Editor: Nha Nha
Beta-er: Bạch Yêu Yêu
Du Hành híp mắt nghỉ ngơi, bên tai nghe được âm thanh của đám người Lý Lệ càng ngày càng nhỏ. Sau đó Trương Thao đứng dậy, có tiếng đi lại gác đêm ở chung quanh.
Cậu lập tức gọi ở trong lòng: “Cửu Cửu??”
Rt9009 đi ra: “Xin vui lòng gọi tên bình thường của tôi để tránh sự chậm trễ trong việc phản hồi, cảm ơn kí chủ đã hợp tác.”
Cậu nở nụ cười: “Tôi cảm thấy tên của anh quá dài, 99 nghe thật hay. Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút về hệ thống trao đổi phụ. Tôi phát hiện một vấn đề, ở bên trong sách đều mang giá cải trắng (*giá rẻ), một ít thuốc và đồ vật cũng rất quý giá. Cái này các anh định giá là bao nhiêu?”
Rt9009 nói đến việc chính cũng không có xoắn xuýt về vấn đề xưng hô của mình nói: “Kí chủ, vấn đề lưu trữ ban đầu là quyền mở hệ thống trao đổi phụ sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính thức đầu tiên. Tuy nhiên nhiệm vụ chính của máy chủ đã hoàn thành. Hiện tại nếu muốn sớm biết rõ thì cũng có thể.”
“ Hệ thống này là một hệ thống tri thức phổ biến. Kể từ máy chủ đầu tiên, nó đã trải qua 7458 * 9 máy chủ. Sau mỗi máy chủ bị ràng buộc, hướng đi của hệ thống khác nhau. Ví dụ như kí chủ, căn cứ vào tình hình thực tế của thể giới kí chủ đang ở để mở ra mô hình mạt thế.”
“Lúc trước đã nói qua với cậu, khu vực nhiệm vụ của cậu là do công ty chúng tôi sử dụng công nghệ đặc biệt, chặn các mảnh bộ nhớ không gian và thời gian của quá trình tiến hoá lịch sử qua các mặt phẳng khác nhau và ánh xạ chúng vào các khoảng thời gian sau khi xử lý.
Công ty chúng tôi rất tò mò về tri thức của những thế giới này và cũng muốn khai thác tiến độ của quá trình phát triển văn hóa các thế giới khác. Tuy nhiên, mặc dù chúng tôi có thể nắm bắt được các mảnh vỡ này, chúng tôi thậm trí có thể làm ra thế giới tương tự, nhưng vì nhiều lý do mà không có cách nào để vào bên trong.
Sau đó, tôi phát hiện linh hồn của một số người tương thích cao với những thế giới nhỏ này có thể đi vào trong, mà cậu chính là một trong số đó.
Sau khi nghe những lời của rt9009, Du Hành trầm mặc một lúc: “Cho nên, đây là lý do anh tìm thấy tôi?”
“Đúng vậy. Người chủ cuối cùng của tôi vừa qua đời. Anh ta từ chối dùng linh hồn để có thể tiếp tục tồn tại, cho nên tôi và anh ta đã cởi bỏ sự ràng buộc và sau đó liền nhìn thấy anh. Linh hồn của anh chiếu sáng lấp lánh, tôi mới liếc mắt đã thấy trúng.”
“Vật chủ được chọn trúng có thể được tôi luyện bởi nhiều thế giới khác nhau, đại đa số trở lại trong hiện thực đều có thể đi đến đỉnh cao của cuộc sống.
Mà yêu cầu của chúng tôi cũng không nhiều, chính là hi vọng kí chủ hiện tại sau khi tiến vào thế giới có thể thu thập tất cả nhiệm vụ của thế giới trong sách, chủ yếu là những cuốn sách hoàn chỉnh, bất kể số lượng từ hay độ dài cũng có thể đổi lấy được 1 điểm của điểm Tân hỏa.”
Du Hành nghe đến đó, trong lòng cực kì ngạc nhiên, sau đó là vui mừng.
“Sau khi chúng tôi tiếp nhận những cuốn sách này, chúng sẽ được bán trên hệ thống trao đổi phụ và được bán với giá mua để tạo điều kiện cho các yêu cầu đọc của phần lớn chủ kí sinh, chúng tôi cũng nguyện ta thu lại lần nữa theo giá gốc.
Tốt rồi, nói tới đây nhớ đến kí chủ mới hỏi tôi một vấn đề, tại sao các mặt hàng khác lại đắt như vậy.
Trên thực tế, những vật này không phải do công ty của chúng tôi tạo ra, chúng đều là của kí chủ cũ. Chúng được tạo ra bởi sự lĩnh ngộ và học hỏi trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi chẳng qua chỉ cung cấp một nền tảng trao đổi. Sau khi định giá chúng tôi dùng điểm Tân Hỏa mua lại, đương nhiên đó lạ là một phương pháp khác. Về sau lại tương ứng nâng giá bán trao tay cho kí chủ sau.
Xin đừng nhìn tôi bằng con mắt trục lợi, chúng tôi đưa hệ thống vào hoạt động, linh hồn của kí chủ bắn ra cùng với vật phẩm đều cần năng lượng. Giá tiền của chúng tôi đã rất bình dân.
Hơn nữa, bên trong có cách điều chế, chẳng hạn như kí chủ muốn đổi dung dịch sửa chữa gen, ngoại trừ thế giới nhiệm vụ mà kí chủ đã từng ở trong một đời, chúng tôi không tìm được vật liệu tương tự để chế ra dưng dịch đó ở thế giới khác. Vì vậy, đây là sản phẩm độc nhất, kí chủ có thể kiếm được lợi nhuận.”
Bọn họ dù muốn có cũng không làm được.
Lợi nhuận con khỉ, 99 điểm Tân Hỏa, đắt chết mất.
Nhưng với rt9009, không có thao tác giá trị thực tế của dung dịch sửa chữa di truyền, có những sản phẩm tương tự trong thế giới của chúng và hơn nữa là gần như trưởng thành. Cho nên, giá mua và giá đặt hàng của mặt hàng này không cao.
Du Hành không nhịn được liếc mắt một cái. Cậu hay nghe một câu khi còn đi học đó là: Tri thức sáng tạo củ cải. Không nghĩ tới câu nói này lại được công ty Tấn Giang thể hiện vô cùng sâu sắc.
Các sản phẩm của hệ thống trao đổi phụ, nói đến cùng đều là hư cấu, cái thực sự có giá trị là cách điều chế hay trình tự chế tạo.
Qua các thời kỳ, sản phẩm được kí chủ chế tạo đều có hạn, nhưng sau khi được hệ thống tiếp nhận, chúng có thể dùng được vô thời hạn. Dù sao đây cũng chỉ là thế giới nhiệm vụ hư cấu.
Ngay cả rt9009 cũng nói rằng dung dịch sửa chữa gen không còn sản xuất, nhưng số lượng hàng hoá trong thanh hàng hoá đều không thể đếm hết.
Đừng nói với cậu rằng một kí chủ không phải là người máy có thể chế tạo ra vô số sản phẩm, cho dù có là người máy cũng sẽ vì hoạt động quá mức mà chập mạch.
Kí chủ đã học được những gì trong thế giới nhiệm vụ, cuối cùng không phải đều bị Tấn Giang tiếp thu? Nếu như có thể nghiên cứu và áp dụng nó vào thế giới thực, vậy có thể đạt được bao nhiêu lợi nhuận? Còn thân thiện với người dùng cái quái gì?
Rt9009 ho một cách lich sự: “Được rồi, tôi sẽ sớm đem bộ phận quyền hạn mở ra giúp cậu. Đây coi như là phần thưởng cho kí chủ tìm ra vấn đề trong cuộc sống. Kí chủ cố gắng lên, có học tập, có sáng tạo, sống đến già học đến già. Có chuyện gì gọi là cho tôi, đúng rồi, lần sau nhớ gọi tôi là rt9009, cảm ơn.
“Đúng rồi, khẩu súng mà tôi trao đổi trước đây tôi cảm thấy có chút vấn đề. Về sau tôi phát hiện kết cấu chỉnh thể của nó có chút không hòa hợp. Đây có phải là một sản phẩm bị lỗi không? Tại sao vẫn còn bán đắt như vậy?”
“Công ty của chúng tôi chú trọng chất lượng và tính thực dụng. Cây súng kí chủ mua được chế tạo ở thế giới luyện kim. Nó là một sự đổi mới và sáng tạo, đồng thời tính năng của nó không hề thua kém với sản phẩm của các dây chuyền sản xuất khác.
Nhưng mà ở thế giới công ty chúng tôi tồn tại, máy móc tương đối phát triển, cho nên cây súng này giá trị không cao....Song để khuyến khích kí chủ tích cực sáng tạo, mặc dù có khuyết điểm nhỏ chúng tôi vẫn đánh giá 4 điểm. “
Rt9009 đột nhiên bị mắc kẹt, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Bởi vậy, công ty của chúng tôi cổ vũ ở mỗi một thời đại, kí chủ hãy dũng cảm sáng tạo và có can đảm thực hiện. Chỉ cần cậu có lòng, cậu sẽ có được vô tận điểm Tân Hỏa. Được rồi, tôi muốn đi mở cho cậu các quyền hạn liên quan, hẹn gặp lại vào lần tới.”
Du Hành âm trầm: “Tôi đã nghe nói, giá thu mua là 4 điểm, anh bán cho tôi 9 điểm? Còn nói không phải là gian thương.”
Không có phản ứng lần nữa. Tuy nhiên ngay sau đó có một âm thanh máy móc phát ra từ trong đầu: kiến thức về hệ thống thế giới được mở rộng. Hệ thống trao đổi phụ đã mở hoàn toàn và nội dung mới sẽ được thông báo cho kí chủ sau 3 giây. Xin kí chủ coi trọng và sử dụng cẩn thận. 3,2,1......
Du Hành phát hiện giao diện của hệ thống trao đổi phụ đã thay đổi. Lúc trước trang đầu rất đơn giản, chỉ có khung tìm kiếm, hiện tại được phân thành nhiều loại hơn. Hai loại chính được chia thành tự sáng tạo và hàng hoá hệ thống, bên trong tự sáng tạo theo thứ tự trên xuống dưới có sách vở, thực phẩm, dược phẩm và những mặt hàng khác.
Cậu tò mò đi về phía trước, trước tiên nhấp vào đồ ăn. Quả nhiên không chỉ đơn giản để no bụng mà ăn nó có thể tăng thêm một thuộc tính nhất định của cơ thể, chỉ là có hạn chế về thời gian.
“Tại sao nó trông giống như đồ vật trong trò chơi....” Cậu nói thầm, vẫn đi vào một cái gọi là [ Phật nhảy tường], có giá 4 điểm và ăn tăng thêm 10% sức mạnh thể chất kéo dài 10 giờ. Trong khoảng thời gian này, sẽ có sức mạnh vô cùng lớn. Cũng có thể nói lực lớn như trâu, hơn nữa còn là một lão trâu cày không biết mệt mỏi.
Nghĩ đến đây, nó được bán với giá như vậy cũng là vì không thể vận dụng vào thực tế.
Du Hành dao động. Cậu đã lâu không ăn thức ăn phong phú như vậy, huống hồ ăn cái này còn có tác dụng khác, quả thực không thể không động lòng. Tuy nhiên, cậu có rất ít điểm Tân Hỏa để sử dụng, dù cho biết rõ hiện tại có thể thông qua việc bán sách để nhận điểmTân Hỏa, nhưng là bây giờ đi nơi nào tìm sách?
Vẫn nên dùng ít đi thôi.
Cậu mở ra rất nhiều lựa chọn đồ ăn để hiểu rõ, sau đó mới tắt đi.
Mà hệ thống hàng hoá trực tiếp hơn, nó là sản phẩm đi kèm với hệ thống này, mỗi sản phẩm trị giá hàng vạn điểm Tân Hỏa. Du Hành cẩn thận quan sát học hỏi sản phẩm mà mình muốn. Nhìn qua cũng không có hi vọng, sau đó trực tiếp bị tắt đi.
Còn có thay đổi mới, chính là tuyển dụng ở dưới vận chuyển theo tuỳ chọn, bên trong có một cái quét hình súng. Theo hướng dẫn nói rõ, nếu như Du Hành tìm được sách, có thể sử dụng cái này để tự động quét sách nếu cậu tạo ra được thứ gì đó hữu ích. Điều tương tự cũng như vậy.
Du Hành âm thầm ghi nhớ phương thức sử dụng, dự định là nếu có cơ hội cậu nhất định phải thử xem.
Hôm nay là một ngày thăng trầm, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi dần dần ngủ thiếp đi. Trong mơ cậu đi vào một cái thư viện lớn hình tổ chim. Sách trong đó nhiều vô cùng. Cậu ấn mở quét hình súng và quét nó. Số giá trị của điểm Tân Hỏa tăng lên rất nhanh. Cậu vô cùng vui vẻ, cười đến tỉnh cả giấc.
Xoa xoa mặt, nhìn thời gian cậu mới ngủ được hơn hai tiếng. Nhưng mà sắp đến giờ thay ca, cậu để cho Trương Thao đi ngủ.
Ba giờ đêm là lúc vô cùng lạnh. Du Hành cầm chăn quấn quanh người đi tới đi lui.
Nơi này là một toà dân cư cũ, tầng cao nhất cũng chỉ là tầng bốn. Thời điểm bọn họ đến phát hiện toà nhà cao tầng này không người ở và bọn họ tìm thấy một nơi ít lộn xộn hơn trên tầng bốn để ở.
Đồ đạc và thuyền đều được mang lên, dù sao cũng là phương tiện đi lại duy nhất.
Du Hành đi tới đi lui đột nhiên nghe được tiếng nước.
Tiếng nước từ xa đến gần.
Sẽ không phải là một con quỷ nước?
Du Hành lập tức cảnh giác lên. Cậu cầm thanh thép lên và trốn bên ngoài cửa sổ, tiếng động càng thêm rõ ràng, còn không chỉ có một người. Ánh trăng đêm nay sáng đến nỗi cậu phải nheo mắt tìm kiếm trong bóng tối. Thế nhưng cậu thấy cách đây khoảng 20m, nước gợn sóng phản chiếu ánh sáng.
Có người tới. Hơn nửa đêm không thể nào là khách.
Du Hành quay lại nhỏ giọng đánh thức tất cả mọi người. Ngũ Thường Hân bế đứa trẻ, Lý Lệ và Trương Thao một người cầm thanh thép một người cầm dao đi theo Du Hành và nhìn ra sau cửa sổ với sự cảnh giác.
Rất nhanh, tiếng nước đã đến trước mặt. Họ nghe thấy tiếng thở hổn hển của nhiều người. Thậm chí bởi vì trong đêm quá yên tĩnh, còn nghe được ngoài cửa sổ tiếng răng lộc cộc vang lên.
Họ quay lên tầng hai. Một lúc sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Du Hành theo sự hỗn loạn trong tiếng bước chân phán đoán không dưới bốn người.
“ Tất cả mọi người cẩn thận một chút, Thường Hân em vào nhà vệ sinh trốn.”
“Vâng.” Ngũ Thường Hân biết mình không có nhiều sức chiến đấu, lại sợ mình và con sẽ kéo chân, nhẹ chân nhẹ tay mà ôm đứa nhỏ trốn trong nhà vệ sinh.
Bọn họ không kịp chạy trước. Đưa thuyền lên đây có một ưu điểm đó là không đẻ người khác dễ đang mượn gió bẻ măng, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không thể rời khỏi khẩn cấp.
Chẳng qua thế giới này, cũng không có khả năng một mực né tránh. Bây giờ trong đêm tối như mực, bọn họ có thể chạy, nhưng ai biết dưới nước có người giăng bẫy hay không.
Dám nửa đêm vượt nước đến đánh lén, chỉ có thể là kẻ xấu.
Cánh cửa phát ra một âm thanh nhỏ, năm phút sau khoá cửa được mở. Có người lén lút đi tới, một người hai người... năm người.
Trong tay bọn họ cũng cầm dao, dính nước nên phản chiếu ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...