Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Không còn cách nào khác, cậu ở lại giường trong chốc lát rồi mới bò dậy rửa mặt, định dựa theo kế hoạch ban đầu đi ra bên ngoài tìm chút tư liệu.

Có điều trước đó cậu muốn làm một việc. Trong lòng cậu có một suy nghĩ: Số dư còn lại của điểm Tân Hoả không thể nào gánh vác cả hai [Bách khoa toàn thư thực vật] và [Bách khoa toàn thư động vật] bổ vậy cậu chỉ có thể chọn mua trước một thứ.

Theo quan điểm hiện tại, vai trò của [Bách khoa toàn thư thực vật] dường như cấp thiết hơn. Chưa kể đến gần đây, cậu ra ngoài tìm tư liệu, định tìm một số dây leo có thể sử dụng. Hơn nữa trong lòng cậu đã nhìn trúng rồi, còn thiếu là không biết nó có nguy hiểm hay không.

Xa hơn mà nói, hiện tại đồ ăn nhà cậu còn tính là đầy đủ, bên ngoài siêu thị, cửa hàng vẫn còn đồ vật. Còn rất ra mới đến thời điểm họ phải dựa vào săn bắn để duy trì sự sống.

Mà bây giờ, các loại thực vật lại lấp đầy không gian sống của bọn chúng. Tuy vậy mấy lần cậu ra ngoài đều chưa từng bị độc thực vật làm bị thương. Nhưng không thể ôm lấy tâm lý may mắn, vẫn cần dự phòng sớm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Du Hành mua [Bách khoa toàn thư thực vật].

Số dư của điểm Tân Hoả thoáng cái đã vơi đi một nửa. Sau khi mua xong, lập tức cậu nhìn thấy hình ảnh một quyển sách màu xanh lá, được đóng gói rất tốt, bày ra trong khoảng không trước mắt. Lúc sau mở từng cái một, đầu tiên là mục lục, tiếp đến là văn bản chính, văn bản hay tranh vẽ đều cực kỳ tinh tế.

Từng tờ một bay về phía sau, tranh vẽ văn tự phía trên biến thành ánh sáng xanh ảm đạm, phóng về cái trán của Du Hành.

Thời gian tự như trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức tưởng như cậu vượt qua dòng thời gian dài của vũ trụ hồng hoang, mới đột nhiên giật mình bừng tỉnh lại.

Cậu không nhìn thấy linh hồn của mình nên cũng không thấy ở phía trên có một điểm màu xanh mới dung nhập vào. Sau khi phóng to vô số lần thì chính là hình dạng một quyển sách. Nhưng cậu có thể cảm nhận được trong đầu của mình có nhiều thêm một chút gì đó.

Tâm tuỳ ý di chuyển, lập tức cậu “nhìn thấy” quyển sách này vô cùng rõ ràng.

Trong lúc ý niệm chuyển động, quyển sách tự mình lật qua lật lại. Từng chữ từng bức tranh đều gần ngay trước mắt.

“Thật thần kỳ.” Thì ra đó là cảm giác khắc sâu vào trong linh hồn.

Nhìn qua quyển sách này chỉ dày 1cm, nhưng bất kể lật hay nhảy cóc trang như thế nào cũng không đến phần cuối.


Khiến Du Hành hài lòg chính là quyển sách này còn có một chức năng là tự động tìm kiếm tương ứng. Chỉ cần cậu tập trung nhìn một loại thực vật nào đó từ đầu đến cuối, sau khi trong đầu hình thành hình ảnh, quyển sách sẽ tự động lật giấy cho đến khi tìm được trang sách tương ứng với thực vật sẽ định dạng lại. Nếu đó là một chủng loại không được ghi nhận, cuối cùng quyển sách sẽ tự động khép lại.

Du Hành đọc qua hướng dẫn sử dụng, trên đó có một cái rất quan trọng: Nếu gặp phải loại thực vật chưa được ghi nhận, có thể thông qua súng ra-đa của hệ thống trao đổi, hình thành hình ảnh, số liệu. Sau này thông qua sự quan sát về đặc tính sinh trưởng và sinh sôi nảy nở, từ từ tổng kết ra thông tin rồi cung cấp cho hệ thống. Sau khi trải qua thẩm tra thì có thể đủ để đạt được số điểm Tân Hoả khen thưởng nhất định.

Cậu dùng cây xương rồng cảnh trên bàn của chính mình làm thí nghiệm, quả nhiên rất dễ dàng tìm được: Biệt danh Xianba(?), cọ lửa(?)... Và các loại thông tin cực kỳ cụ thể kể cả gieo trồng cây giống, công dụng trong thực tế.

Có điều loại điều tra này không phải không có chừng mực, nó sẽ làm tiêu tốn tinh thần, tạo thành sự mỏi mệt của linh hồn, bởi vậy muốn điều tra phải có số lượng vừa phải.

Sau khi chuẩn bị tốt, Du Hành lập tức xuất phát. Cũng không đi nơi nào xa xôi, cậu đi dọc theo tuyến đường lúc trước, dễ dàng tìm được một mảnh rừng cây đằng kia. Cậu tìm được loại cây này bên trong [Bách khoa toàn thư thực vật] loại cây này khác với vị diện nên không có tên gọi. Có thể coi là dây leo vàng, rắn không để ý tới, như đuổi côn trùng... Từ đó có thể nhìn thấy được đa số tên loại cây dây leo này rõ ràng có đặc thù là đuổi côn trùng, đuổi rắn.

Không độc, không thể ăn. Cậu leo lên làm kinh động đến không ít động vật nhỏ khiến chúng điên cuồng chạy thục mạng. Cậu còn thấy một loại động vật có cái đuôi to xoã tung, không nhìn thấy chính diện, chỉ thấy cái đuôi vẫy vẫy, nhanh chóng không còn trong bụi cây.

Xem ra loại cây này rất được chào đón.

Cậu chặt một cây xem xét, phát hiện được tổ chức bên ngoài của cây có tính bền dẻo, quan trọng nhất là bên trong có một lõi cây, chiếm 1/3 đường kính của toàn bộ dây leo. Nên bản chất bền dẻo càng tốt hơn một phần, có thể thấy được sự kiên cố của dây leo này.

Bên trong [Bách khoa toàn thư thực vật] có nói loại cây leo này không chỉ có chức năng xua đuổi côn trùng, đuổi rắn mà trong lõi của cây có thể dùng làm dây thừng, không thể phá hỏng.

Nhìn qua rất thoả mãn điều kiện của Du Hành. Kế hoạch của cậu là định bện một ít lưới được dệt chắc chắn và gắn vào bên cửa sổ. Về phần sân thượng phía sau cũng đơn giản, chặt mấy cành cây khô về dựng thẳng thành cột chắc chắn rồi phủ lưới lên, như vậy có thể dựng lên được vòng bảo vệ sơ bộ.

Chờ sau khi cậu đi chặt thêm ít cành cây về củng cố thêm chắc là được.

Có điều bây giờ vấn đề nan giải trước mắt, những nhánh cây này thật sự quá kiên cố! Tính chất cực kỳ bền dẻo, lúc bổ xuống cần dùng lực mạnh và lực khéo léo. Được rồi, dùng lực khéo léo cũng không có gì, không bảo vệ được dao phay. Sau khi đốn bốn cây, trên dao đều có chỗ mẻ, tin rằng sau khi chặt thêm mấy cây nữa dao sẽ hỏng.

Cậu cần có một con dao mới hoặc cưa mới.


Du Hành nhớ lại cửa hàng Ngũ Kim gần nhà nhất là ở chỗ nào, giống như đường Kha Vân cũng có 1 cửa hàng, trước cậu từng qua đó mua vòi nước.

Về sau củng cố phòng cũng cần đinh thép, thùng dụng cụ trong nhà chỉ có đinh nhỏ, kìm và cờ lê cho nên vẫn cần 1 cái búa. Cậu quyết định đi đến cửa hàng Ngũ Kim một chuyến.

Nhét ba nhánh dây trên mặt đất vào túi gạo rồi nhét vào nhẫn trữ vật, còn 1 nhánh vắt quanh bên hông.

Rồi cậu đi đến cửa hàng Ngũ Kim ở đường Kha Vân.

Có điều thời gian đã vài ngày, có không ít người đi tới con đường nhỏ, không biết có phải do công dụng của dây leo vàng này không. Du Hành nhìn thấy vừa mới giẫm xuống bụi cỏ, mấy con bướm, con muỗi toán loạn bay xa cậu.

Có điều đây không phải điều lợi hại nhất, đoạn đường này cậu đã gặp rắn ba lần, mỗi lần đều không bị tấn công, loại xác suất này không thể dùng vận may tốt để giải thích. Trong đó có một con là cậu dùng cây chổi dò đường chọc vào kết quả là con rắn kia bày ra dáng vẻ tấn công được một nửa, ngay sau đó thì lùi đầu về rồi bò đi.

“Loại dây leo này thật sự tốt như vậy?” Du Hành sờ dây mây bên hông. Có điều hôm nay khi bước ra khỏi cửa, cậu cũng xịt dầu thơm đuổi côn trùng toàn thân, khả năng là mấy thứ này cũng có tác dụng.

Sau khi tới đường Kha Vân, cậu phát hiện rất nhiều nhà ở đây đều bị phá hoại.

Một cây đại thụ che trời đột ngột mọc lên từ toà tiến trúc, huỷ diệt hoàn toàn một toàn quán trà có tiếng.

Cậu đi vài bước còn thấy một cái ghế từ trên rơi xuống bịch một tiếng vỡ thành mấy mảnh.

“Chíp chíp...” Du Hành ngẩng đầu nhìn, một con động vật màu nâu còn giẫm trên lưng ghế, có thể thấy được chiếc ghế này cũng sẽ sớm rơi xuống.

Cậu tìm được vị trí của cửa hàng Ngũ Kim từ trong trí nhớ. Cửa không hề bị chặn, là bị khoá, là loại cửa kéo xuống thông thường. Cậu gõ cửa trước, lúc sau không thấy người trả lời mới ngồi xổm xuống, mở ổ khoá bị khảm trên mặt đất ra.

Mở ra mới biết, thoạt nhìn cửa hàng Ngũ Kim không có tổn hại gì bên trong đã bị phấn hoa màu đỏ bao trùm.


Cậu lập tức mở cửa, còn có cành hoa khẽ rung rung đến trêu chọc mặt của cậu, hương thơm xộc vào mũi, cậu lập tức đẩy ra, tránh khỏi cành hoa.

Hoa này nhìn rất đẹp, cao nửa thước, đường cong của phiến là cũng mượt mà. Đoá hoa to như cái chậu, nhìn qua phú quý lại lộng lẫy.

Qua [Bách khoa toàn thư động vật] biết được loại hoa này tên là hoa đại dương*, có một số tên khác, không độc. Có điều chứa một lượng lớn chất kích thích sinh trưởng, hình thành một chuỗi thức ăn hai chiều với loại chuột kiếm nham.

*’dương’ trong ‘mặt trời’

Ngoại trừ sau khi bị chuột kiếm nham gặm thì bình thường cũng không có tính công kích.

Nhìn đến đây một mảnh ký ức đã lâu bỗng nhiên hiện lên một đoạn ngắn...Đúng rồi, lúc ấy cậu chăm sóc mẹ mình tại bệnh viện, đã nhìn thấy loại hoa này và chuột ở bên ngoài. Lúc ấy còn gọi điện cho bạn học của chính mình tại một hãng thời sự, sau đó còn lấy được bao lì xì ở Wechat của bạn học, nói cảm ơn cậu đã cung cấp tư liệu sống.

Thì ra hoa này gọi là hoa đại dương....Vì không có độc, Du Hành dám đi vào trong cửa hàng. Có điều cậu vẫn dùng cây chổi để thử xem có rắn ở bên trong hay không. Sau lại có một con rắn đen trườn qua khe hở ra ngoài.

Vào cửa hàng Ngũ Kim, Du Hành bắt đầu tìm kiếm đồ vật mình muốn tìm, đinh thép cần đã tìm được rồi, cũng cầm thêm một chút các loại đinh khác. Búa và cưa đã tìm được trong bụi hoa, tua vít khác, keo dính gì đó, chỉ cần nhìn thấy thì lấy mỗi thứ một ít để phòng ngừa về sau lỡ có cần đến.

Cậu thu hoạch lớn trong cửa hàng Ngũ Kim mà rời đi. Nhân lúc sắc trời còn chưa tối, mới hơn 3 giờ chiều, cậu định tiếp tục đi cắt nhánh dây.

Lúc này đã có cưa, cắt thuận tiện hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn.

Làm được một nửa, chợt nghe âm thanh chi quen thuộc... Du Hành lau mồ hôi, ngẩng đầu lên nhìn lại, quả nhiên ở xa xa trên cây ẩn hiện một bóng dáng màu vàng, lại là đám khỉ kia.

Một đám khỉ nhảy lên không ngừng ở xa xa trên cây, gần kề, hô gọi bạn bè bằng âm thanh cực kỳ hoạt bát. Du Hành thấy bọn chúng nhảy lên rừng cây leo vàng và ở lại một lúc lâu, cầm nhánh cây kỳ lưng giúp nhau hoặc là tự mình ôm lấy nhánh cây cọ không ngừng.

Giống như đang tắm?

Du Hành xem xét vài lần rồi tiếp tục làm chuyện của mình. Sau khi cắt xong cây này cậu lại đổi một cây khác, đang bò lên thì có ba quả trái cây liên tiếp đập vào đầu cậu.

Nghe tiếng kêu chi chi trên đầu, một tay cậu ôm lấy thân cây, tay khác túm chặt mấy cây mây rũ bên người, dùng sức vung vẩy.


“Chi chi!”

Con khỉ kia đã bị đánh rơi xuống dưới, quay cuồng giữa không trung bắt lấy dây mây, dần dần ổn định chính mình.

Mà lúc này, Du Hành đã bò lên, đứng ở dưới gốc cây. Ở đây muốn nói về hình dạng bên ngoài của cây leo vàng, thật sự rất giống cây lau nhà lộn ngược. Thân cây vô cùng thẳng, dài, trụi lủi, ở trên đỉnh có một cái túi cực lớn, vô số nhánh cây mọc ra từ đó, rủ thẳng xuống mặt đất.

Hiện tại con khỉ kia đang treo sát nơi mặt đất, oa oa kêu.

Bầy khỉ bên kia thấy thế nhao nhao chạy tới, nhe răng trợn mắt mà bò hướng lên dây mây, rất nhanh đã vây quanh Du Hành.

“Đều cút ngay!”

Cậu không có ấn tượng tốt với bầy khỉ này, lúc trước gặp khỉ cướp đồ của mình. Về sau gặp lại bầy khỉ cũng là vài việc vặt, cậu thật sự không có kiên nhẫn.

Thi Hoàng uy hiếp, dẫn dắt di chuyển, hơi thở quanh thân cậu vô cùng nguy hiểm, hỗn tạp tuyệt vọng, giết chóc và máu tanh.

Con khỉ chậm rãi lui về phía sau, sau đó lẳng lặng mà bò xuống, từng con khỉ kéo dây mây nhảy về phía xa, đầu cũng không dám quay lại.

Động vật mẫn cảm với hơi thở nguy hiểm nhất, bản năng trong máu khiến chúng như gặp phải nhưng con thú mạnh mẽ được thấy trong ốc đảo mùa đông, khiến bọn chúng run bần bật!

Du Hành nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lại, lệ khí trong mắt cũng biến mất, nhìn qua có vẻ rất tỉnh táo. Thật ra tay có hơi run, sau khi thu hai súng lại, mới lấy cái cưa ra tiếp tục cắt cây.

Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng (skill) Thi Hoàng uy hiếp, trong nháy mắt kia trong lòng cậu tràn đầy lệ khí, cảm xúc giết chóc nồng đậm bao trùm toàn bộ suy nghĩ. Nhưng trong đầu vẫn luôn thư thái, khiến cậu thờ ơ lạnh nhạt với “chính mình”, hung tàn liên tục xuất hiện.

Cậu không thể trải nghiệm cảm giác tang Thi Hoàng quá một giây, bởi vì lúc ấy cậu đã ngỏm củ tỏi rồi. Có điều loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cũng vô cùng nguy hiểm.

Hy vọng sau khi những con khỉ chạy nhanh đi báo nhau sẽ không có con khỉ nào đến làm phiền cậu nữa.

Chờ đến khi mặt trời sắp xuống núi, Du Hành nhanh chóng thu thập xong mấy nhánh cây, trực tiếp vác lên người chạy nhanh về phía nhà.

(P/s: đêm nay đăng nốt hoàn thế giới này)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận