Sinh Tồn Thời Mạt Thế

“Dì.” Du Hành gọi bà ta: “Tết năm ngoái, con cũng ở đây đến qua năm. Mồng hai năm ngoái, chị của anh rể còn cùng chồng và hai đứa con, một nam một nữ đến chúc tết có phải không? Con còn nhớ rõ tên, muốn con đọc cho người nghe không?”

Còn nói cái gì mà không phải em trai của Trương Hằng Tuệ? Đúng là trợn mắt nói dối.

Trong lòng Du Hành có chút lo lắng, mẹ chồng của Trương Hằng Tuệ nói những lời như vậy rõ ràng là có quan hệ không tốt với Trương Hằng Tuệ cho nên mới phủ nhận thân phận của chính mình. Trương Hằng Tuệ đâu? Hay là không còn ở chỗ này, hay là không còn được an toàn?

Vẻ mặt của Lý Thục Di cứng đờ: “Người này, cậu nói bậy bạ gì vậy? Chẳng lẽ tôi còn có thể nhận nhầm? Tiểu Phúc, Tiểu Cao nha...Chẳng lẽ các người còn không tin tôi? Nếu không, chờ con của tôi về để cho chúng nói chuyện với các người, cuối cùng nên tin chưa?”

Tiểu Cao cười nói: “Nào có thể. Thím Tằng, vất vả cho người đi chuyến này. Tiểu Phúc còn không nhanh chóng đỡ thím Tằng lên, khiến thím Tằng mệt mỏi lát nữa anh Tằng chắc chắn sẽ cạo đầu chúng ta.”

Tiểu Phúc cười hì hì đỡ Lý Thục Di lên lầu, Lý Thục Di vừa đi vừa nói: “Hai người làm việc rất đáng tin cậy, lát nữa tôi sẽ nói với anh Tằng của hai người. Làm như hôm nay không sai, bây giờ là cái thói đời gì, chó mèo gì đó cũng đến nhận thân thích. Nhà chúng ta không thiếu mấy khẩu phần ăn như vậy, sợ là sợ người khác có mưu mô xấu, lúc đó dẫn dụ đến, hại người trong tiểu khu sẽ không tốt.”

“Dạ dạ dạ, thím Tằng nói rất đúng. Chúng tôi vẫn phải dựa vào những trưởng bối nhiều kinh nghiệm như thím để hỗ trợ chúng tôi, chúng tôi mới được trải qua những ngày tốt lành nha...”

Tằng Luyện Chí chắc cũng là dị năng giả hoặc là thực lực không hề kém mới khiến người ta không biết xấu hổ mà nịnh nọt mẹ của cậu như vậy.

“Anh Cao đúng không? Đến đây hút điếu thuốc.” Trong nháy mắt, Du Hành đưa ra một điếu thuốc.

Cao Kiện Hùng đánh giá cậu, đưa tay nhận lấy. “Tôi cũng không thể cho cậu vào trong.”

“Tôi không vào. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, Trương Hằng Tuệ còn sống ở nơi này phải không?”

“Còn sống ở đây.”

Trong lòng Du Hành nhẹ nhõm hơn, còn sống là tốt rồi.

“Vậy bây giờ cô ấy không có trong tiểu khu sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh biết bao giờ thì cô ấy trở về không?”

Nhìn anh Cao xoa tay, Du Hành hiểu chuyện mà kín đáo đưa cả bao thuốc cho anh ta.

Anh Cao cười nói: “Cái này không xác định được. Bọn họ đi ra ngoài tìm đồ ăn, nếu như thuận lợi theo kế hoạch hiện tại thì hai ngày sẽ trở về.”

Anh ta cũng không dám làm trái lời bà lão kia nói. Dù sao bà ấy dựa vào con cái cũng là rất chính đáng. Có điều, hút mấy điếu thuốc, nói vài lời là vẫn có thể.

“Cảm ơn.”

Sau khi biết được những thông tin này, Du Hành dự định sẽ ở lại đây chờ.

Cậu đỗ xe ở cạnh cổng, nếu có tang thi tới đây, có thể thu phục thì thu phục, không thể thu phục cậu sẽ dùng mùi hôi bao quanh chính mình.

Du Hành đợi một đêm ở cửa ra vào của Minh Đức Giai Uyển. Đã đến hơn 11 giờ sáng ngày thứ hai, cậu đang ăn cơm trưa trong xe chợt nghe thấy tiếng động cơ.

Cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn, thấy một loạt xe tiến lại từ phía Tây của đường khoa học kỹ thuật, toàn bộ rầm rộ đỗ tại cửa ra vào của Minh Đức Giai Uyển.

Rất nhanh chóng đã có người xuống lầu, sau khi mở cửa thì sắp xếp đống gỗ, đá và các loại đồ vật chồng lên nhau. Du Hành lái qua, lớn tiếng hô lên thăm dò: “Chị chị, Trương Hằng Tuệ.”

Mấy chiếc xe đều hạ kính xuống nhìn cậu. Du Hành nghe thấy được tiếng hét chói tai mang theo sự vui sướng kích động của Trương Hằng Tuệ.

“Hằng Viễn, là Hằng Viễn ư?”

Một người phụ nữ thất tha thất thểu chạy đến từ một trong những chiếc xe. Du Hành gần như không nhận ra người chị gái này theo ký ức của Trương Hằng Viễn.

Trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn, Trương Hằng Tuệ là một người rất biết ăn mặc, trang điểm. Cô mạnh mẽ, đối nội đối ngoại đều được cô xử lý thoả đáng. Cô không để cho người khác nói là đứa trẻ không có cha mẹ, không có giáo dục, các loại lời ong tiếng ve.

Từ sau khi có việc làm, mỗi ngày cô đều mặc âu phục, đi một đôi giày cao gót, trang điểm nhẹ nhàng, khi giẫm trên đất bước đi cảm giác tràn đầy năng lượng ập vào mặt.

Mà người phụ nữ trước mặt, mặc chiếc áo khoác nhăn nhúm, quần rộng thùng thình và đôi giày thể thao vô cùng bẩn. Tóc cũng là được tuỳ tiện buộc vào, quầng thâm dưới mắt cực kỳ rõ dàng, đôi má có chút lõm xuống.

“Hằng Viễn, Hằng Viễn, em còn sống, còn sống...”


Cách một cửa sổ xe, Trương Hằng Tuệ thò tay ra sờ mặt Du Hành, nước mắt rơi xuống nhưng khoé miệng lại cong lên: “Trở về là tốt rồi.”

“Chị, đừng khóc nữa, em trở về rồi.” Du Hành nắm lấy tay cô, những khớp xương rõ ràng, gầy.

“Được rồi, Hằng Tuệ. Ở bên ngoài ồn ào như vậy còn ra bộ dạng gì, vào trong trước đi.”

Du Hành nhìn về phía người nói chuyện, nhận ra đó là người anh rể Tằng Luyện Chí, hắn không xuống xe, chỉ kêu một câu: “Hằng Tuệ, bảo em trai em đừng đứng đó chặn đường.”

Ánh mắt trầm xuống, cậu nhẹ giọng nói: “Chị lên xe đi, em trở chị vào.” Sau khi Trương Hằng Tuệ lên xe, cậu lái xe rời khỏi cửa, một chuỗi xe bên ngoài kia không thể chờ đợi thêm mà lái vào.

Phía bên trong cửa còn thừa lại một người đàn ông không kiên nhẫn mà thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, vội lắm đấy.”

Trương Hằng Tuệ mới phát hiện bên ngoài cửa còn thừa lại hai người chính mình và em trai. Niềm vui sướng khi gặp lại em trai còn chưa được nếm trải qua bao lâu thì những chuyện vỡ nát kia đã kéo cô về hiện tại khó khăn.

Du Hành lái xe vào, nhìn thấy Trương Hằng Tuệ đang ngồi ở ghế phụ, trên gương mặt lộ ra vẻ ẩn nhẫn khó chịu.

Cửa lớn bị đóng lại, đoàn xe bắt đầu dỡ hàng, từ tầng triệt trong tiểu khu, có không ít người chạy xuống, hoan hô hét chói tai nhào về phía người thân của mình, nhào về hướng những vật tư kia.

“Em đến lúc nào vậy? Sao không vào trong chờ chị? Bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm. Có phải đã quên chị ở tầng mấy rồi không?” Trương Hằng Tuệ lôi kéo Du Hành liên tục lên tiếng dò hỏi, tình cảm yêu thương đều bộc lộ trong lời nói.

“Không quên. Hôm qua em đến, bác gái nhà họ Tằng nói em không phải em trai chị, không cho em vào.” Du Hành thử thăm dò hỏi: “Chị, có phải chị sống không tốt không? Nếu như nhà bọn họ đối xử với chị không tốt, em sẽ đưa chị đi.”

Cậu vừa thấy trong đám người có một người phụ nữ mặc váy trắng, hình như ôm cánh tay của Tằng Luyện Chí cùng nhau tiến vào hành lang.

Trước khi đến cậu đã làm hai loại chuẩn bị: Nếu như Trương Hằng Tuệ sống chung với nhà chồng tốt, cuộc sống trải qua coi như không tệ thì bản thân sẽ để lại đồ vật cho cô. Sau đó tự mình đi du đãng, thu hoạch sách vở. Đương nhiên nếu nhà bọn họ muốn đến một khu vực an toàn, cậu có thể cùng đi, nhiều thêm một sự bảo vệ.

Nếu không thì lập tức mang Trương Hằng Tuệ rời đi. Cậu đã gặp qua không ít người đàn ông cặn bã, khỏi cần nói, trong nhiệm vụ Ngũ Thường Hân trước đây là em gái của nguyên chủ cũng gặp phải người đàn ông không tốt.

Cho nên cậu mới có sự chuẩn bị tâm lý trong phương diện này.

Nước mắt Trương Hằng Tuệ lập tức rơi xuống từng hàng từng hàng, cô tức giận mắng: “Lão thái bà kia lại dám đối xử với em như vậy, bà ta đúng là không không sợ tổn thọ.”

Nghe em trai mình ân cần, trong lòng cô vừa cảm động lại khó chịu, cô sờ mặt Du Hành: “Sao em laị trở về một mình? Có phải em sở hữu dị năng không?”

Đối mắt với ánh mắt chờ đợi của Trương Hằng Tuệ, Du Hành gật đầu đáp: “Có.”

Trương Hằng Tuệ nghe được đáp án mà bản thân kỳ vọng, cực kỳ vui vẻ: “Chị có rất nhiều hạt châu, chốc nữa sẽ cho em hết.” Em trai của mình cường đại khiến cô quên hết những sóng gió nhỏ trong khoảng thời gian này.

“Cảm ơn chị. Chị vẫn chưa trả lời, có phải anh rể đối xử với chị không tốt không?”

“Chuyện này em đừng quan tâm, cùng chị đi lên, chị làm đồ ăn ngon cho em. Đáng tiếc bánh ngọt và đồ hộp mua lúc trước cũng...Về sau có điều kiện chị làm thêm bánh ngọt cho em được không?”

Đây là đang coi cậu như trẻ con mà dỗ dành.

Em trai sở hữu dị năng khiến cô cực kỳ vui mừng nhưng cô...Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường sao có thể liên luỵ đến em trai mình?

Du Hành giận tím mặt: “Chị, em có thể tự mình một mình ở lại nơi này, đã không còn là bé trai ngày trước mọi chuyện đều ỷ lại vào chị nữa. Chị phải tin tưởng em, em cũng muốn trở thành chỗ dựa của chị, khiến chị sống những ngày tốt nhất.

Nếu như nhà họ Tằng đối xử với chị không tốt, em sẽ đưa chị đi. Em sống ở khu vực an toàn của Lục Đồng, chỗ đó đang được xây dựng, rất yên bình, quân đội đóng quân cũng rất an toàn. Núi ở chỗ đó cũng rất đẹp, trên núi có rất nhiều cây...Nếu như chị không thích, cả nước lớn như vậy, nhất định còn khu vực an toàn khác, chúng ta có thể cùng đi.”

Trương Hằng Tuệ đã khóc đến không kiềm chế được, về sau là gào khóc.

Cô là một người tự trọng như vậy, nếu như không phải thật sự khó khăn đến tận cùng, cô nhất định sẽ không khóc đến mức này trước mặt em trai mình. Cô luôn tạo nên hình ảnh toàn năng của bản thân trong lòng em trai mình, để cho em trai có cảm giác an toàn, thuận lợi mà lớn nên, không bởi vì mất đi sự tốt đẹp mà hối tiếc tự ti.

Du Hành khẽ ôm lấy bờ vai cô, vỗ nhẹ vào lưng cô. Tầm mắt của cậu dừng lại ở cửa cầu thang, hai người ở dưới lầu lâu như vậy mà chưa lên, một người đến hỏi thăm cũng không có, xem ra giữa Trương Hằng Tuệ và nhà chồng xuất hiện vấn đề rất lớn.

Sau khi khóc hết nước mắt, Trương Hằng Tuệ bình tĩnh đi xuống dưới, cô đã đưa ra một quyết định: “Hằng Viễn, chị theo em đến Lục Đồng. Em ở đây chờ chị, chị thu dọn chút đồ rồi quay lại.”

Vốn còn muốn chịu đựng, để cho em trai đến đây ở lại vì dù sao tiểu khu này thật sự có tính an toàn rất cao, Tằng Luyện Chí là dị năng giả hệ lôi cấp bốn, vô cùng lợi hại, cũng thu nạp một đám người nghe lời hắn.

Chỉ cần bản thân không ngả bài đoạn tuyệt quan hệ với hắn, em trai mình sẽ có thể có được mức độ che trở nhất định.

Nếu như em trai cũng giống cô đều không có dị năng thì dù thế nào cô cũng muốn giữ em trai ở lại, cho dù ly hôn, nhà này cũng có một nửa là của cô. Nhưng em trai cô đã sở hữu dị năng, còn có cả phần tâm tư này, ai còn bình tĩnh ở lại xem cái nhà toàn người đáng ghét này chứ.


Cô không thể để em trai đi theo mình chịu ấm ức.

“Không được, em phải đi với chị.”

Trương Hằng Tuệ không lay chuyển được cậu, nói: “Vậy cũng được, có điều em không được để xảy ra xung đột với nhà họ Tằng. Anh rể em, Tằng Luyện Chí là dị năng giả hệ lôi cấp bốn. Em ngàn vạn lần không được xảy ra mâu thuẫn với anh ta, biết chưa? Nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng đừng lo, chờ chị thu dọn đồ.”

Những lời này khiến lòng Du Hành nặng trĩu, cậu gật đầu: “Chị yên tâm đi.” Cậu cũng nhìn ra, nhà họ Tằng hiện tại rất hỗn loạn, cậu sẽ không lấy trứng trọi đá. Có điều cậu dự định sẽ tuỳ cơ ứng biến.

Hai người lên lầu, khi đi lên đến lầu sáu thì nhìn thấy hành lang lộn xộn, từng nhà từng nhà đang phân chia đồ.

Lý Thục Di nhìn thấy Trương Hằng Tuệ lập tức mắng: “Cô chết ở đâu vậy, cũng không về nhà. Đi làm cơm nhanh lên, Luyện Chí và Tân Vân đều đói bụng rồi.” Bà ta vừa nói lời này, trong tay cũng không ngừng: “Này, cậu lấy nhiều thế, chỉ được lấy hai túi thôi.”

Ánh mắt liếc xéo qua, thấy Trương Hằng Tuệ vẫn giống như bình thường, một cái gậy đánh không ra, bộ dáng khó chịu đi vào nhà, trong lòng tức giận nghĩ chờ lúc rảnh rỗi sẽ dạy dỗ cô.

Trong phòng cũng tương đối bừa bộn, bà Tằng đang nấu nước, thấy bọn Trương Hằng Tuệ, ngẩn người: “Hằng Viễn cũng tới à...Mau ngồi đi.”

Du Hành ngồi trong phòng khách, Trương Hằng Tuệ thì đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

Một lát sau, một người đi ra từ phòng vệ sinh, là Tằng Luyện Chí. Hắn trông thấy Du Hành, lạnh nhạt quay đầu trở về phòng của mình.

Một tiếng gầm vang lên: “Trương Hằng Tuệ, cô đang làm cái gì?”

“Thu dọn đồ đạc, anh không biết sao?”

“Thu dọn đồ đạc muốn đi đâu? Cô có ý gì?”

“Buông tay!”

Du Hành chạy vội qua, túm chặt tay Tằng Luyện Chí hất ra. Tằng Luyện Chí tức giận như lửa: “Oắt con, chút ngay cho ông!” Đầu ngón tay nhúc nhích lôi quang màu tím.

Dưới chân Du Hành xê dịch cúi người bổ nhào vào sau lưng của Tằng Luyện Chí, đỉnh đầu gối hướng về phía sau đầu gối của Tằng Luyện Chí khiến hắn lảo đảo một cái, đoạn lôi trên tay bất ổn mà rơi xuống đất.

Xèo xèo——

Trên mặt đất bị đốt thành một lỗ đen, dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai.

Sau khi giữ được Tằng Luyện Chí, cậu cầm súng đặt sau ót hắn.

Mọi chuyện xảy ra trong nhắy mắt, Trương Hằng Tuệ kịp phản ứng, cho Tằng Luyện Chí một cái tát: “Anh muốn làm gì vậy? Đây là anh muốn giết người ư? Đến đây với tôi, đến đây...Vừa vặn nhường địa vị lại cho tình nhân của anh, cho con của anh một cái tên tuổi hợp pháp, đến đây... Dùng điện giật chết tôi đi!”

“Tằng Luyện Chí, anh có thể thử xem, anh dám đả thương chị của tôi. Anh có thể so xem súng của tôi nhanh hơn hay dị năng của anh nhanh hơn.”

Ngoài cửa, vợ chồng Lý Thục Di và Tằng Tân Vân cũng lại gần, Lý Thục Di kêu to: “Mày làm gì? Sao mày dám lấy súng chĩa vào anh rể như thế?”

Tằng Luyện Chí cảm thấy váng đầu hoa mắt, bị nắm đấm đập trúng huyệt thái dương, đầu co giật đau nhức. Vất vả lắm mới hoà hoãn lại được, hắn quay đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn Du Hành, cậu em vợ này thay đổi quá lớn.

Bên tai, Lý Thục Di và Tần Tân Vân đều kêu la. Du Hành bắt một phát làm vỡ cửa sổ thuỷ tinh phòng khách.

Một âm vang phát ra khiến mẹ con Lý Thục Di bị doạ sợ không còn lên tiếng. Mà đầu của cậu không hề chuyển động, vẫn nhìn chằm chằm vào Tằng Luyện Chí: “Chị của tôi đến nhà mấy người mới hai năm, anh cứ như thế đối xử với chị ấy? Hiện tại chị ấy không muốn tiếp tục nữa, tôi muốn đưa chị ấy đi, anh muốn ngăn cản là ý gì? Cờ đỏ trong nhà không đổ, lại có mấy lá cờ đầy màu sắc bên ngoài, chuyện tốt như thế, anh nằm mơ à?”

Tằng Luyện Chí tỉnh táo lại, nhìn về phía Trương Hằng Tuệ: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Anh, cô ta muốn đi thì để cô ta đi. Thiếu nhà chúng ta xem cô ta sống thế nào? Sinh ở trong phúc mà không biết phúc, nhà chúng ta nuôi cô ta còn nuôi ra thù, người này đây là——“

“Im miệng.” Tằng Luyện Chí nói với Du Hành: “Cậu buông tôi ra, tôi muốn nói chuyện riêng với chị cậu.” Trương Hằng Tuệ gật đầu với Trương Hằng Viễn, cậu buông Tằng Luyện Chí ra rồi đi ra ngoài, tiện tay kéo cửa lại.

Hai người nói chuyện bên trong, Du Hành có thể mơ hồ nghe thấy vài câu, tiếng nói hai người cũng không cao, có lẽ không có cảm xúc kích động đến mức động thủ.

“Hằng Tuệ, đó là con của anh, cũng sẽ là con của em. Sao có thể vì ghen ghét mà em lại đi hại Bách Hợp?”


“Đúng vậy, là tôi hại cô ta. Cho nên anh để tôi đi thôi nếu không sợ là con của anh cũng không đợi đến khi được sinh ra.”

Tằng Tân Vân vừa sợ vừa nghi nhìn Du Hành, chờ đến khi cậu thu lại súng, cảm giác sợ hãi kia mới biến mất.

Trong ánh mắt dư lại tình cảm rất quái dị, như là chứng kiến một sự thật nào đó bị đảo lộn.

Tằng Tân Vân nói: “Cha mẹ, hai người đi nấu cơm trước đi.”

Quay đầu nhìn Du Hành: “Là tự bản thân anh trở về?”

“Anh đã nói gì với Trương Hằng Tuệ, vì sao anh mới đến cô ta đã muốn đi?”

“Cô gọi chị ấy là Trương Hằng Tuệ?” Du Hành cười lạnh: “Nhà họ Tằng các người cũng thật là buồn cười. Mẹ của cô nhìn thấy tôi thì nói tôi không phải em trai của chị, không cho tôi tiến vào tiểu khu, còn cô thì gọi chị tôi là Trương Hằng Tuệ, đúng là có dạy dỗ.”

Tằng Tân Vân giơ tay lớn tiếng nói: “Anh có ý gì?”

“Cô cảm thấy tôi có ý gì thì chính là ý đó.” Du Hành bắt lấy tay cô ta, dễ dàng hất ra.

Sắc mặt Tằng Tân Vân trắng nhợt, lại nghĩ đến anh trai của mình, ưỡn ngực nói:

“Tôi nói cho anh biết, anh trai tôi bây giờ là dị năng giả hệ lôi cấp bốn, cấp bốn đó, giơ tay là có thể giật chết anh, phá cái nòng súng kia, anh dùng cái rắm? Nói thật, chị của anh gả cho anh tôi đã hai năm cũng không sinh nổi một đứa con, lại là một người bình thường, đã từ lâu không xứng với anh trai tôi. Nếu anh thức thời thì thành khẩn mà dẫn chị anh rời khỏi nhà của tôi.”

“Đó là hợp lý khi anh trai cô đã đi quá giới hạn ở bên ngoài.”

Tròng mắt của Tằng Tân Vân xoay chuyển: “Chị anh không thể sinh còn không cho người khác sinh hay sao?”

Du Hành thật sự cảm thấy tư tưởng của bé gái mười bảy tuổi trước mắt quá nguy hiểm. Hơn nữa, cô ta rất kỳ lạ, trong mắt mang theo vẻ kiêu ngạo, hiểu thấu tất cả nhưng hành vi và ngôn ngữ lại rất không thuần thục, cực kỳ mâu thuẫn.

Có điều cũng chẳng liên quan đến cậu, dù sao về sau cũng sẽ không còn giao tiếp nữa.

Nửa giờ sau, Trương Hằng Tuệ kéo một rương hành lý ra, Tằng Luyện Chí trầm mặt nói với Lý Thục Di: “Mẹ, lấy năm thùng mì ăn liền và hai xô nước ra đây.”

“Con muốn làm gì mà cần nhiều như vậy.”

“Đưa cho Hằng Tuệ.”

Lý Thục Di kêu to: “Đồ đạc như vậy mà cô ta dám lấy sao? Không biết xấu hổ mà muốn lấy nhiều đồ như vậy? Cửa sổ nhà chúng ta còn bị làm hỏng rồi đấy.”

Trương Hằng Tuệ lạnh nhạt nói: “Mỗi lần ra ngoài gom góp vật tư tôi đều đi, tang thi cũng giết không ít, nên làm tôi đều đã làm. Căn nhà này còn có một nửa là của tôi, hơn nữa nhà ở này, ly hôn còn muốn chia tài sản, dựa vào cái gì tôi không thể lấy?”

Du Hành nhìn về phía Trương Hằng Tuệ, Trương Hằng Tuệ lắc đầu, ý bảo nhiều như vậy là đã đủ rồi.

“Mẹ.”

Sự uy nghiêm của Tằng Luyện Chí ngày càng mạnh mẽ, Lý Thục Di cũng chỉ đành hùng hổ đi lấy đồ.

“Hằng Viễn, cậu và chị cậu về nhà mẹ đẻ ở đi, chăm sóc cô ấy cho tốt. Rảnh tôi sẽ ghé qua thăm.”

Du Hành nhận lấy rương hành lý của Trương Hằng Tuệ, không trả lời hắn. Cậu nhìn ra được, Tằng Luyện Chí không phải hoàn toàn không có tình cảm với Trương Hằng Tuệ, chỉ là tình cảm của bọn họ đã không được như trước. Hiện tại hắn đã cường đại, có rất nhiều hoa dại hướng vào trong lòng hắn. Cha mẹ, em gái coi thường, lạnh nhạt với vợ hắn, tự nhiên hắn cũng sẽ không giữ gìn.

Quyền thế sinh ra lòng can đảm của đàn ông, tự mình vẽ ra một đám đặc quyền mà vợ thì bị nhốt trong từng vòng tròn ấy.

Giống như một nồi khoai lang nát, nát thối cũng nấu một nồi, hắn cứ thế trộn nó lên, nghĩ dù sao thì Trương Hằng Tuệ cũng đến dựa vào nhà họ Tằng. Hắn cảm thấy không có gì phải xin lỗi cô. Hắn đã quên bọn họ là vợ chồng, lúc trước, khi kết hôn đã nói với nhau những lời thề nâng đỡ lẫn nhau.

Chỉ là đối với tính tình của người phụ nữ Trương Hằng Tuệ này, lạnh tâm là xong rồi.

Hai người cùng nhau xuống lầu. Động tĩnh nơi này đã sớm khiến hàng xóm khác chú ý, càng không nói đến tiếng súng nổ vừa rồi, động tĩnh kia đúng là doạ người.

Những hộ gia đình bên cạnh đều mở cửa ra xem, trong đó có một người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo, một tay đặt trên bụng, một tay xịn trên khung cửa, nở một nụ cười chiến thắng với Trương Hằng Tuệ.

“Chị, cô ta là đối tượng đi quá giới hạn của Tằng Luyện Chí?”

“Ừ, em đừng nhìn cô ta. Cẩn thận không cô ta đi nói với Tằng Luyện Chí em trừng cô ta, người ta lại đến tìm em tính sổ.”

Có lẽ là đã buông xuôi cho nên Trương Hằng Tuệ cũng không có tâm trạng soi mói với Giang Bách Hợp.

“Cũng không biết Tằng Tân Vân uống nhầm thuốc gì. Chị làm chị dâu của cô ta hai năm, tự nhận là chưa từng đối xử tệ với cô ta, tựa như còn xem cô ta như con gái mình mà nuôi dưỡng. Kết quả vừa gặp Giang Bách Hợp, lập tức cô ta giống như bị điên vậy, đủ các loại nịnh hót tính toán. Cuối cùng lại tạo cơ hội cho Giang Bách Hợp và Tằng Luyện Chí...Những chuyện ghê tởm này chị cũng không muốn nói tỉ mỉ với em.”

Một cô gái nhỏ, sao có thể làm ra được chuyện ghê tởm như vậy? Không màng đến chuyện liêm sỉ? Cũng may không phải em gái ruột của mình, nếu không sẽ tức chết.

Du Hành để đồ vật vào trong xe, mang theo con dao ra cửa lớn, không thấy có tang thi ngoài cửa, nhanh chóng mở cửa, Trương Hằng Tuệ lái xe đi ra, rồi cậu kéo lại cửa.


“Lên đây đi, chờ một lát bọn họ sẽ bảo người xuống khoá cửa.”

“Chị, em cảm thấy Tằng Tân Vân có chút kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời được.”

Trương Hằng Tuệ cười châm chọc: “Trước khi bắt đầu tận thế, cô ta đã không thích hợp rồi. Đầu tiên là la khóc tận thế sắp tới, tang thi muốn ăn thịt người, náo loạn đến cả nhà không ai được bình yên. Còn nói muốn sưu tập vật tư, lại sống chết không chịu để cho anh cô ta ra ngoài, cuối cùng vẫn là chị đi.”

Lúc ấy, có bóng tối bất thường, lại để cho Trương Hằng Tuệ một mình đi ra ngoài mua đồ, người của nhà họ Tằng đúng thật là lợi hại.

Du Hành đau lòng nhìn cô, Trương Hằng Tuệ cười nói: “Đừng lo lắng, chị không sao.”

“Lúc chị mua đồ trở về, phát hiện cả nhà bọn họ đều yên tĩnh. Vừa thấy là biết họ có cùng một bí mật, chỉ có mình chị chẳng biết cái gì. Về sau Tằng Tân Vân cũng rất kỳ lạ, cô ta vốn là một nữ sinh mà có nhiều chủ ý như vậy từ đâu ra? Ngày thường chỉ biết đọc truyện tranh, xem phim Hàn, thay đổi lớn như thế, coi chị là người mù kẻ điếc sao? Nhưng người ta mới chính là người một nhà, không nói với chị, chị có thể làm sao bây giờ?”

Cô từng hỏi qua Tằng Luyện Chí, bị hắn quát: “Tân Vân tuổi còn nhỏ, sợ hãi, làm theo tâm trí thôi, sau này sẽ ổn.”

“Chị đoán, cô ta có lẽ giống như trong sách viết, đột nhiên đoán trước được tương lai.” Trương Hằng Tuệ hời hợt nói.

Nhà họ Tằng giữ bí mật với cô, cô đã đoán ra từ lâu. Từ thái độ của họ đối với mình ngày càng kém, cũng biết được trong tương lai bản thân sẽ không có năng lực gì, rất có thể chỉ là một người bình thường hoặc sẽ là một người chết.

“Giang Bách Hợp kia hẳn là có lợi ích gì đó, Tằng Tân Vân mới nhìn thấy ả ta đã giống như chó thấy xương. Có điều, hai tháng này chị thật sự không nhìn ra ả ta có chỗ nào đặc biệt.”

Hai người trò chuyện, xe một đường chạy như bay, Du Hành hỏi: “Chị đây là hướng về nhà chúng ta?”

“Đúng vậy, muốn đi đâu cũng phải về thăm nhà một chút, đồ vật của cha mẹ đều ở đó, thế nào cũng phải về mang đi.” Trương Hằng Tuệ nói: “Chị đã sớm nghĩ đến chuyện này. Hiện tại lộn xộn, người chạy nạn tuỳ tiện cạy khoá cạy cửa chị cũng thấy nhiều. Nhà chúng ta là nhà trống nhưng trái lại để cho người ta tuỳ tiện ở, xem như là làm chuyện tốt. Có điều vẫn phải lấy ảnh chụp của cha mẹ và vài thứ nữa theo đã, về sau cũng có cái để nhớ lại.”

Du Hành gật đầu: “Chị nói đúng, nếu không chúng ta ở lại nhà vài ngày đi.”

Trương Hằng Tuệ nghe xong động lòng, hỏi: “Có làm chậm kế hoạch của em không?”

“Em trở về, kế hoạch lớn nhất là tìm được chị. Đừng lo, ở lại nhà vài ngày vẫn được.”

Trương Hằng Tuệ cười lau đi nước mắt: “Được, vậy ở lại vài ngày.”

Về sau, bọn họ đi ngang qua một chỗ, Trương Hằng Tuệ nói: “Cái cửa hàng cỡ lớn kia chính là mục tiêu tiếp theo của nhóm người Tằng Luyện Chí.” Bên trong cửa hàng này có rất nhiều tang thi, dù cho cách khá xa nhìn lại cũng nhìn thấy được bên trong chi chít tang thi.

“Chị thấy anh ta tự tin quá mức.” Trương Hằng Tuệ cũng không coi trọng, có điều cũng may hiện tại bản thân cô đã rời đi, không phải đến chỗ đáng sợ này.

Cô chỉ là thuận miệng nói chuyện phiếm với Du Hành, không ngờ rằng hơn mười chiếc xe gào thét từ phía sau bọn họ đi tới. Đi đầu là chiếc xe được lắp ráp tương đối khí phách. Cả chiếc xe tiến về phía trước đụng vào bên trong nơi tang thi tập trung. Trên xe có lưỡi dao thiết trụ xoay tròn, độ cao vừa tầm đầu của tang thi, trong nháy mắt tiêu diệt được một lượng lớn tang thi.

Xe xoay một vòng tròn cũng dọn ra được một mảng lớn đất trống. Chờ đến khi chiếc xe bị kẹt trong vòng tang thi, nó cũng đã đỗ tại trước cửa hàng.

Từ nóc xe có bốn người nhảy ra, ánh lửa của lôi điện loé lên bốn phía mang theo dây leo gai mọc thành cụm. Tường đất và tường sắt, một mặt rồi một mặt được dựng lên để ngăn cách tang thi. Chỉ trong chốc lát bên ngoài đã trở thành một mảng trống rỗng. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng đây là do sức mạnh của con người làm, cũng không thể tưởng tượng được sức mạnh của con người có thể phát ra một lực tương đương với vũ khí nóng.

Vũ khí nóng có ích trong một ngày, điều kiện chế tạo càng khó. Mà lực lượng mới dị năng giả này sẽ là lực lượng chính trong tương lai.

Du Hành cảm thấy đây là một bữa tiệc thị giác.

Đây mới là sức mạnh đẳng cấp cao của thế giới tận thế, tích cực, mạnh mẽ, làm việc nghĩa không chùn bước, không hề sợ hãi.

Du Hành cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, sinh lòng muốn hướng tới. Trương Hằng Tuệ cũng xem đến đỏ mắt, thở dài nói: “Đây đều là số cả...” Cô nằm mơ cũng muốn bản thân có dị năng.

Đợi đến lúc lái xe đi xa, hai người vẫn có chút chưa thoả mãn.

Nhà bọn họ ở trong tiểu khu Huệ Gia viên, là một nhóm tiểu khu cũ hơn hai mươi mấy năm trước, cao nhất cũng chỉ có sáu tầng, cũng không có thang máy.

Cửa lớn của tiểu khu khoá chặt, lái xe đến bên cạnh, có hai con tang thi vậy quanh, rầm rầm rầm mà đập vào xe, khuôn mặt hư thối nện lên kính thuỷ tinh, để lại dấu vết sền sệt màu đỏ sẫm.

Trương Hằng Tuệ lập tức đỗ xe, cầm gậy lên, cây gậy này chính là do cô cải tạo, phía trên có buộc một thanh đinh dài, dùng dây kẽm và băng dính dán rất chắc chắn. Mỗi lần ra ngoài trở về cô đều kiểm tra, gia cố lại, lúc rời đi cũng mang theo.

Hai chị em ra ngoài, mỗi người một con, giải quyết hết.

Nhìn thấy Du Hành chân tay lưu loát, trong lòng Trương Hằng Tuệ vui mừng, cô thấy em trai của mình chỗ nào cũng tốt.

Cô thở dài: “Bây giờ tang thi ngày càng khó giết, bọn họ nói tang thi cũng trở nên lợi hại hơn, không biết có phải do ăn được nhiều người không.”

“Có lẽ là như vậy. Chị cũng thấy rồi, hạt châu này khác với những ngày bắt đầu của tận thế. Lúc trước có màu xám, bây giờ tang thi càng khó giết lấy ra được hạt châu càng đỏ.” Du Hành lấy ra hạt châu cho cô xem.

Trương Hằng Tuệ gật đầu: “Đúng vậy, chị thu thập loại có màu đỏ này cực kỳ tốn sức.” Cô giết con kia có hạt châu màu ngà sữa, con Du Hành giết có màu đỏ.

“Khu an toàn Lục Đồng bên kia có sự phân chia đối với mấy hạt châu này, tương ứng với từng cấp độ tang thi khác nhau.” Du Hành nói sơ lược với cô một chút: “Chờ đến khi chúng ta đến đó, dùng máy kiểm tra sẽ hiện ra.”

Hai người trèo tiến vào tiểu khu, cẩn thận đi lên lầu, đã lên đến lầu bốn, Trương Hằng Tuệ lấy ra cái chìa khoá định mở cửa.

“Chị, chờ chút!” Du Hành kéo Trương Hằng Tuệ ra, nghiêng người: “Bên trong giống như có người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận