Sinh Tồn Trên Biển Mở Màn Với Một Bè Gỗ


[Phó Uyển Uyển: Thức ăn và nước chỉ có một chút, tôi còn chưa đủ uống.

]
[La Tín Thành: Xin lỗi nhé, tôi chỉ có một cây xúc xích, đã ăn hết rồi.

]
[Tằng Nghị: @Phó Uyển Uyển, một ngụm nước cũng được mà chị, chị ơi, xin chị đó.

]
[Vu Hoành Nghị: @La Tín Thành, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, người anh em, tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi.


]
!
Theo Dụ Trúc thấy, những người này có thời gian nói nhảm thì không bằng nghĩ xem đợt vật tư tiếp theo đến thì phải làm sao, chỉ cần động não một chút là có thể đoán được, vật tư có đợt đầu thì chắc chắn sẽ có đợt thứ hai, cho dù lúc đầu mọi người đều ở trạng thái bối rối, không thu hoạch được gì nhưng chỉ cần nắm bắt cơ hội sau đó, muốn sống sót không khó.

Người mà không nghĩ đến việc tự lực cánh sinh thì chỉ có tự chuốc lấy diệt vong.

Nhưng nhìn những người này một cách đương nhiên đưa tay xin người khác như vậy, có lẽ họ hiểu rõ đạo lý trong đó hơn bất kỳ ai, bây giờ như vậy chỉ là muốn xem có thể chiếm được tiện nghi nào không mà thôi.

Có lẽ là đăng bài quá lâu, cuối cùng cũng có người lấy lại tinh thần, không nhịn được mở lời phản kích, hai bên bắt đầu cuộc chiến mắng chửi kịch liệt.

[Liên Ba: Mẹ nó, ghét nhất mấy đứa ăn mày mạng như chúng mày, bắt nạt người khác về mặt đạo đức, tự bản thân không có tay không có chân à? Chỉ nghĩ đến việc không làm mà hưởng thôi à? Thật sự là mẹ nó xui xẻo, không sống nổi thì đi chết đi!]
[Mai Bội: Không ăn một bữa mà các người đã đói đến mức này sao? Vậy thì tôi thấy các người cũng chẳng có giá trị gì để sống, dù sao thì sớm muộn gì cũng chết, không bằng chết ngay bây giờ, chết sớm siêu sinh sớm.


]
!
[Vu Hoành Nghị: Các người trẻ tuổi này nói chuyện sao mà độc ác thế, tôi có phải không trả lại đâu, cho tôi mượn một chút thức ăn để cứu đói thì sao?]
[Tằng Nghị: Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ cần có các người sống là đủ rồi sao? Chúng tôi không xứng đáng được sống à?]
!
Ăn xong bánh mì, Dụ Trúc cầm trong tay chai nước khoáng 300ml, cái chai nhỏ bằng bàn tay, trông khá tinh xảo, cô uống từng ngụm nhỏ, từ từ thưởng thức, không biết là do quá khát hay do nước này ngon, mà lại có một chút vị ngọt ngào đọng lại.

Cho đến khi cô nhìn thấy một câu nói như vậy, suýt chút nữa là phun nước ra, thật buồn cười, chẳng lẽ họ còn có chút tự tri chi minh*?
(*Lão Tử cho rằng một người biết được bản thân thì mới là người minh trí.

Thế nhưng thấy khuyết điểm ưu điểm của người thì dễ mà phân tích bản thân lại là việc rất khó, cho nên mới có câu: “Con người quý ở tự biết mình”.

)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận