Rừng, vẫn tối tăm và âm u muôn thuở!
Từng thân cây cao tới hàng chục mét đã che lấp đi hầu như toàn bộ ánh sáng, đó đây thi thoảng lại vang lên tiếng gào rú không biết của sinh vật gì càng làm không khí thêm vài phần khủng bố. Trần Minh lúc này trán đầy mồ hôi, cẩn thận di chuyển theo lỗi cũ. Mấy phút trước hắn cuối cùng đã theo chân lũ thổ dân tìm được hang ổ của chúng, vì vậy việc cần nhất hiện giờ là mau chóng trở lại hội họp với mấy người Tôn Lỗi và đoàn làm phim rồi cùng nhau đi cứu Ann.
Trần Minh hai tay lúc này đã xuất hiện móng vuốt, hắn không chút nào dám lơi là. Lúc trước đi cùng đám thổ dân, bọn người kia ngoài một lần gặp phải rết khổng lồ còn có hai lần cũng đều chạm trán phải quái vật, tuy dựa vào cách hiến tế mạng sống của kẻ bị thương có thể bình an vượt qua nhưng qua đó cũng đủ thấy độ nguy hiểm. Hơn nữa Trần Minh lúc này là một mình di chuyển, nếu gặp phải đám quái vật hắn so với đám thổ dân kia sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn rất nhiều.
Một lúc sau, Trần Minh đã đi được hơn nửa đường, ánh sáng từ bãi biển dường như đã mở hồ hiện ra trong mắt hắn. Trần Minh trong lòng không khỏi vui mừng, đoạn đường vừa rồi không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cả cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, dưới chân tăng tốc muốn nhanh chóng thoát ra khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng chưa đợi hắn kịp tiến thêm một bước, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm đột nhiên bao trùm toàn bộ thân thể, cùng lúc sau lưng hắn một luồng gió tanh nhanh như cắt tiến tới.
"Hự!"
Trần Minh mặt biến sắc, không chút do dự ngã người xuống lăn một vòng trên đất, theo sau nhanh chóng bật dậy.
Phập!
Mặt đất chỗ Trần Minh vừa đứng hiện đã bị cắt thành hai đường sâu hoắm, hắn kinh ngạc nhìn sinh vật đột nhiên xuất hiện trước mặt. Đây là một quái vật thân người cao gần hai mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông rậm dày màu trắng xám. Nó có một đôi lợi trảo dài ngoằng, các móng tay hơi cong cong ánh lên một tia sáng lạnh. Hai vết cắt lúc nãy chính là do đôi lợi trảo này gây lên. Con quái vật giương đôi mắt đỏ au to như chuông đồng nhìn Trần Minh, trong miệng phát ra vài tiếng gầm gừ khàn đục.
"Đây là cái gì? Dã nhân?"
Click this bar to view the full image.
Trần Minh kinh hãi không thôi. Trong các tác phẩm King Kong mà hắn đã xem làm gì có loại quái vật như thế này? Nhưng chưa đợi hắn kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy trước mắt hoa lên, thân ảnh quái vật đã biến mất.
Xoẹt...!
Trần Minh chỉ cảm thấy một trận kình phong từ bên phải đánh úp lại, hắn vội vã lách mình né tránh nhưng đã chậm, trên ngực đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhói, đã bị quái vật cắt một vệt dài.
"Khốn kiếp!"
Trần Minh cắn răng nhanh chóng lùi lại, ánh mắt gắt gao nhìn vào quái vật. Tốc độ của nó quá nhanh, hắn hầu như chỉ thấy được một bóng mờ lao đến thì bản thân đã bị thương.
Xoẹt!
Quái vật một lần nữa tấn công, Trần Minh vội vã đưa vuốt ra đỡ nhưng vẫn không kịp, trên vai hắn lại bị đào ra ba rãnh máu sâu hoắm. Trần Minh sắc mặt tái nhợt, tuy miệng vết thương đang dần dần khép lại nhưng tốc độ không phải rất nhanh, dù sao hắn mới chỉ có được hai lăm phần trăm tốc độ hồi phục của Wolverine, chưa thể đạt tới mức biến thái như tên kia. Hiện tại nếu bị thương mất máu quá nhiều, hắn sẽ phải chết!
"Làm cách nào? Làm cách nào?"
Trần Minh vừa lui lại vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách, mà quái vật thì vẫn không chịu buông tha, nó liên tục tấn công tạo ra trên người Trần Minh các vết thương mới, không lâu sau đã biến hắn thành một huyết nhân.
Phịch!
Trần Minh tựa lưng vào một thân cây thở hồng hộc, sắc mặt đã tái nhợt như tờ. Con quái vật trước mắt này mỗi lần tấn công đều chỉ một kích là dừng, không hề cho hắn cơ hội phản kích. Mà tốc độ của nó thật sự quá nhanh, bằng mắt thường hầu như không thể theo kịp.
"Làm các nào? Thị giác đã không kịp vậy... đúng rồi!"
Đột nhiên một ý nghĩ nổi lên trong đầu Trần Minh. Hắn hai mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, gắt gao nhìn quái vật. Ngay lúc này, thân ảnh con quái vật kia lại hóa thành một cái bóng mờ lao tới. Trần Minh thấy vậy khẽ thở nhẹ một hơi, tiếp theo hai mắt hắn... từ từ nhắm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...