cánh tay Jordan, tôi lái anh ta về hướngWaverly Place, trước khi cuộc đối thoại trở nên bất tiện hơn, và anh ta lại khiến tôi phải xấu hổ thêm trước mặt những người cùng chỗ làm.
“Ôi, lạy Chúa,” tôi nói lúc cả hai bước đi. “Anh nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?Với Amber ấy?Nhỡ con bé lại thành nạn nhân tiếp theo của hắn ta thì sao?Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình... mặc dù tôi nghĩ tôi đã hoàn toàn làm lộ tẩy thằng đó trước mặt con bé rồi, cái màn ‘Dave’ nọ kia đó. Anh có nghĩ tôi đã làm lộ tẩy hắn không?Anh có nghĩ con bé sẽ đề phòng hắn hơn không? Ôi, Chúa ơi!Anh nghĩ tôi có nên báo cảnh sát không?Tôi chả có bằng chứng gì cho thấy hắn chính là tay sát nhân đó cả. Thế nhưng, thế nhưng Cooper có lẽ vẫn còn giữ cái bao cao su!Tôi có thể dùng nó để làm một dạng đòn bẩy - kiểu như, ’Thú tội đi, nếu không tao sẽ mang nó đến cảnh sát, ’ đại loại thế.”
Jordan, bên cạnh tôi, giọng tá hỏa,” Bao cao su? Heather, em làm cái...”
“Tôi đã bảo với anh rồi,” tôi nói, dậm chân.”Tôi đang cố bắt một thằng sát nhân. Hoặc ít nhất tôi nghĩ hắn ta là một thằng sát nhân. Tôi không dám chắc. Anh trai anh nghĩ rằng tôi có một trí tưởng tượng quá phong phú. Nhưng anh có thấy kỳ không, Jordan?Hai đứa con gái chết trong nhõn hai tuần, chẳng đứa nào có tiền sử lướt thang máy, và cả hai đều v bạn trai lần đầu?Ý tôi là, bộ như thế không có vẻ đáng ngờ hay sao?”
Chúng tôi rẽ vào Waverly Place, một gã gốc Jamaica tiến lại, hy vọng - tôi đoán thế - bọn tôi cuối cùng sẽ đổi ý và chấp nhận lời mời mọc “Hút? Hút?” của gã.
Thay vì phớt lờ đi và trả lời câu hỏi của tôi, Jordan lại gầm gừ với gã bán ma túy, “Biến đi!” - một gã thật sự chẳng phải là một sự hiện diện đáng ngại gì cho cam. Ý là, tôi cao hơn gã nhiều và chắc phải nặng hơn gã những hai mươi cân. Chả trách cái gã tội nghiệp ấy lại ngạc nhiên đến thế trước sự bùng nổ của Jordan.
Và chính lúc ấy tôi nhận ra ai đang thực sự đứng trước mặt mình. Không phải một người bạn. Thậm chí còn chẳng phải một người quen. Mà là bạn trai cũ.
“Thôi, quên đi,” tôi nói, thả tay Jordan ra rồi bước về phía nhà mình.
Thế nhưng Jordan vẫn nhằng nhẵng theo sau tôi.
“Anh phải làm gì bây giờ?” anh ta lải nhải, “Heather, nói cho anh biết đi. Anh xin lỗi. Anh chỉ không biết em muốn anh phải phản ứng thế nào. Mấy đứa con gái bị chết, cái bao cao su, bọn bán ma túy. Và giờ em còn hút thuốc lá nữa. Cuộc sống kiểu này là sao hả, Heather? Là cái thể thống gì đây?”
Tôi bắt đầu bước lên bậc thềm nhà Cooper, lục tìm chìa khóa trong khoảng ánh sáng hắt ra từ ngọn đèn đường.
“Nào,” tôi nói. Tôi đang cố tìm cho thật nhanh mấy cái chìa vì biết Jordan đã bước lên bậc thềm phía sau mình, và đang chắn hết ánh sáng từ ngọn đèn đường bằng cái áo sơ-mi to phồng của anh ta.
“Đây là cuộc sống của tôi, được chưa?Xin lỗi, nếu nó quá lộn xộn. Nhưng anh biết đấy, Jordan, chính anh cũng góp một tay làm cho nó ra thế này đấy...”
“Anh biết,” Jordan kêu lên. “Nhưng hồi đấy em đâu có chịu đi tư vấn với anh, nhớ không?Anh đã van xin em...”
Cả hai bàn tay nặng nề của Jordan đặt lên vai tôi, lần này không phải để lắc, mà để xoay tôi lại đối mặt với anh ta. Tôi ngước mắt nhìn, không sao thấy được những đường nét trên gương mặt anh ta, bởi ngọn đèn đường phía sau đang tạo thành một quầng sáng quanh đầu Jordan, đổ bóng vào mọi thứ đằng sau nó.
“Heather,” Jordan tiếp tục,” mọi cặp đôi đều có vấn đề. Nhưng nếu họ không giải quyết vấn đề cùng nhau, mối quan hệ của họ sẽ không tồn tại được lâu.”
“Chí phải,” tôi mỉa mai.”Như chúng ta đây.”
“Đúng thế,” Jordan nói, cúi xuống nhìn tôi. Mặc dù không thấy được đôi mắt , nhưng tôi vẫn cảm thấy cái nhìn của anh ta đang xuyên thấu mình. Tại sao lại nhìn tôi như thế?Như thể anh ta... như thể anh ta...
“Ôi không,” tôi nói, lùi nhanh lại một bước - trúng ngay cái cửa. Tay năm cửa ép mạnh vào lưng tôi.”Jordan... anh đang làm gì ở đây vậy?Ý tôi là, thật sự anh đang làm gì ở đây thế?”
“Bố mẹ anh đang tổữa tiệc đính hôn cho anh,” Jordanđáp, giọng nói đột ngột trở nên cộc cằn. “Cho Tania và anh. Ở nhà. Ngay lúc này.”

Ông bà Cartwright đã không tổ chức một bữa tiệc đính hôn nào hồi Jordan và tôi đính hôn.
Thay vào đó, bà Cartwright chỉ hỏi rằng bộ tôi có bầu rồi hay sao.
Tôi đoán bà ta chẳng nghĩ ra được lý do nào khác khiến con trai mình phải nhọc lòng đi kết hôn với một đứa con gái có sự nghiệp đang trên đà đi xuống, còn vòng eo lại trên đà đi lên như tôi.
“Ủa, chẳng lẽ anh không đến cũng được sao?” tôi hỏi anh ta.
“Anh phải đến,” Jordan nói. Và đột nhiên tôi nhận ra giọng anh ta không còn chua chát nữa. Anh ta có vẻ thật sự đau khổ. “Anh biết là anh phải đến. Thế nhưng... thế nhưng cả ngày nay anh chỉ nghĩ đến mỗi mình em.”
Tôi nuốt khan và cố suy nghĩ tỉnh táo. Gì thì gi, tôi cũng là nữ thám tử chứ bộ. Nữ thám tử là phải vậy.
Suy nghĩ tỉnh táo.
Nhưng có cái gì đó trong sự gần gũi với Jordan - chưa kể sự đau khổ... và khẩn thiết... trong giọng nói của anh ta - đang khiến cho việc đó trở nên cực kỳ khó khăn.
Mà sức nặng của đôi tay anh ta trên vai tôi thì lại cực kỳ dễ chịu. Và đột nhiên, tôi không thấy phiền cái mùi Drakkar Noir mấy nữa.
Và trong bóng tối, dĩ nhiên, tôi cũng chẳng nhìn thấy sợi dây chuyền vàng hay cái vòng tay có khắc tên Jordanmà anh ta đang đeo.
Ừ, vòng tay khắc tên mình ấy!
“Tôi chỉ...” tôi cà lăm, cố chế ngự đợt sóng điên cuồng đang hăm dọa nuốt chửng mình.”Tôi nghĩ có lẽ những rùm beng quanh chuyện này - nào là thông báo, rồi cánh phóng viên - đang lậm vào anh ta. Có lẽ nếu anh cứ về nhà và uống một viên Advil...”
“Anh không cần Advil,” Jordan thì thầm, kéo tôi lại gần.”Anh chỉ cần em thôi.”
“Không,” tôi nói, phát hoảng lên vì cái sơ-mi của anh ta đang chạm vào má mình.”Không, anh không cần tôi. Nhớ chưa? Anh cứ nói đi nói lại là tôi đã thay đổi. Đúng, tôi thay đổi rồi, Jordan ạ. Chúng ta đều đã thay đổi. Ta phải đi tiếp và bắt đầu sống cuộc sống của mình, của riêng mình. Đấy là điều anh đang làm với Tania, và đó là điều tôi đang làm với... với...” Với ai?Tôi nào có ai!Thật chẳng công bằng khi anh ta có một ai đó, còn tôi thì không.
“Ừm, với Lucy,” tôi nói hết câu, một cách khá dũng cảm, theo ý kiến của tôi.
“Chẳng lẽ đấy là điều em muốn sao?” Jordan hỏi tôi, đột nhiên môi anh ta gần môi tôi đến mức đáng báo động.”Anh với Tania ấy?”
Tôi không tin nổi vào tai mình.
“Giờ anh còn hỏi điều đó sao?”
Rồi điều tiếp theo tôi còn ý thức được là anh ta đã cúi xuống thấp, và áp môi lên môi tôi.
Thông thường tôi khá tỉnh táo trong những tình huống như thế này. Ý tôi là, thường khi một người đàn ông bắt đầu hôn tôi - không phải chuyện này thường xuyên xảy ra lắm đâu - tôi vẫn đủ tỉnh táo để hoặc là bảo anh ta dừng lại nếu mình không thích, hoặc hôn lại anh ta nếu thích.
Nhưng trong tình huống cụ thể này, tôi ngạc nhiên đến nỗi gần như đông cứng cả người. Dĩ nhiên tôi vẫn ý thức được cái nắm đấm cửa đang ép vào lưng mình, và sự thật là tất cả đèn đóm trong nhà vẫn tắt, chứng tỏ Cooper chưa về - ơn Chúa
Nhưng ngoài điều đó - và một nỗi xấu hổ mơ hồ là bọn bán lẻ ma túy, ngoài đường, đang hú hét hào hứng “Tới luôn đi!” - thì tôi chẳng cảm thấy... gì cả.
Ý là, chẳng có gì ngoài... ổn.
Tôi biết, cũng như bọn bán ma túy kia biết, là đã lâu rồi tôi chưa được... gì cả.
Chắc Jordan cũng lâu rồi chưa có gì (hoặc thế, hoặc Tania không đủ “nặng ký” trên giường... mà cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì cô ta chắc chỉ nặng chừng năm chục ký là cùng), vì tôi chỉ mới trượt tay lên vòng quanh cổ anh ta - mãnh lực của thói quen thôi, tôi thề - và chưa kịp biết gì thì anh ta đã dộng tôi vào cửa, phần trước chiếc quần da ép sát vào tôi đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng cái đinh tán trên khóa quần...
... chưa kể cái phần, ờ, cơ bắp đang dày lên bên dưới mấy cái đinh tán ấy.
Rồi lưỡi anh ta đã ở trong miệng tôi, còn tay thì luồn vào tóc tôi...
Và tôi chỉ nghĩ được có mỗi ÔI KHÔNG.
Bởi vì anh ta đã đính hôn rồi. Mà không phải với tôi. Và tôi - ừ, thật, tôi không phải loại con gái đó. Tôi KHÔNG PHẢI.
Nhưng giọng nói nhỏ nhẹ trong đầu tôi cứ vang lên, rằng có thể thế này mới là đúng, và, ừmmm, tôi vẫn nhớ cái cảm giác ấy, và, có vẻ như Jordan không hề thấy chút phiền lòng nào với những phần cân nặng thêm vào làm tôi khó cư xử cho đúng hơn, tức khó đẩy anh ta ra hơn.
Thực sự là, ôi... cái giọng nói nhỏ nhẹ ấy đang làm tôi không sao đẩy anh ta ra được.
Tôi nghĩ mấy ông thày dạy vũ đạo của tôi đã sai bét cả rồi. Thì đó, cái chuyện tôi gặp vấn đề trong việc “tắt điện” não bộ của mình và cứ thể thả lỏng cơ thể ấy. Bởi vì cơ thể tôi đang hòa nhịp rất chẳng cần tí hỗ trợ nào từ não...
Bắt đầu thấy cần phải vào trong nhà, bởi vì bọn bán ma túy đang hò hét cổ vũ ác quá, thế là tôi quay phắt lại, cuối cùng cũng mở được cửa, và cả hai chúng tôi gần như ngã nhào vào bóng tối.. nơi tôi ấn cả hai tay vào ngựcJordan và dùng phút tỉnh trí cuối cùng của mình để nói, “Anh biết không, Jordan, em thực sự nghĩ là mình không nên làm chuyện này...”

Nhưng quá trễ rồi. Anh ta đã kéo áo sơ-mi của tôi ra khỏi cạp quần jeans. Và điều tiếp theo mà tôi còn nhận biết được là anh ta đã ấp ngực tôi qua lần đăng ten áo ngực trong khi miệng thì hôn tôi. Thật sâu. Như cố tình vậy.
À ừ, đúng, tôi có nghĩ (thoáng qua thôi) về việc phải nhắc Jordan nhớ rằng mới sáng nay thôi, tôi đã đọc mọi thứ về lễ đính hôn của anh ta - với một người khác- trên báo.
Nhưng bạn cũng biết rồi đấy, thỉnh thoảng cơ thể bạn cứ tự động lấp đầy cái chỗ trống mà đầu óc đã bỏ sót.
Và cơ thể tôi dường như đã chuyển sang cơ chế “tự lái”, nhớ lại tất cả những khoảng thời gian vui vẻ đã có cùng với cái cơ thể hiện đang áp vào nó lúc này đây.
Và có vẻ nó còn đang van vỉ.”nữa đi, nữa đi”.
Rồi như là tôi chẳng còn nghĩ thêm được gì. Chỉ trừ...
Ừ, quả là tôi đã có ý nghĩ này, lúc gần cuối. Cái ý nghĩ mà tôi thật sự ước gì mình không có.
Và đó là Nhầm anh rồi!
Toi thật chẳng tự hào gì về chuyện đó.
Tệ nhất là, chuyện đó thậm chí còn chẳng thích thú gì. Và có lẽ điều tốt nhất tôi có thể thừa nhận là, chuyện đó diễn ra khá nhanh chóng - ơn Trời, vì cái thảm phòng khách ngay dưới lưng tôi đây không phải là cái thảm dễ chịu nhất trong nhà. Và nó chắc chắn là an toàn - Jordan đến có chuẩn bị trước, như bất cứ thành viên Easy Street chân chính nào.
Ngoài ra, cũng chẳng có gì khác so với những lần làm tình chúng tôi từng có vào mỗi thứ Hai, thứ Tư và thứ Bảy trước đây...
... với ngoại lệ rõ ràng: lần này tôi là người thứ ba.
Tôi tự hỏi liệu Tania có bao giờ cảm thấy tội lỗi như tôi bây giờ không. Chẳng hiểu sao tôi thấy nghi ngờ điều đó. Trong ấn tượng của tôi, Tania không phải loại người có lúc nào đấy cảm thấy mình có lỗi về một điều gì. Có một lần tôi thấy cô ta thảy ngay một cái giấy bọc kẹo cao su Juicy Fruit xuống sàn trong Central Park. Cô ta thậm chí còn không thấy tội lỗi về hành động xả rác bừa bãi cơ mà.
Cái khác rõ rệt nữa trong lần làm tình hậu-chia tay này của chúng tôi, khác với những lần tiền-chia tay trước đây, là Jordan đứng dậy gần như ngay lập tức sau khi xong việc và bắt đầu mặc quần áo. Hồi chúng tôi còn yêu nhau, sau mỗi lần như thế, anh ta sẽ lăn ngay ra và ngủ thẳng cẳng.
Khi tôi ngồi dậy và nhìn Jordan, anh ta nói,” Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi đây,” hệt như một người vừa mới nhớ ra cái hẹn khám răng hết sức quan trọng.
Giờ mới đến phần đáng xấu hổ nhất: tôi cảm thấy hơi buồn. Như thể một phần trong tôi đã chắc chắn rằng Jordansẽ lăn ra, rồi nói anh ta sẽ gọi Tania và chia tay cô ả NGAY LẬP TỨC, bởi vì anh ta muốn ở cạnh tôi mãi mãi.
Bạn biết đấy, không phải là tôi sẽ chịu Jordan nếu anh ta làm thế đâu. Chắc là không.
Được rồi, nhất quyết là không.
Nhưng mà tôi... ừm, tôi cảm thấy cô đơn khi chẳng có ai bên cạnh mình. Ý là, tôi không muốn nói giống giọng Rachel. Tôi không nói là nếu có bạn trai - thậm chí là Cooper, người đàn ông trong mộng của Heather này - thì điều đó sẽ chữa lành mọi vết thương của tôi.
Và tôi sẽ không khởi sự công cuộc ăn salad không kèm nước sốt nếu đấy là điều tôi phải làm để kiếm được một thằng bồ- tôi không tuyệt vọng đến mức đó.
Nhưng... được ai đó quan tâm thì thật tốt.
Dĩ nhiên tôi không nói gì với Jordan. Thì, tôi cũng phải có tí tự trọng chứ. Thay vào đó, khi Jordan nói anh ta chuẩn bị đi, tôi chỉ nói,” Okay.”
Ý anh là, anh muốn ở lại,” anh ta nói, chui đầu vào cái áo sơ-mi,” nhưng anh có bữa tiệc liên hoan với báo chí rất sớm vào ngày mai. Cho album mới, em biết đấy.”
“Okay,” tôi nói.
“Nhưng anh sẽ gọi cho em ngày mai,” anh ta nói, cài nút trên khóa quần.”Ta có thể đi ăn tối, hay sao đó.”
“Okay,” tôi nói.
“Vậy anh sẽ gọi cho em nhé,” Jordan nói vọng vào từ ngoài sảnh.
“Dĩ nhiên,” tôi nói. Tôi chỉ nghĩ cả hai đều biết anh ta đang nói dối.
Sau khi anh ta bỏ đi, và tôi đã khóa cửa lại, bò lên cầu thang về phòng mình, nơi tôi được đón chào bởi một em Lucy hồ hởi hết sức, đã sẵn sàng cho cuốc đi bộ bLúc tìm xích của Lucy, tôi liếc qua cửa nhà bếp và thấy những tầng trên của Fischer Hall.
Tôi tự hỏi liệu Christopher Allington có ngọt nhạt tìm đường vào được trong quần của Amber dễ dàng như Jordan Cartwright vừa làm với tôi hay không.
Rồi chợt nhớ ra là cái quần của mình vẫn ở dưới nhà, tôi liền quày quả trở xuống để lấy nó lên, trước khi Cooper về nhà và phát hiện ra bằng chứng cho sự ngu ngốc khôn tả của tôi trên tấm thảm phòng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui