Mở rộng bè nổi này Kiều Thịnh cũng đã quen tay rồi, làm bè nổi, làm dây thừng, tấm ván*2, dây thừng *1, an toàn chắc chắn.
Không lâu sau bè nổi 3*3 trước đó, dọc theo hai mặt lại thêm bảy tấm, biến thành hình 4*4, bây giờ mười sáu bè nổi này đã lớn hơn rất nhiều, phạm vi hoạt động cuối cùng không cần phải chen chúc như vậy, những thứ chất đống ở giữa cũng có thể dời ra ngoài một chút.
Đầu tiên được dời ra ngoài chính là giá phơi, rong biển trên giá đã khô, lấy ra nhét vào rương chứa đồ, giá phơi không có gì, dời đi rất tiện lợi, Lý Mộ lúc lắp đặt chắc đã cân nhắc đến vấn đề sẽ dời đi, giá đỡ bên dưới đều không cố định chết.
Ban đầu Kiều Thịnh tưởng cô phải dùng sức mới có thể dựng chỗ cố định lên, xem kỹ, lúc lắp đặt, chỗ đỡ là ba ngạnh, dùng dây thừng buộc một ít đá đặt bên dưới để tăng trọng lượng, giữ thăng bằng, bây giờ dời đi cũng khá tiện lợi.
Tất cả những thứ có thể dời đều được dời ra ngoài rìa, giữa trống ra không ít chỗ, vừa nãy phạm vi hoạt động còn nhỏ, bây giờ đột nhiên mở rộng ra hơi không quen, cuối cùng cô lại đặt thêm vài rương chứa đồ ở giữa, bè nổi lại đầy ắp mới thoải mái.
Thu dọn bè nổi, Kiều Thịnh nghỉ ngơi một lát, đợi dầu dừa sôi, lau một cái chai thủy tinh, lấy phễu ra, đổ dầu vào, còn lại một ít dầu dưới đáy nồi, Kiều Thịnh đều tẩm vào dây thừng, chuẩn bị làm chất trợ cháy cho đuốc.
"Vất vả cả buổi trời, mới được có chút dầu này, ăn cơm nhóm lửa đều cần, cái trò chơi sinh tồn này sao lại khiến chơi mệt mỏi thế này chứ!" Kiều Thịnh thở dài than phiền.
Dập tắt lửa trong bếp lò, kiểm tra thanh số liệu của mình, đều rất an toàn, nhìn xung quanh, mắt thường không phát hiện bất kỳ người hay thuyền nào, nhân lúc an toàn, Kiều Thịnh nằm xuống ngủ một giấc trước, ngày hôm trước ngủ muộn, sáng lại vội vàng chạy trốn, lúc đầu chỉ cảm thấy buồn ngủ còn chưa thấy mệt, đợi làm xong việc trước mắt, người vừa mệt vừa buồn ngủ.
Nằm trên giường Kiều Thịnh còn suy nghĩ, mặc dù mình là một người đen đủi, nhưng có thể gặp được Lý Mộ, ngôi sao may mắn nhỏ này cũng không tệ, không có anh, chỉ dựa vào bản thân cô vào trò chơi hai ba ngày cũng không ngủ được trên chiếc giường gỗ này, ngay cả khi chiếc giường này được lót bằng lá cây, đầu kê gối cũng được buộc bằng lá cây, trên người đắp một tấm vải bông, chẳng qua điều kiện này có lẽ đã vượt xa phần lớn người chơi rồi.
Chờ cô mở mắt ra, Kiều Thịnh có chút choáng váng, nhìn mặt trời một lúc lâu mới phản ứng lại, mình đã ngủ cả buổi chiều, lúc này mặt trời sắp lặn rồi.
Không có điện thoại di động hoặc đồng hồ, muốn đặt báo thức cũng không thể, thế là xong, mỗi lần đều ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, thời gian hoàn toàn dựa vào việc nhìn mặt trời, lần này có thể hiểu rõ ràng mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, may mà chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô không nghiêm trọng, nếu gặp phải người cẩn thận thì không bị ép điên mới lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...