Sinh Tồn Thời Mạt Thế

“Khỏi cần, quá phiền toái.”

Lời qua tiếng lại vài câu, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Ngô Diệu đặc biệt lái xe quay lại nhìn một lần, lúc quay lại, sắc mặt không tốt cho lắm: "Cha, những con tang thi kia vẫn tiếp tục tới. Với tốc độ này, đêm nay chúng sẽ đến nơi này. Đừng đợi thêm nữa, chúng ta đi đường vòng đi!”

Ngô Diệu bất mãn với thái độ của Lưu Hải Triều, không thèm chào tạm biệt với bọn Âu Đình mà trực tiếp gọi một nhà chú hai lên xe, Du Hành cũng chỉ nói qua loa vài câu với bọn họ, coi như không uổng công đã từng quen biết, còn chuyện bọn họ có đi hay không cậu không có quyền can thiệp.

Về phía bên này, bọn Ngô thúc cũng khá quen thuộc đường ở đây, còn ý của Ngô Diệu là trước tiên lên đường cao tốc, sau đó vòng qua một đoạn đường đi lên giao lộ.

Chỉ là bọn họ muốn đi vào thị trấn. Ngô Diệu nói: “Dù sao chúng ta cũng cần phải tìm thêm thức ăn, mọi người cẩn thận một chút!.”

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, đường xa không tốt khiến xe họ đi không được thuận lợi.

Du Hành nhìn thấy mấy cái xe bị bỏ lại ven đường liền nói muốn xuống xem qua. Đáng tiếc những chiếc xe này không cái nào mở được cửa, chỉ có thể bỏ lại. Cậu hy vọng có thể tìm được một cửa hàng bán ô tô, tìm được một chiếc xe có thể lái, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu mà thôi.

Cuối cùng cũng tìm được một siêu thị. Ngô Diệu quyết định đi vào, cầm lấy lưỡi liềm muốn vào cửa thì Ngô thúc kéo lại: "Bên ngoài có rất nhiều quái vật.”

“Cha, cũng không phải chưa giết qua bao giờ. Rất đơn giản!.”

“Cha đi cùng con! Lão nhị, cậu cũng đi cùng, ba người chúng ta cùng đi.”

Con gái lão nhị níu lại tay của ông, không cho ông đi. Ngô Nhị thúc nhìn con gái, rồi lại nhìn vợ đang rưng rưng nước mắt, mặt ông ta lập tức lộ ra vẻ khó xử.

Ngô thúc thở dài: "Vậy cậu ở lại, giúp tôi để ý cháu dâu và vợ.”

Du Hành nói: "Tôi có đủ thức ăn trong khoảng thời gian này, không cần đi siêu thị. Tôi sẽ đi kiểm tra xem có chiếc xe nào hoạt động được hay không.”


Trong mắt Ngô thúc hiện lên sự bất mãn nhưng vẫn không nói gì.

Du Hành đeo túi xách và một con dao ra khỏi xe. Sau khi đi được vài bước liền gặp một tang thi. Một đạp khiến con tang thi ngã ngửa ra rồi dùng dao chém mạnh vào đầu nó, tang thi lập tức bất động.

Cố nén cảm giác buồn nôn, lấy dao chặt đứt đầu tang thi, dùng mũi dao khoét sâu vào bên trong. Quả nhiên tìm được một viên tinh thạch to bằng hạt đậu phộng. Cậu cất tinh thạch vừa lấy được vào chai nước khoáng.

Đi cẩn thận trên đường, đi thêm chừng năm mươi mét thì tìm thấy một chiếc xe có thể sử dụng, cửa kính vẫn còn tốt. Du Hành vui vẻ lái xe về, nhưng lúc quay lại lại phát hiện ra trước cửa siêu thị có mấy người đàn ông cầm vũ khí đứng canh.

Cậu đến gần xe của gia đình họ Ngô bên ven đường, lại thấy được hai người Ngô Diệu và Ngô thúc đều ở trong xe. Tay của Ngô thúc còn bị thương, đang được băng bó.

“Có chuyện gì vậy?” Thoạt nhìn là do vết dao tạo ra.

“Trong siêu thị có người, bọn họ không cho chúng ta vào lấy đồ, sau đó thì động thủ.....” Ngô Diệu nghiến răng nghiến lợi, giữa lông mày mang theo vẻ xấu hổ và tức giận.

“Một chút đồ cũng không là gì, chúng ta cũng không nên ở lại nơi này tự đánh mất mặt mũi.”

Du Hành nghe tiếng nhìn sang, đứng kế cửa là một người đàn ông tay đang hất tay lên, một quả cầu lửa đập vào trước cái xe cách đó không tới một mét, một cỗ nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra va vào mặt mọi người.

“Cút!”

Du Hành cả kinh, nhìn vào vết cháy đen trên mặt đất. Bởi vì Ngô Diệu và Ngô Chí Cường năng lực cũng không phải là rất mạnh. Cậu cũng chỉ mới nhìn Ngô Diệu nấu nước nấu cơm, đây là lần đầu tiên chứng kiến hỏa lực mạnh mẽ tới vậy.

Ngô Diệu cùng đám người kia hoàn toàn không cùng một cấp độ.

Đợi đến lúc bọn họ rời khỏi siêu thị, khuôn mặt của Ngô Diệu vẫn rất xấu. Đến lúc em gái anh ta vừa khóc vừa gọi anh ta mới lấy lại tinh thần và quay đầu lại.

“Anh, anh xem miệng vết thương của cha kìa!”


Vết thương trên tay của Ngô thúc không biết từ lúc nào chuyển thành màu tím, máu rỉ ra màu đen sẫm.

Ngô Diệu kinh hãi: "Tại sao lại thế này! Cha không hề bị tang thi cắn!”

Du Hành thấy xe bọn Ngô Diệu dừng lại, không biết họ đang nói chuyện gì. Cậu đợi một chút, tang thi ven đường bắt đầu tụ tập lại, vội vàng gọi họ: "Tang thi sắp đi qua, các người đang làm cái gì vậy?"

“Anh Trương, miệng vết thương của cha tôi rất nặng.”

Vậy cũng không thể dừng lại giữa đường được. Du Hành nhìn xung quanh một chút, có một cửa hàng bên trái đang mở cửa, ngoài cửa ra vào rất bừa bộn.

“Chúng ta đến chỗ kia lánh tạm đi!"

Ba chiếc xe lần lượt lái qua, Du Hành xuống xe kiểm tra tầng một, sau khi chắc chắn không có tang thi mới gọi mọi người tiến vào.

Cánh cửa sắt được kéo xuống, Du Hành dẫn đầu đi lên tầng, cảnh giác. Cũng may tầng hai và tầng ba đều không có tang thi.

Bọn họ đưa Ngô thúc lên tầng hai, sau khi kéo rèm ra thì căn phòng sáng sủa hẳn lên. Lúc này Du Hành mới nhìn rõ được miệng vết thương của Ngô thúc: "Đây không phải là vết dao chém hay sao? Sao lại thành ra như vậy?”

Ngô Diệu nghĩ lại một lúc: "Chắc chắn là con dao kia! Khẳng định đã chém qua tang thi rồi còn dính máu của chúng!”

Ngô Thúc nghiêm khuôn mặt trắng bệch, nhìn Ngô Diệu rồi nhìn cháu trau, nước mắt lưng tròng: "Nếu như ta đi, con phải sống tốt, Hoa nhi phải nghe lời của cha con....” Nói đến đây ông ho mấy tiếng mang theo cả tia máu.

Du Hành lấy nước đưa cho Ngô Diệu: "Cho Ngô thúc uống mấy ngụm đi.” Nước ở trong bình cũng không nhiều, Ngô thúc đem toàn bộ nước uống hết. Thế nhưng cơn ho vẫn không thấy giảm, rất nhanh liền lâm vào tình trạng hôn mê.

Gia đình của Ngô thúc đã khóc thành từng tiếng, đặc biệt là hai đứa con gái của Ngô nhị thúc, chúng sợ hãi và khóc thét lên:” Bác cả muốn ăn thịt người! Bác cả muốn ăn thịt người! Cha ơi, chúng ta mau đi thôi!”

Đối mặt với ánh mắt thân thiện của của cháu trai, Ngô nhị thúc ngượng cười dỗ dành con gái: ”Đừng khóc, đừng khóc.... Bác cả không có việc gì...”


Ngô thúc bắt đầu co giật trên mặt đất, đôi khi đổ mồ hôi và phát sốt.... Trong năm ngày này thức ăn của gia đình Ngô thúc cũng đã sử dụng hết. Du Hành thực hiện lời hứa của mình chia một nửa thức ăn cho gia đình Ngô thúc, xem như một lời cảm ơn.

Nhà họ Ngô được phát một túi gồm hai thùng mì ăn liền và vài thứ linh tinh thiết yếu khác, lúc này mới để xuống dưới. Du Hành không rời đi vì muốn xem hiệu quả của dung dịch tái tạo gen.

Ngô thúc giãy dụa cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn còn hơi thở, chỉ là trên người ông ta dần dần hiện ra những nốt thi ban. Đặc biệt trên mặt biến hoá rõ ràng, hai má lõm, theo chỗ thi ban ở cổ lan tràn lên mặt. Trông rất đáng sợ.

Đừng nói cháu trai năm tuổi Ngô Hoa của ông trông thấy sẽ khóc mà ngay cả con gái Ngô Diễm Diễm cũng không dám đến gần. Việc chăm sóc đều do Ngô Diệu và Ngô thẩm lo liệu.

Một nhà Ngô nhị thúc chạy lên tầng ba ở không dám tùy tiện đi xuống.

Cuối cùng Ngô thúc cũng không biến thành tang thi. Ngô Diệu kiểm tra qua rất vui mừng. Nhưng những dấu vết thi ban trên cơ thể Ngô thúc vẫn không hề biến mất. Nếu không phải ánh mắt của ông ta bình thường thì Du Hành đã nghi ngờ ông ta đã trở thành tang thi rồi.

Dù sao thì dung dịch tái tạo gen cũng không phải vạn năng!

Sau thí nghiệm này, Du Hành cảm nhận sâu sắc được điềm này. Mặc dù nó có thể giúp cho Ngô thúc còn sống nhưng nó cũng để lại tác dụng phụ. Tuy nhiên thói quen ăn uống vẫn không thay đổi, nhưng ngoại hình của ông ta cùng tang thi không khác nhau là mấy. Nhưng chỉ một điểm này thôi cũng khiến con gái cùng cháu trai không dám tới gần ông ta rồi.

Mặc dù đã sống sót nhưng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thoạt nhìn Ngô thúc rất lạc quan trước mặt mọi người nhưng lại thường xuyên lặng lẽ lau nước mắt. Lòng Du Hành hơi chấn động nhưng cậu không hề hối hận về việc mình đã làm.

Sau mấy hôm Ngô Diệu mới có tâm trạng ra ngoài tìm thức ăn.

Du Hành tạm thời không thiếu đồ ăn, vì vậy cậu muốn tìm hiểu xem có hiệu sách nào gần đây không.

“Trương tiểu đệ, coi như bây giờ cậu đủ đồ ăn, nhưng cũng phải lo nghĩ cho sau này chứ, không thể ngồi không mãi được. “ Ngô Diệu muốn khuyên Du Hành cùng đi. Du Hành không đồng ý, ngược lại nói với anh ta: "Gần nơi này cí thể có nhiều người lợi hại hơn, mọi người nên cẩn thận hơn, đừng để xảy ra va chạm với người khác.”

Ngô Diệu nhớ tới ngày đó bị đuổi, trong cơn tức giận đã ném lửa nhưng không nghĩ tới cầu lửa của người ta còn lớn hơn, cuối cùng làm liên lụy đến cha....Bị một người bình thường vạch vết sẹp, mắt anh ta trầm xuống và không nói gì nữa.

Du Hành chỉ có thể cười khổ, cậu phát hiện rằng bất kể Lưu Hải Triều hay Ngô Diệu, họ đều không phải người nghe lời nói của người khác. Cũng là do cậu quá nhiều lời!

Cậu tự lái xe đi. Đầu tiên cậu tìm một trạm xăng gần đó. Sau khi tìm được một trạm xăng dầu cậu đổ đầy xăng trước tiên, sau đó lấy ra vũ khí đi từ từ tới quầy phục vụ.

Một con tang thi chạy ra, Du Hành ngạc nhiên khi thấy sức mạnh của nó mạnh hơn bình thường! Cậu bị nó ném ngã xuống đất, trong lúc vật lộn, Du Hành buộc phải dùng cách tay chống đỡ, tang thi nhân cơ hội cắn một cái lên tay Du Hành, lúc này Du Hành mới có cơ hội phản công, dùng dao chém đứt cổ tang thi.


Cánh tay được bao kín bằng mấy lớp băng keo, tuy không bị cắn rách nhưng vẫn rất đau. Du Hành vẫy vẫy tay, ngồi chổm xuống đào tinh hạch. Màu sắc không còn là xám tro nữa, là màu trắng bạch.

Du Hành vào nhà kho cạnh quầy phục vụ. Mặc dù thoạt nhưng còn có rất nhiều thùng dầu, nhưng bên trong lại trống rỗng. Không còn cách nào khách đành cầm theo mấy cái thùng không ra ngoài, cố gắng chích một chút dầu thừa, miễn cưỡng được đầy hai thùng.

Cất một thùng vào nhẫn trữ vật, thùng còn lại để trong xe. Du Hành vừa mới chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghĩ tới trên đường còn rất nhiều chiếc xe bị bỏ lại, bên trong nhất định còn có dầu thừa, quay lại nhà kho lấy thêm hai thùng rỗng, nhất định sẽ có chỗ dùng tới.

Quay xe đi tới ngã tư thì phát hiện lượng tang thi ở đây rất dày đặc. Du Hành nhanh chóng đổi hướng đi. Khi đi tới cửa hàng mà nhà họ Ngô ở thì Ngô Diệu cũng đã quay lại.

Anh ta bổ sung xăng dầu và thực phẩm đầy đủ. Đã đến lúc lên đường tiếp. Hy vọng Ngô Diệu bọn họ hôm nay sẽ có thu hoạch, bằng không há định ngày mai là cậu tự mình đi trước. Cậu rất lo lắng cho Trương Hằng Tuệ.

Cậu nhỏ giọng hô vài tiếng, nếu là bình thường thì sẽ là Ngô nhị thúcc ra mở cửa. Nhưng không nghĩ tới, người mở cửa lại là hai người đàn ông lạ mặt.

“Các người là?”

Du Hành có chút bất an trong lòng, hai người đàn ông trực tiếp kẹp lấy cậu và kéo đi lên tầng. Ngay khi cậu vừa được thả ra, trước mắt liền xuất hiện một cây gai nhọn, con ngươi của cậu lập tức co rút nhanh.

“Thành thật một chút, không nên lộn xộn nếu không có mù cũng đường trách tôi.”

Dị năng giả!

Giữa ánh sáng yếu ớt trong cửa hàng, Du Hành muốn rút súng ra thì có thêm hai người đàn ông nữa bước xuống cầu thang.

“Nhanh lên, một người bình thường cũng xử lí lâu như vậy?”

Đó là người đã ném cầu lửa đuổi Ngô Diệu đi lần trước, trừ khi cậu có thể đánh gục được hai dị năng giả trong một giây, nếu không dù là ngọn lửa đang cháy mạnh kia hay là kim thiết thì cậu khó lòng tránh thoát.

Du Hành thôi giãy giụa, hỏi: "Các người là ai? Muốn làm gì?" Biểu hiện bên ngoài tựa như một sinh viên hai mươi tuổi bình thường, dù trong lòng có hốt hoảng thế nào vẫn cố tỏ vẻ trấn định.

Không có ai trả lời cậu, Du Hành bị kéo vứt lên tầng hai. Gia đình họ Ngô đang ngồi ở một góc trên mặt đất. Ngô Diệu còn bị trói lại, dây thừng trên tay anh ta vừa nhìn là biết là kim loại. Anh ta vừa nhìn thấy Du Hành thì nghiêng đầu đi.

Trong lòng Du Hành trầm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui