"Cúi xuống!"
Bên tai Trần Minh vang lên tiếng Yuri hét lớn, hắn không kịp nghĩ nhiều vội vã làm theo cả người cúi gập xuống.
"Đoàng...!"
Nòng súng L42 trong tay Yuri toát ra một đóa hoa lửa, một viên đạn bắn ra sượt qua đầu Trần Minh, chuẩn xác nhắm thẳng vào con quái vật đang lao tới.
Grừ...!
Đối mặt nguy hiểm Hunter không ngờ lại có thể hơi nhích đi thân thể, viên đạn súng ngắm của Yuri lại chỉ có thể bắn trúng vai nó tạo ra một cái lỗ nhỏ. Hunter tấn công không thành lại còn bị thương, sau khi phát ra một tiếng gào thét không cam lòng liền phi thân vào bóng tối mất dạng.
Yuri thấy vậy cũng đành hạ súng xuống, trong bóng đêm mịt mù việc tiếp tục bắn trúng Hunter là không thể. Kuma đi tới đưa tay ấn nhẹ lên vệt máu nâu mà Hunter bị thương lưu lại, hắn xoa nhẹ ngón tay trầm giọng nói:
"Loại quái vật này lực phòng ngự khá yếu, bắn trúng đầu là hoàn toàn có thể giết được nó. Chỉ là tốc độ nó nhanh như vậy nên muốn giết nó cũng không phải dễ dàng."
"Rất khó!"
Yuri cũng gật đầu hưởng ứng. Là một thành viên của lực lượng phản ứng nhanh, tài bắn súng của hắn so với các loại vận động viên đi thi thế vận hội còn mạnh hơn. Nhưng dù vậy muốn bắn thẳng được vào đầu Hunter là rất khó thực hiện.
"Nếu không tiêu diệt được Hunter mà để nó luôn rình rập chúng ta sẽ rất nguy hiểm. Hiện nay không gian tương đối hẹp còn có thể bắn trúng nó. Nếu lên trên sân thượng rộng lớn, chỉ e càng không thể làm gì nó."
Trần Minh khẽ xoa cằm trầm ngâm nói.
"Chưa chắc, nếu ở trên sân thượng với hoàn cảnh nơi đó nó muốn đánh lén chúng ta sẽ khó khăn hơn. Mà tôi cũng có khả năng bắn trúng nó cao hơn là ở nơi tối tăm này.
Yuri lúc này ngược lại không đồng ý đáp.
"Nếu như vậy cứ theo ý Yuri đi. Thời gian nhiệm vụ cũng không còn nhiều."
Kuma hơi suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói. Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì nữa, dù sao ai cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi tối tăm có thể bị Hunter tấn công bất cứ lúc nào này nữa. Bốn người lấy Kuma dẫn đầu hướng cầu thang lên tầng đi tới. Khi lên tới tầng áp mái ngoại trừ vài con zombie rải rác bị Kuma nhanh chóng tiêu diệt ra thì không còn nguy hiểm nào nữa. Kuma phất phất tay ý bảo mọi người đến gần cánh cửa thông với sân thượng. Đúng lúc này Trình Tiểu Hoa ở một bên đột nhiên vọt lên trước vươn tay muốn mở cửa. Trong đoạn đường lúc nãy Trần Minh đã đem nội dung phần một No Mercy nói cho hai người không hiểu biết nhiều về Left 4 Dead là Yuri và Trình Tiểu Hoa biết, nhất là hoàn cảnh phòng liên lạc trên sân thượng có thể chứa súng ống, bom đạn và thuốc men càng được Trình Tiểu Hoa ghi nhớ. Vì vậy hiện tại ả muốn nhanh chân vọt lên trước hy vọng chiếm được nhiều đồ tốt. Cánh
Két...!
Cánh cửa được Trình Tiểu Hoa dùng sức mở ra, nhưng ngay lúc ả muốn lao ra ngoài một bóng dáng khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Nó là một quái vật có bộ dáng giống như một người mập mập với cái bụng trương phềnh, làn da lở loét. Chỉ thấy nó khẽ run người, một dòng chất lỏng xanh đậm mang theo mùi tanh tởm lợm đã hướng tới mặt Trình Tiểu Hoa phun tới.
Bùm...!
"Cẩn thận...!"
"Không!"
Trần Minh vừa nhìn thấy bộ dáng quái vật này đã biến sắc mở miệng hét lớn, nhưng đã muộn. Chỉ thấy dòng chất lỏng kia sau khi bắn thẳng vào mặt Trình Tiểu Hoa khiến ả hét lên thảm thiết, xu thế chưa hết còn biến thành một làn khói xanh hướng tới xung quanh lan tỏa. Kuma đứng sát ngay cạnh Trình Tiểu Hoa không kịp đề phòng cũng bị làn khói xanh đó quấn vào mặt.
Nhất thời cả hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa. Đặc biệt là Trình Tiểu Hoa bị dòng chất lỏng xanh bắn đầy mặt càng là cảm thấy cổ họng bỏng rát vô cùng khó thở, không kìm được phát ra một tiếng thét chói tai.
"Là bomber, đáng chết!"
Trần Minh trong lòng trầm xuống, nhưng hắn lúc này ngoài nắm chặt rìu trong tay bảo vệ bên người hai bọn họ ra cũng không còn cách nào khác. Mà Yuri sau khi một súng bắn nổ tan xác Bomber thì cũng rút hai khẩu lục M1911 của mình ra cảnh giới xung quanh.
Sau một khắc...!
Grào... Ghừ... gừ gừ...!
Hàng chục con zombie từ dưới tầng giống như được ăn thuốc kích thích điên cuồng leo lên tấn công bọn họ. Dường như chất lỏng mà Bomber phát ra đã kích thích sâu nhất đến cái bản năng nguyên thủy đói khát của chúng, làm chúng phát ra từng tràng tiếng gào thét, rền rĩ điếc tai nổi điên lao tới ầm ầm.
"Đáng chết...!"
Trần Minh chửi đổng một câu, không chút do dự lấy quả pipe bom duy nhất của mình ra giật chốt đáp mạnh về phía trước.
Pip... pip...!
Nhất thời âm thanh từ quả lựu đạn phát ra làm lũ zombie ngừng lại thế công. Có vẻ so với chất lỏng của Bomber thì âm thanh của pipe bom càng làm chúng bị thu hút nhiều hơn nên sau một hồi ngừng trệ phần lớn liền lao về phía đó. Nhưng vẫn còn một bộ phận zombie vẫn nhắm thẳng bọn Trần Minh làm mục tiêu điên cuồng xông tới.
Uỳnh,,,!
Vụ nổ do pipe bom phát ra làm sàn nhà dưới chân Trần Minh rung lên, đầu óc trở nên choáng váng. Thứ duy nhất hắn có thể chứng kiến lúc này là mưa máu, thịt vụn văng tung tóe phía xa, còn đằng trước là gần chục con zombie đang tới gần.
Yuri tuy cũng bị vụ nổ ảnh hưởng nhưng hắn vốn xuất thân từ trong quân đội nên đã sớm quen với việc này, sau một phút xuất thần bèn nhấc hai khẩu súng lục nên nhắm hướng bọn zombie nổ súng. Nhưng ngay lúc này một luồng khí lạnh từ sau lưng ập tới làm Yuri rùng mình, hắn vội vã xoay người lại, hai khẩu súng trong tay chỉ kịp giơ ngang trước ngực chặn lấy một trảo của Hunter.
Keng...!
Phản lực cực lớn truyền lại làm cả người Yuri ngã về phía sau, hai khẩu súng cũng bị đánh bay đi mất. Hắn lăn trên đất một vòng rồi bật dậy, trên tay nhanh chóng hiện ra một con dao găm quân dụng rồi chém mạnh về phía trước.
Vụt...!
Một dao của Yuri hoàn toàn chém vào khoảng không. Cách hắn chưa tới hai mét, con quái vật Hunter lúc này giống như một con báo đang săn mồi. Cả hai tay hai chân nó đều chống trên nền đất chậm rãi di chuyển, ảnh mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào Yuri ánh lên cái nhìn thèm khát. Yuri thần tình cũng hết sức nghiêm trọng. Hắn nắm chặt dao găm đứng yên tại chỗ, chờ đợi con quái vật trước mắt tấn công.
Mà phía bên kia tình cảnh Trần Minh lúc này đang vô cùng nguy hiểm. Trong cơn choáng váng hắn vẫn cố đứng dậy vung rìu lên chém về một con zombie đang lao đến gần nhất. Lưỡi rìu sắc bén nhanh chóng bổ đôi đầu zombie, nhưng ngay lúc này lại có hai con zombie khác đã tiến sát gần, đôi tay khô quắt mang theo móng vuốt sắc nhọn cào về phía hắn. Trần Minh chỉ kịp đưa cán rìu lên đỡ ngang trước người cản lại lợi trảo của zombie, nhưng do hắn vẫn chưa thể hồi phục sau vụ nổ nên dưới chân không vững vàng, bị hai con zombie đẩy ngã ngửa xuống đất. Trần Minh cố hết sức giơ cao rìu lên, những móng vuốt của zombie đang cào cấu xẹt qua mặt hắn, hai cái đầu khô quất kinh tởm cố nhoi qua thân rìu cắn vào cổ hắn. Mà ngay lúc này khiến cho Trần Minh triệt để tuyệt vọng chính là mấy con zombie còn lại cuối cùng cũng tới gần, chầm chậm tới gần hắn.
Hình ảnh những cái răng lởm chởm, những khuôn mặt biến dạng ghê tởm đang ngày càng gần, ngày càng phóng đại trong tầm mắt Trần Minh. Hai tay nắm rìu dưới tác dụng tâm lý cũng dần dần nơi lỏng ra, hắn cảm thấy được cả hơi thờ hôi thối của lũ quái vật đang phả vào mặt, vào cổ mình.
Đoàng... đoàng... đoàng!
Một loạt tiếng súng vang lên dồn dập, ngay sau đó Trần Minh chỉ cảm thấy lực ép trên hai tay trở nên nhẹ đi. Hắn mở mắt ra, đứng trước mặt hắn lúc này là một thiếu nữ da trắng có mái tóc nâu đen. Cô mặc một chiếc áo thể thao hồng nhạt, trên khuôn mặt xinh xắn lúc này khẽ nở một nụ cười thú vị nhìn hắn. Mà cùng lúc, một giọng nói có phần cộc cằn và thô lỗ vang lên bên tai Trần Minh.
"Này thằng nhóc, mau đứng dậy đi. Ông đây không có thói quen nhìn con trai nằm ngửa đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...