Hự...!
Trần Minh rên nhẹ một tiếng, cả người ngã ngửa về sau. Đối diện hắn, Yuri đang đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt vô cảm nói:
"Đây là lần thứ năm anh làm tôi bị thương trong hôm nay. Tuy so với mấy hôm trước có tiến bộ nhưng vẫn quá kém. Chỉ số thân thể của tôi sau khi cường hóa bằng điểm thưởng mới chỉ là 150, gấp rưỡi một người bình thường mà thôi. Còn anh số liệu thân thể lên tới 250 nhưng khi so đấu vẫn thua tôi, là bởi vì kỹ năng vận dục lực, kỹ xảo bác đấu của anh quá kém."
Trần Minh chật vật bò dậy, nhổ ra một ngụm máu tươi gầm nhẹ:
"Nhưng tôi đã cố hết sức rồi mà vẫn thua anh. Cả bộ quân thể quyền anh dạy tôi cũng đã sử dụng được vào trong chiến đấu mà vẫn thua. Bảy ngày nay điều duy nhất tôi làm được là khiến anh bị thương mà thôi, còn chưa một lần nào chiến thắng nổi anh."
"Vì anh sử dụng được quân thể quyền vào chiến đấu mới có thể khiến tôi bị thương. Còn muốn đánh bại tôi, chỉ khi nào anh có thể thuần thục quân thể quyền, có thể quen với việc bác đấu mới có cơ hội."
Yuri phủi phủi bụi trên người, vừa đi vừa nói. Hắn bước tới bên ghế tựa ngồi xuống, nâng cốc uống một hớp nước nhàn nhã tiếp:
"Hôm nay đã là ngày cuối cùng, hai tiếng nữa chúng ta sẽ bước vào thế giới kinh dị mới. Lúc này anh nên dừng luyện tập lại, nghỉ ngơi đi!"
Trần Minh bất đắc dĩ gật đầu, hắn chào Yuri một tiếng rồi bước ra ngoài trở về phòng mình. Từ lúc cường hóa huyết thống Wolverine hắn phát hiện bản thân ngoài các mặt được cường hóa ra thì kể cả các giác quan cũng đều mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhất là thính giác và khứu giác, phải mạnh hơn người bình thường tới mấy lần. Nhưng đồng thời tính cách của hắn cũng nhận phải ảnh hưởng, rất dễ nổi nóng và hành động bộc phát. Đây không phải điều Trần Minh muốn, trong cái thế giới kinh dị này có những cử chỉ, hành động nông nổi thuần túy là muốn chết. Hơn nữa hắn lo lắng nếu như mình bị ảnh hưởng quá nhiều bởi huyết thống thì tình hình sẽ càng lúc càng tệ hại. Đây có lẽ là tác dụng phụ mà huyết thống mang đến, hay nói đúng hơn là một loại thử thách mà ngươi phải vượt qua khi muốn có được huyết thống...
Hai tiếng sau, Trần Minh và Yuri đứng trên quảng trường chờ đợi. Hai người đều mặc một bộ trang phục đen tuyền bó sát cơ thể, phía trên có những hoa văn kì lạ màu bạc. Do có không gian của chiếc nhẫn trên tay nên bọn họ cũng không phải mang ba lô túi vải gì cả, một bộ rất thảnh thơi nhàn nhã. Lúc này, một lỗ hổng đen xì hình cánh cổng đột nhiên hiện ra giữa không gian. Từ bên trong mơ hồ có thể nghe thấy những âm thanh gào thét, rền rĩ ghê người.
"Đến lúc rồi!"
Trần Minh quay sang Yuri mỉm cười nói.
"Cố gắng sống sót!"
Yuri bình thản đáp lại.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân ảnh hai người đã hoàn toàn mất hút. Thứ còn lại trên quảng trường chỉ có cánh cổng đen ngòm kia vẫn đang phát ra những âm thanh mơ hồ, văng vẳng...
Như trăm năm tuế nguyệt, lại như một khắc mong manh, cái cảm giác choáng váng nôn nao này là lần thứ hai Trần Minh được nếm trải. Đợi đến lúc hắn tỉnh dậy thì bản thân đã ở trong một căn phòng làm toàn bằng gỗ, dưới chân hắn có năm người cả nam cả nữ đang hôn mê. Bên cạnh Trần Minh, Yuri cũng đã tỉnh dậy. Tên này nhìn ra bên ngoài cửa sổ một lúc, theo sau trầm giọng nói:
"Chúng ta đang ở trên biển."
"Trên biển?"
Trần Minh khẽ lẩm bẩm, sàn nhà dưới chân thỉnh thoảng lại lắc lư làm hắn không hề nghi ngờ lời nói của Yuri, bọn họ đúng là đang trên biển. Chỉ là nếu vậy đây là thế giới kinh dị nào?
"Tôi ra ngoài tìm kiếm xem có được một chút vũ khí nào không, anh hãy trông chừng bọn họ."
Yuri nhìn qua đám người mới, quẳng lại một câu với Trần Minh rồi mở cửa phòng bước ra ngoài. Việc tìm kiếm vũ khí cho tân binh dường như đã là một thông lệ của Á châu đội bảy, nó giúp đám tân binh tăng thêm khả năng sống sót. Đối với điều này Trần Minh không chút phản đối. Nghĩ lại nếu như không có cái rìu mà Kuma đưa cho trong Left 4 Dead một, bản thân hắn chưa chắc đã còn đứng ở đây. Khẽ lắc đầu, Trần Minh bắt đầu quan sát cẩn thận nhóm tân binh. Trong năm người này có 4 nam một nữ. Một người đàn ông cao to mặc quần áo công nhân, một thanh niên tóc nhuộm đỏ rực tai đeo khuyên, quần áo giống như một đám rẻ rách quấn lên. Một gã hói bụng phệ mặc vest, trên người đeo đầy vàng dường như là kẻ có tiền. Một thanh niên mặc áo sơmi nhàu nát, đầu tóc bù xù như là nửa năm chưa gội. Còn cô gái...
Cố gái ấy...!
"Là... I.U thật sao?"
Trần Minh há to miệng kinh ngạc. Hắn nhìn chăm chú vào cô gái nằm dưới đất. Một gương mặt xinh đẹp với đôi mi dài cong cong, với chiếc mũi không cao nhưng rất đáng yêu, với đôi môi hồng nhạt xinh xắn ướt át. Người con gái này, đã từng chiếm một vị trí rất quan trọng trong trái tim Trần Minh.
Hắn nhớ lại mấy năm trước khi bản thân vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học. Lúc đó vào thời của hắn phong trào hâm mộ Hàn Quốc đang mở rộng. Con trai thằng nào thằng đấy tóc cũng để dài ngoằng, tai đeo khuyên. Con gái tóc nhuộm đỏ rực, kẻ môi kẻ mắt. Lúc đó khi đám bạn ai cũng có một thần tượng mà hâm mộ thì Trần Minh lại không. Hắn không đặc biệt thích ai, cũng không đặc biệt hâm mộ người nào. Hắn chỉ đơn giản với sở thích của riêng bản thân mình cho đến khi... cho đến khi hắn gặp cô gái này - I.U. Không đặc biệt xinh đẹp, không cao ráo, nhưng sự hồn nhiên trong sáng và giọng hát ngọt ngào cao vút của nàng đã chinh phục hắn. Sau đó trong suốt một thời gian dài hắn đã điên cuồng sưu tầm mọi hình ảnh, mọi bài hát, mọi chương trình có nàng tham gia. Tình cảm của hắn lúc đó với nàng hắn không biết gọi là gì? Là tình yêu, quá mở hồ. Là sự mến mộ, còn hơn thế. Là đam mê, có lẽ vậy. Lúc đó hắn quá trẻ để biết rõ tình cảm mà mình dành ột người chỉ gặp qua trên ti vi, trên hình ảnh là gì. Sau này khi hắn thấy được đám bạn cùng lứa của mình có một vài kẻ nhiễm phải căn bệnh cuồng thần tượng, hắn bắt đầu lo sợ. Hắn liệu có phải một kẻ như vậy không? Hắn không dám chắc, vì vậy hắn... dừng lại. Hắn không quan tâm đến bất kì tin tức nào của cô gái ấy nữa cho đến hôm nay.
Tách...!
Một tiếng bật lửa vang lên khiến Trần Minh giật mình. Hắn nhìn lên kinh ngạc, người thanh niên với mái tóc bù xù kia không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ, đang nhàn nhã hút thuốc hứng thú nhìn hắn.
"Ngươi là ai?"
Trần Minh nghiêm giọng hỏi. Một người bình thường đứng trước hoàn cảnh như vậy vẫn có thể nhàn nhã châm thuốc hút làm hắn không khỏi hiếu kì. Thanh niên thả ra một vòng khói, lúc này mới bình thản đáp:
"Ta, là Tôn Lỗi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...