Cánh cửa này vừa mở ra liền đụng ngã hai người.
Du Hành nằm rạp trên mặt đất, nổ súng xung quanh, đôi mắt híp lại để thích ứng với ánh sáng. Trên tay cậu vẫn còn độ chính xác lập tức hạ gục hai người. Sau đó lăn ra ngoài tiêu diệt người đứng ở bên kia, cậu rướn người lên, dùng khuỷu tay đập vào huyệt thái dương của đối phương. Tay còn lại bắn chết hai người trên đất.
Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp nhoáng,... Du Hành cầm quần áo bao lại làm giảm âm thanh. Bởi vậy âm thanh cũng không lớn lắm, chỉ có vài tiếng rên vang lên. Những người tầng khác cũng chỉ cho rằng ở tầng ba có tang thi cắn người nên mới có tiếng như vậy, dù sao thì khi bị cắn chết cũng phát ra vài tiếng động.
Mọi người trong phòng sợ đến ngây ngốc. Nhưng chẳng cần Du Hành mở miệng, rất nhiều người đã lập tức có phản ứng, chen chúc nhau xông ra bên ngoài.
Cũng may Du Hành trốn kịp nếu không nhất định sẽ bị giẫm đạp.
“Thím Trần, đi mau!” Du Hành thấp giọng gọi, thím Trần tranh thủ thời gian bế đứa bé đi ra, không nhìn thấy Ngô Duyệt, cậu cũng chẳng quan tâm, lôi kéo thím Trần bỏ chạy.
Một đám người thất tha thất thểu chạy ra, tiếng bước chân hỗn loại cuối cũng cũng gây phiền đến người khác.
“Dưới tầng có chuyện gì thế?”
Trên tầng bốn có người đang nói chuyện, Du Hành thấy rằng không thể đi xuống bằng cầu thang, nơi đó nhất định sẽ bị chặn. Cậu giữ chặt thím Trần, đi ngược trở lại rồi trốn phía sau cửa.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Rất nhanh đã có người chạy xuống, đẩy mạnh cánh cửa đang khép hờ, ánh đèn pin quét qua.
“Mẹ kiếp, ngoại trừ một con đàn bà ra tất cả đều chạy rồi!”
“Mau đuổi theo!”
Tiếng bước chân của bốn người hướng về phía cầu thang chạy đi, cũng mặc kệ người phụ nữ đang nằm trên đất kia, chẳng thèm ngó ngàng.
Thím Trần rất lo lắng hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ? Làm thế nào để ra ngoài?”
“Đi theo cháu.”
Đây là một toà dân cư năm tầng, cậu cẩn thận đi theo một hướng khác. Căn phòng cách vách truyền ra mùi hôi nồng đượm của tang thi, chỉ có điều bên trong không có tiếng gào thét của Zombie. Cậu đi qua cầu thang, nghe được bên dưới có tiếng quát mắng, vì vậy cậu đi vòng qua một bên. Cậu thấy có vẻ đây là một phòng khách nhỏ.
Chiếc cửa sổ sát đất trong phòng đã mở ra.
“Thím Trần, nhanh bò xuống đi.”
“Nơi này là tầng ba đó...”
“Trước tiên phải trốn ra đã.”
Chỉ chốc lát tiếng bước chân đã tới gần, đèn pin vô tình xẹt qua, bức màn hơi đong đưa bên cửa sổ làm chúng không chú ý.
“Đi, theo cháu.”
Du Hành đến bên ống nước cách đó không xa, chậm rãi bò xuống. Cậu đứng dưới chân tường vẫy tay với thím Trần và đứa bé.
“Cái này.” Thím Trần thật sự thấy khó xử, bà sờ đầu Nữu Nữu nói: “Nữu Nữu ngoan, bò xuống đi.”
Bé gái ôm eo bà lắc đầu, thấp giọng khóc nức nở.
Thím Trần đưa Nữu Nữ quay lại, định đi xuống từ cầu thang.
Du Hành gọi một tiếng, thím Trần cũng không quay lại. Cậu đứng ở nơi vắng vẻ, cúi lưng hướng về cửa lớn, cậu có thể nghe được tiếng ồn ào nơi đó.
Động tĩnh lớn như thế, không biết thoát được bao nhiêu người.
Chỉ có điều chuyện này cũng không còn cách nào khác. Điều cậu nghĩ đến bây giờ chính là giải cứu Trần Bính - một người đồng hành rất hoà hợp hay lập tức chạy trốn?
Nói đến cứu người, cậu với nhóm người Trần Bính cũng không có giao tình sâu, không đáng cứu vì bọn họ tự để bị bắt vào.
Chẳng qua cậu không nuốt trôi cái ngữ khí kia, có một cảm giác không chịu thua trong lòng trào lên.
Đám kia...không coi con người là người, họ bị đối xử tuỳ ý như rác rưởi. Cậu nhất định phải làm điều gì đó.
Nghĩ đến đây, việc đầu tiên cậu làm đó là leo tường ra ngoài, cậu không rời đi nơi khác mà đến vùng lân cận tìm một chỗ ẩn nấp.
Động tĩnh bên kia dần dừng lại, cũng không có ai đuổi theo ra đến ngoài hay lục soát, tìm trong những nhà trống bên cạnh. Có lẽ chúng cho rằng những người thoát được nhất định đã trốn rất xa, họ đâu dám trốn ở nơi nào dưới mí mắt của chúng.
Du Hành chờ đến đêm. Cậu lén lút leo tường trở về, cậu trèo tường, bò ống nước, leo cây cũng rất thành thạo. Cậu nhanh chóng lên được đến tầng ba, ở đó có hai người không ngừng di chuyển qua lại.
Cậu đi vòng qua đến căn phòng cậu bị nhốt trước kia thì tìm được một ô cửa sổ nhỏ.
Cậu bám lấy ống nước, lén lút thò đầu vào trong xem.
Bên trong có nến, còn có đèn pin.
Du Hành tròn mắt lên nhìn, cậu nhận ra người phụ nữ bị bắt kia chính là người phụ nữ nói năng sắc bén, tay chân cô ta bị trói chặt. Con tang thi cắn một ngụm vào cánh tay đang bị trói ấy, hung dữ mà xé xuống một miếng thịt. Cô ta vừa cười vừa khóc, ngay sau đó rơi vào tình trạng hôn mê.
“Lần này thế nào?”
“Hình như lại không được, anh xem trên mặt ả ta đã nổi lên những đốm thi ban rồi.”
“Đồ vô dụng! Đợi lúc nữa mà không được thì đem xử lý sạch sẽ đi.”
Rồi hướng về những người đã sợ đến phát điên trong phòng giam nói: “Thấy không? Đó chính là kết cục của các người. Nếu dám chạy lung tung, bọn này sẽ thẳng tay xử tất cả trong đêm nay.”
Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Du Hành cảm thấy tay đau nhức, lâu đến nỗi cửa phòng giam đã đóng lại, người bên trong phát ra những tiếng khóc tuyệt vọng. Cậu mới lấy lại tinh thần, hai tay nắm chặt ống nước dừng lại một chút.
Sau đó Du Hành tiếp tục trèo lên trên. Động tác của cậu nhẹ nhàng, hơi thở vừa dài vừa chậm, trèo lên đến tầng bốn cũng không làm kinh động đến bất cứ ai.
Hành lang tầng bốn không có ai, tối như mực. Có vẻ như ở đây, nếu không phải là tầng cần được trông coi thì chính là tầng để nhóm người đó ở.
Du Hành đẩy cửa sổ, đợi một lúc rồi mới nhảy qua cửa sổ đi ra. Mới đi vài bước, cậu đã nghe tiếng bước chân vội vàng đi xuống, là từ bên phải trước mặt truyền đến.
Cậu lập tức kiễng chân chui ra ngoài cửa sổ, toàn cơ thể đều ở bên ngoài.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
“Anh Trang! Người phụ nữ trên tầng kia muốn lên cấp năm.”
“Thật sao?”
“Chính ả ta nói có cảm giác vượt qua được rào cản. Hơn nữa lần này cho ả nhiều tinh hạch như thế, tính ra thì cũng xấp xỉ cấp năm rồi.”
“Đi, đi lên xem.”
Đèn pin chiếu sáng hành lang tầng bốn, có hai người đàn ông từ trong phòng đi ra. Bọn họ đi đến phía trước rồi rẽ phải, nghe tiếng bước chân hẳn là đi lên tầng.
Du Hành suy nghĩ một chút rồi trèo về hướng tầng năm.
Chỉ có điều, hành lang tầng năm có hai người đứng đó. Bọn họ canh giữ bên ngoài một căn phòng, nhìn thấy đầu cầu thang có người xuất hiện thì chào hỏi.
“Anh Trang.”
“Ừ.”
Nhìn hai người kia đi vào, Du Hành thấy rõ người trong đó chính là người đàn ông có dị năng hệ thực vật buổi chiều hôm nọ.
Có thể làm cho người đứng đầu “Anh Trang” đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà chạy đến tầng năm, nhất định là một việc rất quan trọng.
Du Hành dự đoán qua phương hướng cửa sổ trong căn phòng kia rồi cẩn thận di chuyển qua.
Vừa mới tới gần, cậu đã nghe thấy tiếng của anh Trang.
“Còn cô, tốt nhất là nên thành thật một chút. Nếu cô dám lừa tôi là đã đến cấp năm, về sau tôi đem đầu của cô mở ra mà phát hiện không phải. Lúc ấy người chịu khổ là cô đấy.”
Nghe được điều này lòng cậu lạnh đi.
Trong phòng, Trang Thu Sinh ngồi xổm xuống, khiêu khích cái cằm của người phụ nữ đang bị trói bằng dây leo trên mặt đất, cười híp mắt nói những lời đó.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, tròng mắt đều là cây: “Tôi không lừa anh, sẽ nhanh đến cấp năm thôi.”
Trang Thu Sinh bỏ tay ra nói: “Cần bao nhiêu tinh hạch nữa.”
“Có lẽ là một viên tinh hạch cấp ba nữa là đủ.”
Sau khi nghe xong, trong chớp mắt hắn ta cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc, bây giờ tinh hạch cấp ba không hề dễ tìm tìm như thế, tang thi hiện tại đều là cấp hai. Hôm nay mới bắt được tinh hạch cấp ba, còn chưa cầm ấm tay, đã phải rải ra ngoài theo kẽ hở ngón tay.
Sau khi hấp thụ tinh hạch, người phụ nữ thật sự đã tăng lên đến cấp năm. Chỉ có điều bị dây leo trói buộc, cô ta không có cách nào sử dụng dị năng của mình. Cúi đầu xuống, dường như cô ta chẳng thèm quan tâm đến cuộc gặp gỡ tiếp theo của mình.
“Được rồi, mấy người ra ngoài cả đi, đừng tới làm phiền tôi, tôi muốn thâm nhập vào cấp năm.”
“Anh Trang, muốn ăn chút gì không? Đợi thâm nhập vào cấp năm sẽ rất lâu, nhất định sẽ đói.”
Trong lòng Trang Thu Sinh rất gấp, hận không thể ngay lập tức mở tinh hạch dị năng trong đầu của người phụ nữa kia ra, tự mình đột phá từ cấp bốn để thoát khỏi nút cổ chai.
Nhưng thật sự là cần có thời gian, tốt nhất là ăn no xong rồi quay lại.
“Trông coi cô ta, một lát tôi sẽ quay lại.”
Cửa đóng lại, chờ khi Trang Thu Sinh quay trở lại, hắn ta thấy hai người thủ hạ ngã trên vũng máu, một người trong đó là dị năng hệ hoả cấp ba.
Mà món ăn ngon trong góc kia sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt cũng biến mất. Vẻ mặt Trang Thu Sinh dữ tợn, vừa định gào to, chợt nghe thấy tiếng gió gào thét sau lưng.
Sau lưng hắn ta một bức tường dây leo được dựng lên, sau khi hai tay chạm xuống đất, hai dây leo thô to trồi lên.
“Là cô!! Không thể nào, sao cô có thể né dây leo độc của tôi??”
Người phụ nữ lạnh lùng cười: “Xuống địa ngục đi!” Lần đầu cô ta sử dụng dị năng, không hề thành thạo nhưng Trang Thu Sinh cũng chỉ tốt hơn cô ta một chút. Rốt cuộc cũng là do hắn ta đi theo con đường tà đạo. Cấp bậc của người phụ nữ cao hơn, hắn ta cũng phản ứng mạnh mẽ hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đánh không phân thắng bại.
Hai người đánh nhau ở nơi này không lâu liền gây sự chú ý, rất nhiều người đến xông vào hỗ trợ.
Trong lúc chiến đấu, người phụ nữ dần tìm được cảm xúc, không đánh lại được Trang Thu Sinh nhưng đánh với những người khác lại rất nhẹ nhàng.
Du Hành nhân cơ hội này tìm được Trần Bính và Ngô Diệu.
“Trương Hằng Viễn? Sao anh tìm được đến nơi này? Mẹ và con gái tôi đâu?”
Du Hành không nói nhiều, chạy ra phía sau cửa lấy dao cứa đứt dây leo trên người họ. Lúc trước khi Trần Bính còn chưa bị hạn chế dị năng, những dây leo này dùng kim loại cắt cũng không đứt, không nghĩ tới dụng cụ cắt gọt bình thường có thể cứa đứt.
“Đi nhanh đi, họ ở tầng ba, cẩn thận một chút.”
Trần Bính cũng biết bên ngoài dường như vừa mới xảy ra động tĩnh gì đó, anh ta nói: “Ơn cứu mạng lần này của anh, tôi sẽ nhớ kỹ, cảm ơn.” Nói xong chạy vội xuống tầng.
Du Hành trèo đến ống nước, muốn rời đi. Cậu như một con thạch sùng trượt xuống trong im lặng, bỗng nhiên sau lưng có tiếng gió truyền đến.
Cậu nhanh chóng trốn tránh, sau đó nhảy xuống, cũng may nơi này cách mặt đất không xa lắm, cậu cũng không bị tổn thương. Sau khi xuống đất, cậu lăn một vòng, quả nhiên cậu tránh được một dây leo sắp quất vào tai.
Gần nơi này, người sở hữu dị năng hệ thức vật chỉ có...
Du Hành lập tức lùi ra xa, lúc tránh né lui về phía sau, ánh mắt lướt qua thấy người phụ nữ kia đang công kích mình.
Người phụ nữ nhìn thân hình linh hoạt tránh trái tránh phải của người đàn ông, rất nhanh biết mất khỏi tường vây bên ngoài.
Cô ta định đuổi theo xuống dưới, chợt thấy cửa bên kia có động tĩnh... Mấy kẻ đang được dưỡng kia cũng đang chạy ra.
Cô ta không biết Du Hành vừa mới chạy lên tầng thả Trần Bính ra, nếu không sẽ còn tức giận hơn nữa.
Thật sự tư tưởng của con người có thể thay đổi trong nháy mắt.
Khi không có tự do, trong thời khắc sinh tử, cô ta nghĩ là phải sống, chờ đến sau khi có được tự do, suy nghĩ tồn tại duy nhất đó là báo thù! Hận không thể xé thịt con ác ma kia, uống máu hắn ta, moi tinh hạch dị năng của hắn ra.
Cuối cùng cô ta cũng thành công, nhưng bây giờ cô ta lại thay đổi suy nghĩ. Thấy người đàn ông cứu mình đi nhanh nhẹn ra ngoài bằng đường cửa sổ, cô ta nghĩ: Người đàn ông này biết bí mật của cô ta, biết bí quyết để trở nên mạnh mẽ hơn, liệu hắn có phải là người thứ hai mơ ước tinh hạch dị năng trong đầu cô ta?
Còn những người khác trong toà nhà này, đều là những mối đe doạ tiềm ẩn.
Không thể thả người đi, không thể để bọn truyền bí mật này ra ngoài. Trang Thu Sinh có thể làm được điều đó, cô ta cũng làm được. Nhất định cô ta sẽ ngày càng mạnh, chỉ có cô ta mới mạnh mẽ được như vậy.
Trong tương lai cô ta sẽ là người có dị năng cấp năm mạnh nhất!
Suy nghĩ trong lòng thay đổi, tâm tư của người phụ nữ này chỉ trong vài giây liền xuất hiện rất nhiều những toan tính.
Cô ta tấn công Du Hành nhưng cậu vẫn thoát được. Lúc sau, cô ta nhìn về phía cửa lớn, nơi mà những cơ thể thí nghiệm đang vội vàng chạy ra.
Những cảm xúc hung ác mãnh liệt dấy lên trong lòng cô ta, cố định một dây leo trên mặt đất, trượt xuống, cười khẩy tiến tới.
Bên này, Du Hành tránh vào một chỗ ở trong phòng. Bên ngoài tang thi vẫn luôn đập cửa phòng, cậu lấy một lọ nước hoa, xịt ra ngoài cửa, xịt hết khoảng một lọ.
Qua một lúc lâu tang thi bên ngoài dần tản đi.
“Đồ điên.” Cậu nghĩ lại những chuyện đã trải qua ngày hôm nay, chỉ có thể cười khổ.
Mẹ nó, đều mắc bệnh tâm thần hết!
Cậu cởi quần áo, lấy nước khoáng rửa qua, sau đó lấy khăn giấy lau khô một cách khó khăn, rồi xịt thuốc bột trắng Vân Nam lên.
“Người có dị năng thật là...những sinh vật khó nắm bắt.” Cậu cứu người có dị năng cấp năm kia, kết quả là sau khi cô ta báo thù xong lại quay ra đối phó với chính mình?
Kể cả Du Hành, có kinh nghiệm và khả năng phân tích cách tình huống cẩn thận nhưng thật sự không thể đoán ra suy nghĩ của người phụ nữ kia.
Thật sự là ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra.
Chỉ có điều, cậu nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, về sau không gặp lại là được. Hiện tại điều quan trọng nhất chính là cậu phải tiếp tục lên đường và lần này phải cẩn thận hơn!
Ai biết được đầu năm này ngoài việc tranh đoạt cướp bóc đồ vật, còn có người bắt người đi làm vật thí nghiệm, nâng cao khả năng nuôi dưỡng tinh hạch để trở nên mạnh mẽ hơn?
Thật sự là đánh mất đạo lý làm người.
Có thể thấy lòng ham muốn của con người là vô đáy. Khi không có đồ ăn thì muốn đồ ăn, có được sức mạnh rồi lại muốn sức mạnh càng lớn hơn. Đương nhiên điều này không đáng trách, nhưng hại cả những đồng loại của mình khiến Du Hành có chút cảm khái, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
“Trở thành người có dị năng cũng không an toàn!” Cậu cảm thán một tiếng, chỉ có điều ai mà không muốn trở thành dị năng.
Cậu quyết định nhanh chóng tìm một nơi để dùng cải tiến gen. Cậu vừa từ toà nhà văn phòng chạy ra, nhưng kế hoạch chưa kịp tiến hành đã bị mấy người này bắt được.
Cậu đợi hai ngày, chờ cho vết thương đỡ hơn rồi mới ra ngoài.
Không có xe thật sự rất bất tiện và không an toàn.
Cậu không nghĩ sẽ hành động một mình ở đây nên cực kỳ tốn công sức. Tuy không bị tang thi cắn nhưng trên người cậu lại không ít vết bầm tím.
Cuối cùng cậu cũng gặp được một cửa hàng bán ô tô, cậu liền nghĩ cách đi vào. Du Hành dọn sạch hết tang thi bên trong, trong đó có một con hệ hoả khiến cho tóc cậu bị cháy hết, da đầu cũng bị tổn thương.
Chỉ có điều, tất cả đều đáng giá. Cậu tìm được một chiếc xe hơi ở bên trong. Mặc dù không phải loại SUV nhưng cậu vẫn cực kỳ hài lòng. Mấy ngày nay ở trên đường cậu không thể nào tìm được một chiếc xe nào có thể lái.
Ngày hôm qua đúng lúc cậu đi qua một trạm xăng dầu, cậu thu được không ít dầu, thậm chí cậu còn tìm được một cái máy bơm còn đầy dầu. Cậu trực tiếp tháo dỡ nó rồi để riêng vào trong nhẫn chứa đồ mới mua.
Sau khi kéo cánh cửa lớn phòng thí nghiệm, Du Hành dự định tạm thời ở lại chỗ này.
Cậu kiểm tra toàn bộ cửa sổ tầng một một lần, nơi nào hư hỏng cậu lấy vật liệu bổ sung ngay tại chỗ. Sau đó cậu tìm thấy nhà bếp, phòng khách chỉ có điều nó chẳng quan trọng với Du Hành, cái cậu quan tâm đến chính là kho hàng.
Kho hàng có rất nhiều đồ, cậu lấy một ít vật liệu và linh kiện để sau này sử dụng.
Cửa kho rất kiên cố, có thể khoá lại từ bên trong, có hai cái ô thoáng, vì thế cậu quyết định ở lại đây để cải tiến gen.
Nhưng trước đó cậu phải có một giấc ngủ thật ngon.
Thậm chí còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ cậu bước đi giữa đống tang thi như một siêu anh hùng. Lúc sau tỉnh dậy cậu tự cười nhạo giấc mơ của mình ngày càng cao cấp.
Sau khi thức dậy cậu ăn no, do không có điều kiện nấu nướng nên cậu chỉ gặm bánh mì, một hộp bánh quy, một hộp sữa và một chai nước. Dinh dưỡng rất phong phú, đa dạng về chủng loại.
Sau khi ăn xong, cậu dùng tư thế có chút thành kính để uống vào dung dịch cải tiến gen.
Cậu rất hi vọng có thể thu được cái gì đó trong kế hoạch này. Chỉ có điều, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt cho việc không thu hoạch được gì. Dù sao hướng dẫn sử dụng có nói về dung dịch cải tiến gen, sau khi dùng có thể kích thích tiềm năng của cơ thể, mở khoá gen bí ẩn và đạt được sức mạnh nào đó.
Đương nhiên kém nhất cũng chỉ là cải thiện về thể lực. Cho dù là kém nhất cũng là nhu cầu khẩn cấp của Du Hành, đến lúc đó cậu tu luyện [Quy tắc kiện thể] càng thuận lợi hơn.
Ngay sau khi ăn vào, cậu thấy cả người nóng lên, đoạn ký ức đau khổ về tang thi ùa về trong đầu, thậm chí đau đớn về thể xác còn tốt hơn.
Cậu ngất đi rồi tỉnh lại, vật lộn để ăn chút gì đó trên đường, nước khoáng rớt vào mặt, cậu cũng không rảnh để đậy nắp chai vào, người lại choáng đi. Cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn là trước khi sử dụng, cậu đã cẩn thận kiểm tra cửa hàng này, còn trốn đến nhà kho chắc chắn ở tầng hai.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại, đói bụng đến mức dạ dày thẳng đuột, cậu chẳng quan tâm cái gì, chỉ tranh thủ nhét đồ ăn vào trong miệng.
Đợi đến khi cậu bắt đầu bóc đến quả trứng kho thứ tư, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thối. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ về nó sẽ vô thức cẩn thận ngửi nó, sau khi ngửi mùi này trước mắt cậu tối sầm, suýt thì bị ngất tiếp.
“Đây là mùi gì?”
Du Hành bịt mũi đem nửa quả trứng kho đã bị bóc một nửa ném lại về nhẫn chứa đồ. Thật sự chỉ cần ngửi thấy mùi này thì không thấy đói bụng nữa.
Cậu thấy trên người mình đầy dơ bẩn, ngửi thôi cũng thấy mùi chua, chỉ có điều đây vẫn chưa là mùi hôi nhất.
Đúng rồi! Mùi hôi này. Lúc này Du Hành mới cả kinh, tang thi đánh vào được đến đây?
Cẩn thận cầm khẩu súng cậu nhìn xung quanh nhà kho này. Cậu tựa đầu vào cửa lắng nghe thật kỹ, ngoài cửa cũng không có tiếng bước chân chờ hỗn loạn nào. Cậu cẩn thận mở cửa, đi một vòng kiểm tra bên ngoài, trong cửa hàng khá ổn, cũng không có tang thi.
Cậu vẫn không yên lòng, kiểm tra một lần nữa ở cửa sổ và cửa chính, không có tang thi, ngay cả tang thi chuột cũng không có.
Du Hành thở một hơi dài nhẹ nhõm nhưng hình như mùi hôi kia gắn cậu như hình với bóng. Lúc này cậu không thể không nhìn thẳng sự thật trên thân thể mình: mùi hôi này phát ra từ trên người cậu.
Không có điều kiện tắm rửa cậu chỉ có thể thay quần áo bẩn ra, chà đi những dơ bẩn trên người định làm mùi hôi giảm bớt nhưng ngược lại mùi hôi thối càng tăng.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Nếu như không phải cơ bắp trên thân thể cậu vẫn bình thường thì cậu sẽ hoài nghi rằng cơ thể mình đang bị hư thối.
Đáng tiếc cậu còn chưa bắt đầu luyện [Quy tắc kiện thể], nếu không khi đến tầng thứ ba là có thể khống chế hơi thở, có thể không hít vào mùi hôi thối kia.
Khi rửa sạch thân thể cậu mới cảm thấy bên trong cơ thể có biến hoá!
Cậu bắt đầu vận chuyển tâm pháp, thử nghiệm trạng thái tu luyện hiện tại, vui mừng kinh ngạc phát hiện ra tu luyện trở nên thuận lợi hơn.
Lúc trước tu luyện, mặc kệ cố gắng thế nào vẫn luôn có cảm giác bị cản trở làm cho lực bất tòng tâm, quả thật làm người ta tuyệt vọng.
Nhưng lúc này đây, cậu vận chuyển một vòng liền nắm bắt được cảm giác, đưa khí cơ vào trong cơ thể, tiến vào tầng một. Khí cơ đã được đưa vào cơ thể, sau này nó sẽ tự động hấp thụ tinh thần thuần thiết của thế giới bên ngoài không ngừng làm làm cơ thể trở nên mạnh mẽ.
Du Hành mừng rỡ tu luyện, hiệu quả cực tốt. Tuy rằng cậu tuỳ ý di chuyển bảy chu kỳ và kết hợp với vài thuật làm cơ thể khoẻ mạnh, nhưng cậu đã bước tới tầng hai. Điều này làm cho cậu cực kỳ kinh ngạc.
“Hiệu quả của dịch cải tiến gen không tệ...”
Du Hành cảm thấy mãn nguyện mà thu công, lúc này cậu mới phát hiện ra trong lúc đang chìm đắm tu luyện thì mùi hôi thối trên người đã biến mất.
Đây là một hiện tượng kỳ lạ, Du Hành nghĩ: Phải chăng đây là tác dụng phụ của việc dùng dịch cải tiến gen?
Mãi đến tối cậu vẫn không tìm được câu trả lời, nếu không nghĩ ra được thì tạm thời không nghĩ đến nữa. Ngày nào đó tu luyện qua đêm, cậu định nhanh chóng nâng cao thực lực. Cậu dự định ít nhất cũng phải đạt đến tầng ba, sau khi lên được đến tầng ba, cả cơ thể như có một bước nhảy vọt về sức mạnh, tốc độ, tầm nhìn và năm giác quan đều sẽ có sự gia tăng đáng kể.
Khi đó cậu đi trên đường sẽ an toàn hơn.
Đến ngày thứ ba cậu xuất phát, lúc này Du Hành đã đạt đến tầng thứ hai. Cậu không dám tăng cấp quá nhanh, khi đi trên đường cậu vẫn rất bảo thủ, chỉ cần chỗ nào có tang thi tụ tập là lại tránh đi. Có đôi khi trên đường gặp xe khác, nếu như cùng đường, cậu sẽ đi theo xe khác, như vậy tính an toàn sẽ cao hơn.
Buổi tối, Du Hành sẽ tìm chỗ trốn đi, từ trước đến nay cậu đều kiên nhẫn tìm một nơi trú an toàn, nếu không tìm được, cậu thà không ngủ.
Cũng may trạng thái tu luyện gần đây rất tốt, mặc dù thường xuyên không ngủ cả đêm, cậu cũng không bị gục xuống.
Mãi đến một ngày cậu đi ngang qua một toà nhà, đó là một thư viện trong quảng trường văn hoá. Cậu nhìn thấy một thư viện xx năm, liền động tâm.
Tới thế giới này lâu như thế, để mà nói có duyên gặp thì đây là thư viện đầu tiên.
Du Hành nheo mắt lại nhìn, gần đây thị lực của cậu đã trở nên tốt hơn, nhìn mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều, thật ra chính chủ ban đầu bị cận hơn một độ. ( trong tiếng trung người ta gọi độ cận là 100 tương đương 1 độ VN)
Trong quảng trường rải rác tang thi, một phía tập trung rất nhiều, bên kia Du Hành thấy bảng hiệu quán thức ăn nhanh và Thiên đường điện ảnh XX. Tang thi ở phía thư viện ít đi rất nhiều, cửa đang đóng.
Du Hành cẩn thận lái xe đến gần, cậu thấy một tấm ván gỗ rơi trên cái bồn xanh đã úa khô, phía trên viết to: Hôm nay đóng cửa để tu sửa, ngày 15 tháng 10 mở lại.
Bên cạnh tang thi đã bắt đầu đâm sầm vào xe của cậu, cậu hạ một phần ba cửa xe xuống và nổ súng hạ hết những tang thi cứng đầu xung quanh xe. Sau đó Du Hành xuống xe dẫm lên bồn hoa trên cửa trước khi đám tang thi tiếp theo đến, cậu nhảy lên cầu thang trang trí dốc trên tường.
Lúc này, đã có những tang thi ở dưới chân cách cậu 10cm giơ tay với. Trong đám tang thi đang đến gần có con cao đến 2m, Du Hành hạ gục nó trước, sau đó tiếp tục trèo lên. Chân phải của cậu bước lên chậm bị ngọn lửa xượt qua, ống quần thoáng cái đã bốc cháy.
Cậu ngồi lên cái cửa sổ bị nhô ra bên ngoài, lấy nước đổ vào chân để dập tắt ngọn lửa.
Bên dưới đã có rất nhiều tang thi, bởi vì mặt tường được thiết kế có độ dốc nên thậm chí tay chân chúng còn nhoài lên được một khoảng.
Du Hành không dừng lại, đứng lên nạy cửa sổ ra, cửa sổ bị đẩy, cậu thẳng tay dùng cờ lê đập vỡ chốt, cửa sổ dễ dàng mở ra.
Trước khi trèo vào, cậu nhìn qua bên trong một chút, lọt vào tầm mắt đều là chiếc bàn trống cùng khung kẹp báo chí được dựa vào tường, cánh cửa bị khoá. Căn phòng giống như một phòng tự học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...