Edit: Trang Nguyễn
Sau khi trở lại khu cách ly an toàn, Du Hành để chiếc ghế bên cạnh giường mình, Trịnh Trạch Quỳ hỏi anh: "Cậu đi ra bên ngoài rồi hả? Không sợ sương độc đột nhiên xuất hiện sao?"
Anh lắc đầu, cởi bỏ cái chăn đem đồ vật thượng vàng hạ cám bên trong lựa ra, sửa sang lại rồi cất kỹ. Sau đó lại lấy ra một quyển sách, ngồi trên ghế đọc sách. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trịnh Trạch Quỳ cho rằng tính tình anh là như vậy, trong lòng rất bất đắc dĩ, thực sự mất hết mặt mũi luôn tìm anh để hỏi. Không có cách nào, cô cũng đành lấy ra bản sổ tay nhàm chán kia đọc mà thôi.
Đọc sách giết thời gian đến buổi tối, anh đến căn tin ăn cơm chiều.
Cấu tạo tầng -2 rất đơn giản, trước kia chỉ có một đại sảnh thôi đấy, xếp đầy băng điêu cùng đủ loại cảnh sắc băng tuyết che kín, sau đó bị chia làm khu cách ly an toàn, ngoại trừ tầng -1 không có dùng ra bên ngoài, tầng -2 hai đều biến đổi to lớn ——
Đầu tiên, đại sảnh tầng -2 bị đào càng lớn hơn, lưng quay về hướng tầng -1 một, trái phải và phía trước đều mở rộng ra, trọn vẹn to lên bốn lần, trong đại sảnh có rất nhiều khung sắt khổng lồ chống đỡ, rồi tấm sắt... chính là vì khởi động đào mở một mảnh đất trống to lớn này.
Sau đó đào vô cùng nhiều ba cái lỗ nhỏ, ba lỗ nhỏ này phân chia nằm ở ba hướng. Một cái là nhà vệ sinh, một cái là căn tin, một nơi khác chính là trong phòng nghỉ của đội cảnh vệ tầng -2.
Du Hành chưa đi qua phòng nghỉ, đây cũng là lần đầu tiên anh đến căn tin
Trên sổ tay có ghi tác dụng bản cứng ngày hôm qua lấy được trên đó có sáu dấu tích, thì ra lúc kiểm an, nhân viên công tác căn cứ vào số lượng đồ ăn mỗi người mang theo, tính ra lượng đồ ăn có thể chống đỡ mấy ngày.
Vẽ sáu điểm, chính là nói đồ ăn của Du Hành dùng đủ trong sáu ngày này, tự mình có thể ăn lửng dạ.
Tin tức này lúc đến đăng ký đã được ghi lại bên trong thẻ tín dụng, trong sáu ngày này, Du Hành có thể dựa theo tấm thẻ này đến căn tin nhận đồ ăn rồi.
Đương nhiên, bây giờ chỉ dựa theo bản cứng này nhận định mức nước ấm mỗi ngày.
Bây giờ Du Hành đi đến căn tin, chính vì đi lãnh nhận một bình nước ấm này, định nấu mì gói ăn.
Điều kiện không cho phép, cũng không chú ý cái gì mà bình nước khoáng sử dụng nhiều lần không tốt cho thân thể.
Anh ăn cơm tối xong, lại đi ra cổng bên ngoài tản bộ tiêu thực, bỗng nhiên giữa lúc đó nghe được loa phát thanh, anh dừng lại cạnh cửa lắng nghe, ý tứ đại khái anh đã nghe được, cảnh cáo mọi người phải đọc thuộc lòng sổ tay đã được cấp trước đó, đặc biệt là điều đầu tiên trái quy định điều lệ của khu vực an toàn.
Mấy ngày nay đã có hai mươi mấy trường hợp làm trái quy định phát sinh, người trong cuộc đều nhận lấy trừng phạt, hi vọng những người khác có thể lấy đó làm gương... Tự giác tuân thủ quy tắc quản lý.
Sau đó chính là hai mươi mấy người này tự mình kiểm điểm, Du Hành từ bên trong nghe được giọng nói của người đàn ông còn trẻ tuổi, hắn thay con mình kiểm điểm, đồng thời cảnh tỉnh mình với tư cách người giám hộ đã không làm đủ chức trách hướng dẫn, thay thế con trai tiếp nhận trừng phạt, rửa chén cho căn tin nửa tháng...
Nghe trong giọng nói người đàn ông không được tự nhiên kèm theo sự khó chịu không vui, Du Hành không nhịn được cười, thoáng cười một chút.
Sau khi tiêu thực, anh đổi sang nơi khác. Anh vẫn rất ngạc nhiên, một thành phố lớn như vậy dưới mặt đất, nếu lúc sương độc tiến đến, sau khi đóng kín lại, không khí làm sao lưu thông đây.
Trong tầng -2, cũng không nhìn thấy nơi nào giống như cửa thoát khí hay thông gió.
Anh đi qua cổng lớn, từ bên cạnh nhìn thấy phần sau của thành phố dưới đất, anh liền đi đến đó. Tòa lầu một này ngoại trừ đại sảnh tiếp đón ngay cổng lớn, không gian phía sau vốn là bãi đổ xe và một sân trượt băng lộ thiên.
Nhưng sau khi Du Hành đi qua phát hiện sân trường băng kia đã bị vây lại, ngay cửa ra vào sân trượt băng có cảnh sát mặc đồng phục mang theo vũ khí canh gác, nhìn thấy anh liền nói: "Ở đây người ngoài không được phép tiến vào, cậu nhanh về đi!"
Ánh mắt anh rất nhanh chuyển động vài vòng, gật gật đầu đi trở về.
Nếu như anh không nhìn nhầm... trong sân trượt băng có sáu nơi cao cỡ một người lớn, từ bên ngoài nhìn vào không nhìn ra được công dụng của đồ vật đó.
Anh suy nghĩ: "Chẳng lẽ cái đó chính là đường thông khí à?" Trong lòng lại đoán chừng vị trí kia ứng với nơi nào trên mặt đất ——
Anh đi qua khu vực tầng quản lý bên cạnh, thật ra đại khái đoán chừng... toàn bộ kết cấu thành phố dưới mặt đất cơ bản giống phổi đối xứng trong cơ thể con người, cửa vào đại sảnh tiếp đón chính là một trong hai gian này. Mà vừa rồi anh mới nhìn thấy thứ kia trên bãi đất trống bao trùm "phổi" trên không, sáu máy móc phân bố kia —— vừa vặn "phổi" trái phải mỗi bên ba cái.
Nghĩ tới đây, Du Hành lại tính toán vị trí ba máy móc kia nằm chỗ nào trên vị trí dân chúng bên này, dường như một cái đến gần tầng -1 một trên không, mặt khác hai cái kia trên không tầng -2?
Anh vừa suy tính vừa một lần nữa đi vào khu vực an toàn, lúc đi ngang qua tầng -1, anh còn cố tình đi chậm một chút, cẩn thận quan sát trần nhà tầng -1, sau đó lại ngay trên bậc thang tiếp nối tầng -1 và tầng -2, nhìn thấy một bóng đen.
Phía trước đã từng nói qua, toàn bộ trong thành phố dưới mặt đất đều thoa một tầng thuốc cách ly, trong đêm đều có thể phát ra ánh sáng ấm màu vàng nhạt, Du Hành phát hiện chỗ kia, hoàn toàn là một điểm đen thui đấy.
Anh mở đèn pin ra chiếu chiếu, chỉ nhìn thấy noi cách mặt đất sáu mét, có một chỗ thuốc dán hình dáng lổ hổng, có điều nhìn không rõ tình huống cụ thể.
"Đó là cửa thoát khí." Bên cạnh đội cảnh sát tuần tra nói với anh.
"Sao trong sổ tay không có ghi?"
Một người cười rộ lên: "Cao như vậy, không có công cụ ai có thể đụng đến, nếu có người xách thang phá hư nó, chắc chắn sớm đã bị chúng tôi phát hiện."
"Được rồi, đây không phải thứ nhóc tiếp xúc, mau trở về đi ngủ đi, ngủ nhiều mới cao lên được." Xem Du Hành trở thành trẻ con rồi.
Mí mắt Du Hành giật giật, thân thể Du Hành mới có một mét sáu, quả thật hơi thấp một chút.
Thở dài, nếu không phải Trịnh Trạch Quỳ đã được anh giúp đỡ, nhìn bề ngoài của anh sẽ cảm thấy anh miệng còn hôi sữa rất không đáng tin đấy.
Nhưng anh vẫn muốn hỏi một chút: "Anh trai này, cửa thoát khí này sẽ không dẫn dụ sương độc vào chứ?"
"Ha ha ha thì ra nhóc sợ cái này à? Không cần sợ! Anh là người thô kệch nói cũng không chính xác được, dù sao nghe nói trong cửa thoát khí này có vài tầng dụng cụ loại bỏ không khí? Dù sao từng tầng đó sẽ ngăn cách sương độc ra bên ngoài, đừng lo lắng, mau về ngủ đi, ngủ trễ không cao lên được đâu." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Anh trai này chỉ có một chiêu hù dọa "trẻ con" không cao lên nổi này thôi sao?
"Nha." Một lát sau cô mới kịp phản ứng, cô nhớ đến kinh nghiệm đã trải qua ở nhà ga Dân Điền trước đó, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Thế... thế cậu có nhìn ra cửa thoát khí kia thế nào? An toàn không? Có thể tin tưởng được không?"
"Anh bảo vệ nói rất đáng tin, bảo đừng quá lo lắng."
Trịnh Trạch Quỳ cằn nhằn liên miên: "Hắn chắc chắn phải nói như vậy với cậu rồi, bằng không ai dám ở chỗ này."
Du Hành từ chối cho ý kiến mở chăn mền định đi ngủ, nghe Trịnh Trạch Quỳ hỏi anh: "Cậu không lo lắng gì sao?"
"Lo lắng có làm được gì, còn nơi nào an toàn hơn chỗ này à."
Không có, dựa vào cấp bậc của bọn hắn không cách nào tiếp xúc đến tầng quản lý, đã lựa chọn chỗ này, cũng chỉ có thể tin tưởng —— tin tưởng hao phí nhân lực vật lực cải biến thành thị dưới mặt đất có thể chịu đựng khảo nghiệm của sương độc, tin tưởng lực lượng tổ chức chính phủ, tin tưởng lực lượng khoa học kỹ thuật của quốc gia.
Nếu ngay cả quốc gia và chính phủ đều không có cách nào bảo vệ bọn hắn, đến lúc đó lại lo lắng tuyệt vọng cũng không muộn.
Du Hành rất rõ ràng, hình thái nhiệm vụ tận thế ở thế giới này đã chú định tính ỷ lại của cá nhân đối với quốc gia và chính phủ.
Nơi này khác hẳn tận thế Zombie trước kia, hình thức Zombie hóa bạo tạc nổ tung với quy mô lớn làm tan rả lực lượng chính phủ, trong thời gian ngắn mọi người cần tự lập tự mình cố gắng, thẳng đến khi thế lực khu vực an toàn ra đời và phát triển.
Nhưng không thể phủ nhận chính là, vô luận hình thái tận thế thế nào, sức mạnh quốc gia không cách nào bỏ qua được, quốc gia có thể cực kỳ nhanh đứng lên từ trong trắc trở, lại một lần nữa vì quần chúng nhân dân thành lập hàng rào an toàn.
Ở nơi này trong tận thế sương độc thịnh hành, sức mạnh này càng thêm nổi bật —— khoa học kỹ thuật, thành quả nghiên cứu khoa học cao cấp nhất, cũng không phải người bình thường, xí nghiệp bình thường có thể nắm giữ được.
Sương độc có tính ăn mòn mãnh liệt lan đi khắp tất cả các nơi, chính mình một người một mình không cách nào chống đỡ được, nhìn nhà ga Dân Điền trước đó thì biết, chuẩn bị đầy đủ hơn nhiều so với người bình thường, nhưng vẫn không trụ nổi.
Trịnh Trạch Quỳ thở dài một hơi: "Vẫn là cậu nhìn thấu rõ ràng, tôi quá nôn nóng rồi." Cô vốn muốn về nhà, kết quả bị vây ở chỗ này, lại lo lắng người trong nhà, lại lo lắng cho mình, tâm tình không cách nào bình tĩnh được, không cách nào khống chế nên cứ dễ dàng xúc động nôn nóng.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi."
Mấy ngày kế tiếp, Du Hành đều rời giường chạy bộ ra cổng rèn luyện buổi sáng, sau đó về ăn sáng, tiếp đó một ngày đều đi dạo bên ngoài, đến buổi tối mới trở về.
Mỗi ngày góp gió thành bão, thu hoạch không tệ, ăn dùng đều có chỗ gia tăng. Sau này anh ở một cửa hàng đồ dùng gia đình tìm được một tủ vải plastic năm hộp lắp rắp còn hoàn hảo, sau khi mang về trừ bản thân dùng một hộp, anh đem bán toàn bộ, đổi lấy một đống mì ăn liền, kẹo, bánh quy... một ít đồ ăn.
Lại sau đó anh không đi đến những nơi xa nữa, bởi vì khoảng cách dự đoán sương độc kéo đến không còn xa nữa, anh sợ lần này đi rồi lại không kịp trở về.
Mỗi ngày anh định đi bộ ở bên ngoài cổng lớn thôi, thật ra anh cảm thấy những người kia sau khi đi vào đây chưa từng đi ra ngoài, cứ làm ổ trong lòng đất như vậy cũng không tốt cho lắm.
Khỏi cần phải nói, dưới nền đất dù cho có đường ống thông dẫn gió, nhưng không khí thật sự rất kém. Người càng nhiều, có đủ loại mùi, huống hồ còn có một nhà vệ sinh ở đây..
Dù sao bảo anh bây giờ ngây ngốc bên trong này cả ngày, anh hoàn toàn không chịu đựng nổi đâu đấy.
Nhìn một vài người ngây người ở đây rất nhiều ngày, cả người thoạt nhìn ỉu xìu ỉu xìu đấy.
Hiện tại anh đang lắp ráp tủ vải plastic này. Sau khi mở hộp ra, lấy hết đồ bên trong và ba thanh sắt, xem hết bản hướng dẫn bắt đầu lắp.
Quả thật rất đơn giản, Du Hành hai ba lần đã lắp ráp xong, cuối cùng đem vải plastic kéo lại, dùng khóa kéo kéo, một chiếc tủ vải ngay ngắn đã hoàn thành xong.
Du Hành đặt tủ vải bên tường, từng chiếc giường đều khoảng 2mx2m, đặt chiếc tủ vải ở đây cũng không chật. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đã có tủ vải này, anh cẩn thận sửa sang lại đồ đạc tìm kiếm trong lần này một phen, cái nào nên treo thì treo nên xếp lại thì xếp, rất nhanh đã chất đầy tủ vải, nhưng nhưng rốt cuộc giường chiếu cũng đã gọn gàng hơn nhiều.
"Thoạt nhìn coi như không tệ, cậu em thật sự không bán cho tôi sao?"
"Không bán."
"Vậy cậu có thể đi ra ngoài tìm được tủ quần áo như thế này không? Tôi mua của cậu!"
"Không thể, tôi không đi ra ngoài rồi."
Sau khi đuổi đám người đi, Du Hành đi một chuyến đến WC rồi về chuẩn bị ngủ.
Như bình thường trước khi ngủ anh đều tu luyện, sau đó rơi vào giấc ngủ, lúc nửa đêm dường như lại có người tiến vào khu vực an toàn, tầng -1 rất ồn ào.
Cũng may tầng -2 đã ở đầy rồi, bây giờ người đến cũng chỉ có thể ở tầng -1, nói cách khác càng ồn ào.
Trong lúc ngủ mơ Du Hành mơ mơ màng màng nghĩ: đi đến khu vực an toàn dưới lòng đất này, mặc kệ có hoàn thành vụ này hay không, "thành" này là chỉ ở đâu đây?
Vé vào cổng?
Trên tờ giấy rơi xuống kia có viết, những khu vực na toàn này đều không cần giao nộp phí vào ở. Như vậy xem ra, quả thật không có loại "Véo vào cổng" này rồi.
Xem ra còn phải tiếp tục chờ đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...