Sinh Ý Nhân

Hai mươi ba tháng chạp, tiểu niên (tết ông Táo), trong núi rơi xuống một trận tuyết lớn. Tuyết rơi chừng hơn một thước, cả ngày đêm không hề ngưng. Chờ thái dương xuất hiện thì, đã phủ đầy hết.

Tuyết lớn, che kín cả núi rồi.

Lão Bạch vốn định chờ tiểu niên xong thì xuống núi mua ít đồ Tết thích hợp, tốt xấu gì cũng phải kiếm được yên chi thủy phấn cho Y Bối Kỳ nếu không thì thật không phải, tiếc là ông trời không tốt, giờ cũng chỉ còn cách chấp nhận thôi.

“Đừng đem hết khuyết điểm ném lên đầu ông trời như thế, mười tám tháng chạp ta cho ngươi xuống núi rồi đúng không, truy căn tố nguyên (nói đến cùng) còn không phải là tại ngươi quá lười sao!”

Y Bối Kỳ chống eo, căm tức nhìn từ trên cao xuống lão Bạch. Rống đến mức lão Bạch từng đợt choáng váng, phảng phất có cảm giác như Y Bối Kỳ không phải đang nói chuyện, mà là đang khè lửa.

“Dừng dừng dừng, ngàn sai vạn sai đều tại ta hết, nếu không ngươi đem ta nấu thành cháo đắp lên mặt là được rồi.” Lão Bạch thành tâm sám hối.

“Thứ đó chỉ cần không độc là đã tốt lắm rồi!” Y Bối Kỳ giận đến mức cả người run run, không nghĩ nhiều liền đánh lên đầu lão Bạch một cái, ai ngờ ‘đông’ một tiếng, thật đúng là phát ra âm hưởng, Y Bối Kỳ bị đánh bại triệt để, quyết định không cùng tên đầu óc trống trơn này chấp nhặt nữa.

Yên chi thủy phấn không mua được, pháo trúc pháo dây càng mua không được. Cái trước khiến Y Bối Kỳ giận dữ, cái sau khiến Chu Tiểu Thôn cũng rất thất vọng. Tiểu hài nhi trước giờ không ham gì, duy chỉ thích nghe tiếng pháo nổ. Mỗi lần ăn Tết lão Bạch đều mua rất nhiều pháo trúc, bản thân phụ trách phóng, Chu Tiểu Thôn phụ trách nghe, lặp đi lặp lại cũng đã một thời gian dài.

Y Bối Kỳ tức giận chửi chửi vài câu coi như qua, nhưng mà Chu Tiểu Thôn vừa thất vọng một cái, lão Bạch đã có phần luống cuống. Cuối cùng lục tung lên, cũng để y tìm ra được hai dây pháo năm ngoái. Lão Bạch nhớ mang máng năm ngoái mua rất nhiều, cuối cùng thật phóng mệt quá mới lưu lại một ít.

Chỉ hai dây pháo, đã khiến Chu Tiểu Thôn trông chờ một đường từ tiểu niên đến đêm ba mươi rồi.

Màn đêm giao thừa từ từ buông xuống. Buổi chiều ba người ngồi vây quanh giường đất cùng nhau nặn hảo một trăm cái bánh chẻo, dưới diệu thủ nấu nướng của Y Bối Kỳ không cái nào bị rách cả, ở quanh bàn từng đĩa một được bưng ra đều là da mỏng bụng tròn hết.

“Sư phụ, sư phụ.” Chu Tiểu Thôn chớp chớp mắt, hiếm khi gọi lấy lòng như vậy.

Lão Bạch bĩu môi: “Biết biết, ta đi đây.” Dứt lời xách theo hai dây pháo trân quý, ra khỏi phòng đi đến cửa sân.

Trong sân có một lão tùng, tuổi tác e rằng cũng lớn như ngọn núi này vậy, lão Bạch năm đó chọn nơi đây dựng nhà cũng là vì nhìn trúng nó. Đều nói lão thụ tụ linh khí, có phúc lợi. Lão Bạch rất tin tưởng, ít ra thì từ khi vào núi này ở cũng đã an an ổn ổn qua được vài chục năm, mùa hè dưới tàng cây có chút mát lạnh say người, mùa đông trên cây đọng đầy tuyết trắng ngần, cái cây này, đã ở trong lòng lão Bạch rồi. Mỗi khi buồn bực thì, y liền ngồi ngồi dưới tàng cây này, mỗi khi buồn khổ thì, y liền tìm cây này nói một chút.

“Lão thụ a lão thụ, năm nay lại làm phiền ngươi nữa rồi, nhớ phù hộ một nhà ba người của yêm (ta), năm sau mưa thuận gió hoà bình an vui vẻ.” Lão Bạch một bên lải nhải, một bên đem pháo treo trên chạc cây thoạt nhìn tương đối chắc chắn, buộc thật kỹ, sau đó dùng hỏa chiết tử* châm ngòi nổ.


Lửa trên ngòi nổ  đầu tiên là không tiếng động, tiếp đó vang lên tiếng lách tách lách tách. Lão Bạch vội vàng trốn dưới mái hiên cách đại thụ mấy trượng, che lỗ tai chờ tiếng đùng đoàng vui vẻ.

Ngòi nổ rất nhanh cháy đến đầu, pháo nhưng chậm chạp không có âm hưởng. Lão Bạch lúc đầu còn tưởng là mình che tai kín quá, sau lại mới phát hiện pháo đó một chút khói cũng không có, lặng lẽ treo dưới tàng cây, giống như hai câu đối chúc phúc không có chữ vậy.

Lão Bạch khẽ nhíu mày, lại đợi thêm chốc lát, thấy vẫn không hề có động tĩnh, liền một bên lầm bầm không phải bị ẩm rồi chứ, một bên tới gần kiểm tra. Ai biết vừa mới đưa tay qua, pháo kia liền phịch một tiếng, nổ tung luôn. Cái thứ nhất vừa nổ, tiếp đó là một loạt tiếng bùm bùm vui vẻ nổi lên.

Lão Bạch chật vật né tránh nhưng vẫn chậm, giờ làm sao cũng không vui vẻ nổi. Vẻ mặt đáng thương nhìn ba ngón tay của mình bị pháo làm tổn thương, ủy khuất không gì sánh được. Bởi vì tránh nhanh, vết thương đều ở trên phần bụng ngón tay, tạm thời không đáng ngại. Dựa theo trình độ mà lần lượt theo thứ tự —— bỏng thành điểm đỏ nho nhỏ, bỏng thành điểm đỏ nhỏ, bỏng thành điểm đỏ.

Chờ xác định được pháo đã cháy, lão Bạch phiền muộn đi ngang qua cho lão thụ một cái tát: “Ngươi không phù hộ ta!”

Thân cây thô ráp chẳng biết mọc đâu ra một cái dằm nhỏ, vừa vặn chọc vào điểm đỏ nho nhỏ trên phần bụng ngón tay lão Bạch, lão Bạch ‘nha’ một tiếng rụt tay lại, chờ dằm được nhổ ra, điểm đỏ nhỏ đã biến thành điểm máu nhỏ rồi. Giọt máu nho nhỏ còn đang nỗ lực muốn chui ra ngoài nữa.

Lão Bạch khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng tin cái câu mà mấy lão nhân thường nói, cầu thần thiên nhật thần bất ứng, nhục thần bán cú thần chuẩn linh[1].

Oán thầm tính tình của thần tiên một chút cũng không đáng yêu, lão Bạch trở về phòng. Chân vừa mới bước vào được phân nửa, đã nghe thấy Y Bối Kỳ cười nói: “Ngươi còn không trở lại, vậy bánh chẻo sẽ bị tên Tiểu Thôn tham ăn này ăn sạch cả rồi.”

“Hỗn tiểu tử chỉ có biết ăn thôi,” lão Bạch tức giận nói, “Sư phụ ta vì phóng pháo cho ngươi, suýt nữa gặp bất trắc.” Dứt lời lại vươn ba ngón tay ra làm chứng cứ, ở trước mặt hai người lắc a lắc.

Y Bối Kỳ cười ra tiếng: “Ha, thật đúng là thiên đại bất trắc đó.”

Chu Tiểu Thôn thì mặt buồn rười rượi: “Sư phụ, nếu không ăn cơm, e là ta đã gặp bất trắc rồi!”

Lão Bạch nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng lại ngửa mặt lên trời hét lớn —— hai tên chết tiệt không có lương tâm bạch nhãn nhi lang (tàn nhẫn) lang lang lang lang lang!

Ăn xong bánh chẻo, ba người lại ngồi trên đầu giường gần lò sưởi trò chuyện câu được câu mất, giờ tý vừa đến, ba người mới ngáp một cái, yên tâm thoải mái với tân niên mà bắt đầu đi ngủ.

Cùng Chu Tiểu Thôn ngủ chung một giường đã được nửa tháng, lão Bạch cũng từ thấp thỏm ban đầu mà trở nên thong dong. Chuyện gì cũng đều thế cả, thời gian dài, tự nhiên thành tập quán. Ban đêm lúc lại lạnh, lão Bạch đã có thể thoải mái ôm cái lò sưởi nhỏ này vào trong lòng mình, so với trước đây cũng vô tư hơn nhiều.

Bất quá không biết có phải do năm mới hay không, Chu Tiểu Thôn làm sao cũng không ngủ được, ở trên giường lật qua lật lại xong lại lăn qua lăn lại, khiến lão Bạch muốn ngủ cũng không có cửa.


“Sư phụ… Ngươi đã ngủ chưa…” Trong căn phòng yên ắng, bỗng vang lên thanh âm nhẹ nhàng của Chu Tiểu Thôn.

“Ngươi cứ cựa quậy như thế, trừ phi cho vi sư một gậy, còn không thì làm sao mà ngủ được.” Lão Bạch làm bộ cả giận nói.

Chu Tiểu Thôn nghe vậy xoay người lại, trong bóng tối, gần gang tấc.

“Để làm chi?” Lão Bạch có chút khẩn trương, vô thức to tiếng hỏi.

Chu Tiểu Thôn không nói chuyện, mà bắt lất tay phải lão Bạch giơ lên, nương theo ánh trăng xem kỹ chỗ bị thương. Hai cái bị bỏng cơ bản đã không nhìn ra dị dạng, chỉ còn chỗ bị dằm gỗ chọc vào, còn mơ hồ thấy được màu đỏ.

“Uy…” Lão Bạch vừa muốn nói, bỗng nhiên cứng đờ. Ấm áp trên ngón tay khiến lão Bạch thất thần trong chốc lát, hơn nữa ngày mới phản ứng lại ra là tiểu hài nhi đang liếm vết thương cho y!

Động tác của Chu Tiểu Thôn rất nhẹ, xúc cảm mềm mại, có chút giống như là chó con vậy.

Nhiệt độ trong cơ thể vọt lên cao, giống như bị hỏa thiêu vậy. Lão bạch dùng hết khí lực có được mới miễn cưỡng giữ được cơ thể đang đơ ra, y ép buộc mình đem ánh mắt dời về phía cửa sổ, tựa hồ nhìn màn đêm lạnh lùng liền có thể bình tĩnh tâm tình.

“Khi còn bé mỗi lần đến Tết, trong nhà đều phải phóng pháo cháy thật lâu, chuyện trước đây ta cơ bản đã quên sạch sẽ, nhưng chỉ có mình chuyện này…” Chu Tiểu Thôn không liếm nữa, buồn bã nói.

Tâm lão Bạch chợt căng thẳng, thu hồi đường nhìn, trong ánh trăng mông lung, con ngươi Chu Tiểu Thôn lóe ra tia sáng y chưa bao giờ nhìn thấy.

“Sở dĩ ta hàng năm đều phải nghe pháo nổ, bởi vì vừa nghe tiếng được âm thanh đó, ta hình như lại trở về nhà, có cha, có mẹ, có ông nội, có bà nội. Sư phụ, ta ngay cả dáng dấp của cha mẹ cũng không còn ấn tượng nữa rồi, nhưng ta biết từ nhỏ mình đã là bảo bối trong nhà, cảm giác đó đến giờ ta vẫn không quên.”

“Tiểu Thôn…”

“Sư phụ, ngươi đừng lo lắng cho ta, thật đó. Bản thân được mấy lượng ta biết, ta sẽ không liều mạng đâu, suy cho cùng thì chết đi, thật đúng là cái gì cũng không làm được nữa rồi.” Chu Tiểu Thôn mỗi chữ mỗi câu, ánh mắt lấp lánh.


“Ngươi mới học được bao nhiêu công phu? Chỉ bằng một chút Y Bối Kỳ dạy ngươi, ngươi có thể báo thù? Ha, nếu có thể kéo được góc áo của ngươi ta cũng xem như là vi sư đã xem thường ngươi rồi!” Lão Bạch bất giác đề cao âm lượng.

“Có thể báo được một phần thì báo một phần, có thể báo được hai phần thì báo hai phần, chỉ cần ta còn sống, nhất định có cơ hội!”

“Tên nhóc ngươi sao cứ nói mãi không thông thế!”

“Sư phụ ngươi không có nhà, ngươi nếu từng có cha mẹ lại biết được cái gọi là anh em, ngươi sẽ không ngăn cản ta như vậy nữa đâu!”

“…”

Lão Bạch á khẩu không trả lời được. Chu Tiểu Thôn nói đều đúng, y không có nhà, dù cho y mang theo ba người lên núi lập trại hơn mười năm, yn vẫn không có nhà.

Đột nhiên thấy mệt mỏi. Uể oải tới không có bất luận dấu hiệu gì, nhưng dày đặc mà thâm trầm.

Nhắm mắt lại, lão Bạch nhẹ nhàng thở dài: “Tùy ngươi đó.”

“Sư phụ, xin lỗi, ta nói bậy rồi…” Chu Tiểu Thôn đem đầu cọ cọ vào bên người lão Bạch, thanh âm nhỏ như muỗi.

“Không, ngươi nói đều đúng, ta là một…” Nửa câu sau của lão Bạch, đã bị Chu Tiểu Thôn dùng môi chặn lại.

Lão Bạch kinh ngạc. Đầu tiên là liếm, tiếp đó là hôn. Một đêm này, lão Bạch đáng thương đã định trước là mất ngủ.

“Ngươi làm cái gì!” Chật vật đẩy ra Chu Tiểu Thôn, lão Bạch thấp giọng quát.

“Sư phụ, ta sai rồi, ngươi đừng giận nữa.” Chu Tiểu Thôn vẻ mặt đáng thương nói.

Lão Bạch khóe miệng co quắp: “Ngươi đây là làm ta nguôi giận sao!”

“Lúc ta tức giận, Y tỷ tỷ cũng làm như vậy a, rất có hiệu quả đó.” Chu Tiểu Thôn vẻ mặt chắc chắn.

Lão Bạch trợn tròn mắt, nhất thời không nói gì. Y Bối Kỳ cư nhiên, cư nhiên…

Chu Tiểu Thôn không nhìn ra lão Bạch không ổn, cho rằng sư phụ cuối cùng cũng nguôi giận rồi, lộ ra cái răng nanh đáng yêu: “Bất quá miệng sư phụ không có mềm như của Y tỷ tỷ.”


Lão Bạch nhìn tiểu hài nhi cái gì cũng không hiểu, một lúc lâu, cuối cùng đem hắn kéo vào lòng, nói: “Ngoan ngoãn một chút, nhanh ngủ.”

Chu Tiểu Thôn sung sướng lên tiếng, cũng ngoan ngoãn, không lộn xộn nữa.

Chẳng bao lâu, hô hấp tiểu hài nhi dần dần bình ổn, trở nên đều mà sâu. Lão Bạch nhưng vẫn cứ tỉnh, có lẽ nói, dị thường thanh tỉnh. Tiểu hài nhi đã trưởng thành, tựa hồ đêm nay lão Bạch mới nhìn thẳng vào sự thực này. Hắn đã tới tuổi thân cận với nữ hài, giống như Chu Tiểu Thôn, nếu bỏ vào Bạch gia thôn, e rằng đã thành thân rồi.

Lão Bạch không rõ mình là cái gì tâm tình, tựa hồ tâm tình của y đối với Chu Tiểu Thôn chẳng bao giờ nói rõ ràng được. Lúc mới đem tiểu hài nhi lên núi là thật tâm thương yêu, tựa như phụ thân đối với hài tử của mình vậy, nhưng không biết từ lúc nào, đã biến chất mất rồi. Muốn gần gũi, gẫn gũi hơn nữa, biết rõ là sai, nhưng vẫn không cách nào gạt bỏ được tâm tình đó. Lão Bạch không biết mình bị bệnh gì, trúng phải thứ tà nào, đối với mỹ nhân như Y Bối Kỳ y có thể tâm như mặt nước, nhưng chỉ một nụ cười của Chu Tiểu Thôn, đều có thể khiến y hô hấp bất ổn.

Đây là bệnh, lão Bạch nghĩ, bệnh không thuốc nào chữa được.

Năm qua đi, nhưng ngày còn đang kế tục. Đến tháng hai, kỹ năng vẽ của Chu Tiểu Thôn đã tiến nhập một cảnh giới mới, Y Bối Kỳ trên giấy ngoại trừ môi còn kém một chút, đã không còn tỳ vết gì nữa. Lúc được Y Bối Kỳ tán dương, tiểu hài nhi vui vẻ ở trên mặt đối phương cố sức hôn một ngụm lớn. Lão Bạch thấy lại bắt đầu phát hỏa.

Nhớ tới chuyện đêm tân niên Chu Tiểu Thôn nói Y Bối Kỳ dùng hôn môi dỗ dành hắn, lão Bạch lại có chút đứng ngồi không yên. Nhân lúc Chu Tiểu Thôn ở trong phòng chế thuốc nấu da lộc, lão Bạch lại lần nữa tới tìm Y Bối Kỳ.

Không được vài câu, Y Bối Kỳ đã sáng tỏ ý tứ của lão Bạch rồi. Chỉ thấy tha vừa cười vừa nói: “Vì Chu Tiểu Thôn, đây là lần thứ hai ngươi dặn ta rồi.”

“Hắn còn nhỏ, việc nam nữ không phân biệt được rõ ràng, nhưng mà ngươi hiểu, ta cũng chưa nghe nói tiểu tử nhà ai mười sáu mười bảy rồi còn cùng với tỷ tỷ hôn môi.”

Vẻ đạo mạo của lão Bạch khiến Y Bối Kỳ phì cười ra tiếng: “Thừa nhận ghen không phải được.”

“Hắn là đồ đệ ta!” Lão Bạch hạ giọng quát.

Y Bối Kỳ thu lại dáng cười, thần sắc phức tạp, trầm mặc một lát bỗng nhiên nói: “Lão Bạch, vẫn là năm đó ngươi không nên đem hài tử này về.”

Lão Bạch chật vật tránh thoát khỏi ánh mắt của nữ nhân, nổi giận nói: “Muốn ta nói, vậy ngươi nhanh tìm một người để lấy đi.”

Đáp lại của Y Bối Kỳ là một bàn tay trắng như phấn, sau đó tự tiếu phi tiếu nói: “Tử lão Bạch, ngươi chán ta rồi sao?”

***********************

* hỏa chiết tử này giống bật lửa thời xưa quá

[1] cầu thần thiên nhật thần bất ứng, nhục thần bán cú thần chuẩn linh: cầu thần ngàn ngày thần không ứng, mắng thần nửa câu thần đã linh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui