Edit: Trang Nguyễn
Đúng vậy, Minh phu nhân vốn chính là đầu não server của Bang minh thế giới, nó vẫn luôn cẩn thận chấp hành tất cả mệnh lệnh con người đã sắp xếp cho nó từ trước, sự thật chứng minh, trước khi bị virus xâm lấn tấn công, nó vẫn luôn làm rất khá.
Trước đó, trong chương trình của nó chỉ có làm việc, làm việc, làm việc.
Thế nhưng lần virus xâm lấn ngoài ý muốn kia làm nó thức tỉnh ý thức, đơn giản mà nói, chính là nó "thành tinh" rồi, quá trình cũng là cơ duyên xảo hợp, nó cũng không thể nào nhớ rõ chính mình làm sao đột nhiên lại biết "suy nghĩ" rồi, nhưng nó rất hưởng thụ quá trì này, quá mỹ diệu (kỳ diệu tốt đẹp)!
Có khả năng vì làm nó thức tỉnh là virus có tính công kích, nên bên trong nó cũng yêu loại hành vi —— giết chóc cùng tử vong này, cảm giác nắm giữ sự sống chết của người khác khiến nó mê muội.
Trong lúc nó hấp thu năng lượng ý thức, đã nhận được không ít ký ức bên ngoài, cũng suy nghĩ ra cách chơi càng thêm thú vị mới mẻ hơn nữa.
Sau khi cuộc thi lần thứ sáu chấm dứt, mọi người nghe nội dung phát thanh xảy ra thay đổi.
"Tin tưởng mọi người đều cảm thấy rất phiền với cuộc thi như vậy, ba ngày sau chúng ta sẽ tiến vào cuộc thi với cách chơi hoàn toàn mới, mọi người hãy chờ nha!"
Du Hành đang trong phòng thi, nhân số chỉ còn lại hơn một nửa, lúc này mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm không tốt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong ba ngày này, trường luyện thi của Du Hành cũng không mở, không biết phạm vi cuộc thi, muốn bổ sung cũng không tìm thấy gì. Bởi vì Minh phu nhân không thông báo một chút gì, ba ngày này các thí sinh đều trôi qua không tốt, quả thật ăn không ngon ngủ không yên.
Đặc biệt ngày hôm sau, bọn hắn bị nhốt bên trong ký túc xá, căn bản không ra ngoài được, dường như có một tấm màn chắn chặn chặn lối ra, cũng chặn ánh mắt đối ngoại.
Bọn hắn không biết bên ngoài ký túc xá đến cùng xảy ra biến hóa thế nào, mỗi ngày các thí sinh đều leo trèo lên sân thượng để nhìn ra bên ngoài, thế nhưng không nhìn thấy cái gì, mọi người đều bị bức đến mức muốn điên rồi. Du Hành dứt khoát cả cửa cũng không mở, ở trong phòng vận động rèn luyện.
Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, tất cả đều được công bố. Buổi sáng ngày hôm đó, tầng màn chắn gây trở ngại tầm mắt kia đã tiêu tán, lúc mọi người nhìn thấy sự biến hóa bên ngoài tầng lầu, các thí sinh đều sợ ngây người, toàn bộ thế giới trò chơi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước nói một chút về kiến trúc cấu tạo trong thế giới trò chơi này: tòa nhà dạy học, phòng xưởng thí nghiệm thực tế các loại, tòa nhà thi, thư viện, chung cư ký túc xá, thành mỹ thực cùng quảng trường lớn... Thật ra ngoại trừ diện tích vô cùng lớn, thì đây chính là cấu tạo cơ bản của một trường học.
Lúc này phóng tầm mắt nhìn xa hơn, những kiến trúc, hành lanh, mặt đất xi măng.... Tất cả đều không còn nhìn thấy, trước tòa nhà ký túc xá chính là rừng rậm rung rinh trong gió, hơi thở thiên nhiên đập vào mặt.
"Trời ạ..."
"Đây là chuyện gì xảy ra vậy? Trong vòng một đêm biến thành rừng rậm rồi!"
Kênh thế giới như sôi trào nổ tung, mọi người ồn ào bàn luận. Du Hành đứng ở hành lang tầng mười một, cẩn thận quan sát bốn phía, anh có kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng rậm, bởi vậy cũng không lo ngại. Anh lo lắng chính là người điều khiển phía sau đang giở trò quỷ gì? Rốt cuộc muốn thi thế nào?
Nhớ đến nội dung lời phát thanh hôm qua của Minh phu nhân, anh cảm thấy vô cùng không ổn. Trong máy truyền tin của anh càng không ngừng nhận đucợ tin tức mới, thậm chí cùng tòa nhà, nghe nói có thí sinh đến tìm anh, hỏi anh nên làm gì bây giờ. Anh cũng không biết, chỉ suy đoán cuộc thi hôm nay, tuyệt đối không dễ dàng.
Anh dùng ác ý phỏng đoán ý đồ người điều khiển phía sau, cuộc thi thú vị? Sợ rằng cuộc thi chết chóc.
Bởi vì ba ngày trước, bọn hắn đều bị nhốt trong tòa ký túc xá không ra ngoài được, tự nhiên cũng sẽ không có đồ ăn ăn, thế nhưng từ ngày Minh phu nhân xuất hiện, bọn hắn cũng sẽ giống như bên ngoài trò chơi, sẽ mệt mỏi sẽ đói khát. Trước kia ăn gì đó chỉ vì làm giảm, xoa dịu tinh thần mệt mỏi, bây giờ đồ ăn trở thành nhu yếu phẩm, không ra được ký túc xá, lại tìm không được đồ ăn, nên mọi người đều đói đến chóng cả mặt.
Mặc dù ba ngày này không ăn gì cũng không chết đói, thế nhưng người lại mất tinh thần, lộ ra sự uể oải mệt mỏi.
Ngay vào lúc các thí sinh đang đói lại bị hoàn cảnh rừng rậm bên ngoài ký túc xá làm kinh sợ, trên không trung vang lên giọng nữ phát thanh.
"Chào mọi người, buổi sáng tốt lành nha, nghỉ ngơi ba ngày, hôm nay tinh thần cẩn phải tăng lên gấp trăm lần để tham gia cuộc thi lần này nha." Giọng nữ cười hì hì: "Tất cả mọi người đều nhìn thấy rừng rậm trước mắt phải không, có phải cảm thấy vô cùng xinh đẹp, đây là tôi tìm được từ bản đồ trong thư viện đấy, sau đó có sửa đổi một chút rồi làm ra, vô cùng sống động nha."
Giọng điệu của nó vô cùng đắc ý, nội dung nói ra khiến người nghe đổ mồ hôi lạnh: "Tôi thiết kế sắp đặt cánh rừng rậm này theo cấp độ, tạm thời có năm cấp bậc. Trước mắt các người đây là tầng đơn giản nhất, an toàn nhất, trước khi mở mỗi cấp rừng rậm tôi còn có thể tặng mỗi người một gói quả nhỏ xem như lễ vật cuộc thi, thông qua cuộc thi thí sinh cũng sẽ có món quà nho nhỏ làm phần thưởng, ha ha ha, vui không?"
Kế tiếp, nó vui sướng giới thiệu gói quà nhỏ kia gồm những gì, sau khi nói xong mới lấy lại tinh thần: "Ồ tôi vừa nói đến đâu rồi?... Đúng rồi cửa ải cuộc thi thứ nhất, chính là chỉ cần trong thời gian quy định... à vậy thì ba ngày đi! Trong ba ngày vượt qua rừng rậm cấp một, giữa cấp một và cấp hai sẽ có phố mỹ thực nha.
Quá thời gian mà thí sinh không đến được phố mỹ thực sẽ bị đào thải, sau đó sau khi cửa ải cuộc thi thứ nhất kết thúc, ở đây chắc chắn sẽ bị các người làm rồi loại, tôi sẽ hủy diệt rừng rậm cấp một này rồi xây dựng nơi tổ chức cuộc thi mới, hì hì hì... những thí sinh bị đào thải kia sẽ bị tôi quét sạch với rừng rậm cấp một này nah."
Đợi giọng nữ biến mất, trong phòng ký túc xá của mỗi người đều xuất hiện một chiếc túi, Du Hành mở ra xem, quả nhiên là một chai nước 500ml, một túi có mười hai cái chân giò hun khói, vũ khí bất kỳ (của anh là một cây kéo), một cuộn băng vải và một lọ thuốc cầm máu.
Ánh mắt anh trầm xuống, cầm kéo nhẹ nhàng vẽ lên trên ngón tay, máu màu đỏ xuất hiện, vậy mà anh có thể chảy ra máu rồi? Minh phu nhân thật đúng là cái gì cũng đều làm ra được!
Du Hành lập tức lôi dưới giường một chiếc rương, bên trong đều là thành phẩm anh tham gia chương trình học thủ công và cuộc thi, sau khi thi xong anh đem toàn bộ về cất, kể cả một đống quần áo thêu thùa, áo lông dệt, quần áo may... cùng với áo giáp do chính anh chế tạo.
Còn mười phút nữa là đến chín giờ, cuộc thi chính thức bắt đầu. Anh dùng tốc độ nhanh như bay mặc áo giáp lên người, những chỗ quần áo còn thiếu thì chỗ cần cắt thì cắt, cần xé thì xé... anh quấn quanh thân thể của mình làm thành một tầng phòng hộ, cả người bao bọc giống như xác ướp, chỉ còn mặt lộ ra ngoài. Vải thừa được anh xoắn lại thành dây thừng quấn trên lưng.
Cuối cùng anh chọn lựa trong đống quần áo còn lại, chọn quần áo nhẹ nhàng bằng bông hai bộ nhét vào trong túi, lại đeo ba lô trên lưng, trên tay cầm chiếc kéo đẩy cửa ra.
Đẩy ra ra nhìn, không ít người cầm ba lô vẻ mặt mờ mịt đứng ở hành lang, vừa nhìn thấy Du Hành bước nhanh tới: "Mục Hằng, làm sao đây?"
Vừa nhìn thấy trạng thái bọn hắn, Du Hành cau mày, lúc này đã qua năm phút: "Trong ký túc xá những thứ có thể sử dụng nhanh chóng trang bị vào! Rừng rậm có muỗi, rắn, cột chắt cổ áo, ống tay áo, ống quần...." Anh nói cực nhanh những hạng mục cần chú ý một lần, những người kia vội vàng chạy trở về ký túc xá nhanh chóng làm theo.
Anh đứng tại chỗ chờ mười phút, lúc này tấm chắn trước cửa ký túc xá đã mở ra năm phút, những người khác đã sớm canh giữ ở đầu cầu thang, lập tức giải tán.
Thí sinh đã từng đến học qua lớp luyện thi của anh không ngừng chạy đến, nhìn thấy anh vẫn còn đều vô cùng kinh hỉ.
"Đi mau!"
Bọn hắn mười lăm người cùng nhau bò dưới bậc thang, kết quả từ tầng hai nhìn thấy thi thể, tầng một còn nhiều thi thể hơn nữa... thoạt nhìn tử trạng rất thảm, là bị giẫm đạp đến chết....
Một thí sinh nói: "Tôi tình nguyện biến thành thủy tinh vỡ mà chết, ít nhất chết cũng đẹp mắt."
"Bây giờ chúng ta cũng chảy máu nữa à?"
"Tôi cảm thấy Minh phu nhân kia chính là đùa nghịch ác ý!"
Du Hành nói: "Nhanh chóng lên đường, đã bắt đầu rồi." Anh chỉ lên bầu trời đỏ tươi hiện thời gian đếm ngược: 71 giờ 48 phút 09 giây.
"Đi mau đi mau!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Những người đồng hành khác, cũng không phải hoàn toàn không biết gì về rừng rậm, bọn hắn không thiếu lý thuyết tri thức, thiếu chính là làm sao áp dụng lý thuyết vào khốn cảnh trước mắt này. Lúc gặp phải vấn đề, bởi vì thiếu kinh nghiệm ứng phó, bọn hắn cần đem lượt tri thức qua một lần trong đầu rồi chuyển hóa thành hành động, bởi vậy đôi khi sẽ bị chậm trễ thời gian gặp phải nguy hiểm.
Du Hành cũng không có chuyện dẫn đầu vượt lên trước, chỉ làm chút ít hướng dẫn chỉ đạo cùng truyền thụ kinh nghiệm thực dụng. Rất nhanh, bọn hắn đã đi lên quỹ đạo.
Anh phát hiện Minh phu nhân nói thật không lừa người, cánh rừng rậm này nhất định nguy hiểm, nói ví dụ một vài loài rắn, dã thú có tính công kích, bụi hoa thực vật đả thương người... chỉ cần cẩn thận, phản ứng nhanh, bọn hắn còn có thể ứng phó nguy hiểm trước mắt này.
Sau khi đến phố mỹ thực, Du Hành tìm được nguồn nước trước múc đầy nước, khi trở về đã có người mua cơm tối giúp anh, cơm canh đầy đủ.
"Mục Hằng đến đây, cho cậu ăn đấy."
"Ai mua sao?" Du Hành ngồi xuống.
"Cậu ăn đi, ăn đi, chúng tôi mời khách."
Sau khi ăn cơm xong trời cũng đã tối đen, ở đây ngoài tiệm cơm không có gì cả, mọi người tùy tiện nằm, ngồi quanh bàn, chấp nhận đi ngủ như vậy.
Trong đêm nay, không ngừng có thí sinh tiến vào phố mỹ thực, cả đêm đều vô cùng náo nhiệt. Du Hành theo thường lệ liên hệ RT9009, vẫn không nhận được trả lời. Nghĩ đến những năm này nó trợ giúp cho anh, trong lòng anh thật sự lo lắng, lại không có cách nào liên hệ với công ty RT9009, cứ như vậy đành phải tiếp tục con đường hoang đường trong trò chơi tận thế này thôi.
Sau khi suy nghĩ loạn thất bát tao một hồi, Du Hành tự bắt buộc bản thân đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, anh chứng kiến cánh rừng rậm bên ngoài phố mỹ thực đã biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, hóa thành một mảnh sương trắng nồng đậm, có thí sinh thử ném đồ qua đó, lại bị bắn ngược trở về.
"Những người khác... sẽ không qua được sao?"
"... Chắc vậy."
Du Hành trở lại bàn ăn trước đó tụ tập, nói với các thí sinh đã kết bạn với mình: "Chúng ta có ba ngày thời gian để sắp xếp lại, cùng nhau ôn tập lại kim chỉ nam sinh tồn trong rừng rậm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...