Editor: Vibi71599
Gần đây trên Weibo xuất hiện một bài đăng về một couple với tiêu đề Linh Ngôn Sư, tưởng là tin lá cải, ai ngờ click vào mới phát hiện đây là bài đăng một nhóm người mặc đồ nhân viên chăm sóc thú ở thủy cung.
Có hai bức ảnh, một phiên bản người thật, một phiên bản chibi.
Không cần nhìn kỹ cũng có thể biết người trong ảnh là Úc Linh và An Ngôn.
Cảnh được chụp trong hồ của cá heo.
[ Cái tình yêu chết tiệt gì thế này, yêu quá đi.]
[ Ánh mắt An Ngôn thật thâm tình, tui như thấy được tình cảm trong ca ca vẫn luôn hiện hữu, quan trọng nhất chính là! Tai ca ca đỏ rực!]
[ Tui ở hiện trường, đảm bảo độ chính xác trăm phần trăm.]
[ Thoáng nhìn nhau trìu mến, trong mắt chỉ có nhau, nhưng chỉ có thể rơi lệ cho tình cảm của người ta.]
[ Nhân viên hậu cần: Hạnh phúc là của các anh, em chỉ đáng thực hiện việc tách hai người ra vì mọi người.]
[ Tôi đã thành công tự mình tách họ ra, nhưng tôi không thể đứng dậy được nửa, hahaa, tui chỉ nói chơi thôi.]
Là một nhân viên có mặt tại hiện trường, anh đã được đưa đến bệnh viện vì bị căng dây chằng.
( anh nhân viên này té zô người An Ngô chương trước á)
An Ngôn, một trong những nạn nhân, đã nằm trên giường được ba giờ.
Lúc đó tâm trí cậu đi du lịch rồi hả gì? Như thế nào không có tiền đồ tự nhiên thẹn thùng thành như vậy???
An Ngôn ôm chăn bông lăn qua lăn lại trên giường.
Có lẽ vì da mặt cậu đặc biệt mỏng, thế nên khi MC hỏi câu hỏi mang tính chất riêng tư trong sự kiện vừa qua, cậu cực kì ngại.
Có thể nói, lần này là lần khoảng cách cậu và Úc Linh gần nhất.
Bình thường hai người không hề giao hiệp, cậu phi thường hài lòng, Úc Linh giống như một người xa lạ từng quen, tiếp xúc nhiều khiến cậu có chút khó chịu.
“ Em làm gì trên giường vậy? Y như một con giun.” Hi ca mở cửa đi vào, thấy trạng thái của cậu trên giường, thản nhiên nói.
An Ngôn từ trên giường ngồi dậy, nói: "Hi ca, em nghĩ anh nên đi học lại môn ngữ văn."
Hi ca ngáp dài và dụi mắt, "Hôm nay em diễn rất tốt.
Bữa tối ở nhà hàng trên tầng ba của khách sạn.
Em đừng nằm trên giường nửa.
Thu dọn nhanh đồ đạc và đi xuống đi."
An Ngôn nghịch ngợm tạo kiểu tóc, "Cứ đi như thế này có được không?"
Áo len và quần jean đơn giản, chân đi dép lào.
“Nếu em cứ đi như thế thì khỏi vào nhà hàng cũng được.” Hi ca liếc nhìn từ trên xuống dưới, và chân thành đề nghị.
An Ngôn gật đầu, đi giày vào.
"Hi ca, em cảm thấy bụng hơi đau.
Anh đến tiệm mua cho em một ít thuốc."
Đưa điện thoại di động, An Ngôn quay vào phòng tắm, chỉnh tóc hai lần, sau khi thỏa mãn mới đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều có mặt, xung quanh ồn ào hẳn lên, phó đạo diễn nhìn thấy An Ngôn thì ra hiệu cho cậu đi qua.
Phó đạo diễn tên là Lí Nhân, có quan hệ thân thiết với ba cậu.
An Ngôn đi tới, lễ phép nói: "Đạo diễn Lý."
Đạo diễn Lý kéo ghế sang một bên, "Ngồi đây?"
An Ngôn cười, lông mày chau lại, "Xin lỗi đã làm phiền ngài, nói thật, Em ngồi ở đây không thích hợp."
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều thuộc nhóm chương trình, đạo diễn, biên tập và điều phối viên cũng như các nhà đầu tư.
Đạo diễn Lý nghĩ đến đó, liếc nhìn xung quanh thấy Úc Linh đang ngồi bên cửa sổ, ông ta xua tay, "Vậy thì anh và Úc Linh ngồi cùng nhau đi, trùng hợp hai người cũng rất quen."
!!!
Tại sao lại là ngồi cùng Úc Linh? Người mà cậu ít quen thuộc nhất chính là Úc Linh.
Trước khi An Ngôn kịp phản ứng trả lời khách sáo, nhân viên đã dẫn cậu đến cửa sổ.
Đại não lang thang cuối cùng cũng trở lại, An Ngôn ngẩng đầu nhìn Úc Linh.
Đôi đũa màu gỗ ghim trên đầu ngón tay mảnh khảnh của Úc Linh, làm nổi bật làn da mịn màng, trắng nõn như tiểu cô nương.
Chỉ nhìn thôi thì thấy đặc biệt non mềm, sao khi nắm lấy thì có cảm giác mạnh mẽ hữu lực vậy?
Nhiệt độ lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại trên cánh tay, cảnh tượng vừa hiện lên, hai má đột nhiên nóng lên.
“Ngồi?” Giọng nói lạnh lùng của Úc Linh cắt ngang dòng suy nghĩ không được minh bạch của An Ngôn.
“ Có bất tiện không?”
“ Không có.”
An Ngôn kéo ghế ra, ngồi đối diện Dư Linh, cầm đũa lên, liếc mắt nhìn bàn ăn.
Mặc dù có bốn món và một món canh, nhưng chúng đều là món chay, và món súp là súp đậu hũ tảo bẹ không dầu và nước.
“ Anh giảm cân à?” An Ngôn hối hận vừa rồi ngồi xuống.
Úc Linh ừ một tiếng: “ Bộ phim sau cần.”
Thảo nào Úc Linh ngồi một mình bên cửa sổ.
“Như vậy à.”
Không biết nếu cậu rời đi bây giờ, vào ngày mai không thể không gây xôn xao, # tiểu thần tượng lật mặt với ảnh đế ngay tại chỗ, cả hai nghi ngờ chia tay#
An Ngôn lắc đầu, quên mất, nước miếng của cư dân mạng có thể nhấn chìm cậu.
“ Phục vụ, thêm một bát.” An Ngôn tự an ủi mình, mặc dù đồ ăn nhìn không hấp dẫn, nhưng có thể mùi vị sẽ khác.
Vừa cắn một miếng, An Ngôn liền đặt đũa xuống, thôi, nên để Hi ca gọi món mang đi.
Cái này hoàn toàn không dùng cho con người.
“Nhớ, nên nói thầm trong lòng.” Úc Linh đặt đũa xuống, “Đây là một bữa ăn kiêng, thật sự không dành cho cậu.”
An Ngôn trợn to hai mắt, cậu không thể tin được, "Tôi vừa mới nói?"
"Nếu không? Tôi có kỹ năng đọc suy nghĩ sao?" Úc Linh chế nhạo những lời hiếm hoi.
An Ngôn lúng túng cười, "Hiểu lầm rồi hiểu lầm, tôi chỉ biết thở dài xúc động."
“ Cậu có thể gọi một số món ăn khác.”
Úc Linh cẩn thận lau đôi đũa trên tay, rồi cất vào hộp gỗ.
An Ngôn rũ mắt, đặt đũa xuống.
Cậu quên mất rằng Úc Linh có thói quen sạch sẽ, và hắn rất chán ghét màn biểu diễn quen thuộc của mình vào lúc này.
Nhưng tất cả những điều này đâu liên quan đến cậu?
Cậu bây giờ không phải là fan của Úc Linh, không cần nhớ tất cả những sở thích của hắn, hắn chỉ là chồng cũ.
"Anh không ăn nữa?"
"Ừm."
“ Vì anh không ăn nữa, vậy tôi không khách sáo, phục vụ, mang menu đến đây.” An Ngôn thích ăn cay, gọi một bàn các món cay nhiều dầu mỡ.
Ngay sau khi người phục vụ rời đi với thực đơn, bụng An Ngôn đã đau trước khi đồ ăn được dọn lên.
An Ngôn ôm bụng, ngẩng mặt lên nhìn Úc Linh, "Đm, đồ ăn có độc!"
Úc Linh khó hiểu, "Cậu đang nói cái gì vậy?"
Bụng càng ngày càng đau, An Ngôn dường như đến được tới thống khổ cuối cùng, “ cho dù chúng ta có ngày nghỉ, anh cũng không đến mức bỏ độc vào trong rau chứ....”
Sau đó không nói được gì, An Ngôn nằm ở trên bàn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Úc Linh đứng dậy, "Cậu đau bụng à?"
“ Nói....!nhảm...” An Ngôn cảm thấy mình không nhịn được nữa, như thể một tên quái vật cầm cưa đang cắt bụng mình.
"Gọi xe cấp cứu!"
Úc Linh nhìn An Ngôn với vẻ mặt không giả tạo, liền nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi 120, sau đó cúi người bế An Ngôn, "Không sao, tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Những người khác cũng chú ý tới tình hình ở đây, đặc biệt là đạo diễn Lý, chân ngắn nhanh chóng chạy đến, "Sao vậy?"
Sắc mặt An Ngôn tái mét, hai tay nắm chặt quần áo của Úc Linh.
"Đột nhiên đau bụng."
“Vậy thì nhanh chóng đến bệnh viện.”
Dù sao cũng là con trai của bạn tốt, đạo diễn Lý ngày thường quan tâm cậu một chút, bây giờ trong quá trình quay phim đã xảy ra chuyện.
Không nói đến người hâm mộ, mà chỉ nói đến đối mặt với ba của An Ngôn, ông đầy tội lỗi.
Đạo diễn Lý chỉ huy đám người đi tới, "Nếu không có chuyện gì, các người tiếp tục ăn đi, vừa đau bụng, hiện tại sẽ được đưa đến bệnh viện, đừng không có chuyện gì mà gửi lên mạng! "
Sau khi ra khỏi nhà hàng, rẽ phải, đi thẳng hàng chục mét rồi rẽ trái vào lối vào thang máy, tuy quãng đường không dài nhưng An Ngôn có cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng, khi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, đạo diễn Lý lái xe chạy tới, mở cửa, giục: "Lên xe nhanh."
Úc Linh đặt An Ngôn vào ghế sau, ngay khi hắn vừa buông ra, An Ngôn đã nắm lấy lòng bàn tay hắn.
"không muốn……"
Cậu không muốn ở một mình.
Trong bệnh viện có mùi thuốc khử trùng, ai cũng khóc, đeo khẩu trang nhếch mép, miệng nói những lời buồn, nhưng trong lòng thì đang nguyền rủa, sao không sợ?
Cậu đã nhìn thấy nhiều cảnh như vậy.
Bởi vì dạ dày quá đau, An Ngôn nhìn như con tôm càng chín, cuộn tròn ngồi trên ghế sau, mồ hôi lạnh đã thấm ướt tóc mái, làn da vốn đã trắng trẻo nay lại càng không còn chút máu, môi cũng hơi run rẩy...!
Cậu giống như một chú mèo con bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.
"Ôi, Úc Linh, cậu lên xe trước đi.
Chúng ta đến bệnh viện có gì rồi nói sau." Đạo diễn Lý lo lắng nói.
Cùng nhau nói chuyện đôi lứa, làm sao còn nhớ được chút tình xưa.
Úc Linh nhìn An Ngôn thật sâu, đôi mắt đen như mực của hắn giống như vực sâu không đáy, ánh sáng từ trên đỉnh đầu của hắn rơi xuống, tạo thành bóng đen, tất cả cảm xúc đều bị che giấu, giống như trước khi giông tố ập đến, vô cùng yên tĩnh.
Nhưng hắn lại cúi đầu, ngồi xuống băng ghế sau.
Hắn chưa kịp ngồi xuống, An Ngôn đã cọ tới, dùng tay ôm chặt lấy cánh tay hắn, kèm theo âm thanh đau đớn.
Chạy xe nhanh trên đường, hai mươi phút sau An Ngôn được đưa vào phòng cấp cứu.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...