Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Editor: Tú trịnh

Buổi sáng ngày hôm sau, Du Hành đi xuống từng gian hỏi. Đến lúc hỏi đến tầng năm mới có một nam nhân nói: “Hỏi vợ của tôi! Cô ấy là hộ sĩ.” Sau đó quay đầu trở về phòng đi gọi vợ hắn.

Du Hành liền đứng ở cửa chờ, không biết ở trong đang nói cái gì, hắn chờ đến mười phút mới thấy cặp vợ chồng lần thứ hai bước ra. Cậu nhìn về phía nữ nhân kia, nhìn dáng có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn có vẻ chất phác thành thật, gương mặt có chút lõm vào có lẽ cuộc sống trôi qua rất vất vả. Có chút sợ hãi rụt rè, thậm chí đến mắt cậu cũng không dám nhìn, cậu cảm thấy không đáng tin cậy.

“Cô là hộ sĩ?”

“Đúng! Đúng!” Nữ nhân liên tục gật đầu.

“Xin hỏi là khoa nào?”

“Phụ, khoa phụ sản.”

Du Hành nhíu mày, cậu rõ ràng thấy gã lặng lẽ dùng nước đẩy nữ nhân ra, nữ nhân giống như rối gỗ giật dây, đẩy một cái cô phải trả lời một câu.

“Vợ của tôi làm ở bệnh viện thành phố, cậu yên tâm! Nếu không phải giấy chứng nhận ở nhà không mang ra được, tôi đã có thể đưa cho cậu xem, hàng thật giá thật.” Gã nói.

Du Hành trong lòng chắc chắn, nam nhân trước mắt đối với thù lao mình đưa ra mà động tâm, lừa gạt mình. Bảo sao lại hỏi thù lao trước. Cũng không có kiên nhẫn tiếp tục nói chuyện, lập tức lộ ra bộ dạng hung ác: “Người anh em này, tôi cũng không phải người dễ lừa, anh xác định vợ anh thật sự là hộ sĩ, thật sự biết đỡ đẻ?”

Bên hông còn lộ đao ra, đây là thói quen nhiệm vụ trước lưu lại, cho dù thế giới này không có tang thi, hắn vẫn mang theo vũ khí tùy thân.

“Tôi, tôi……” Bộ dạng hung thần ác sát, nữ nhân sợ tới mức lui về phía sau, ánh mắt của nam nhân cũng ậm ừ tránh né.

Trở về tay không, Du Hành trốn ở trong phòng xem xét hệ thống tử đổi, nhấn vào “Sinh sản” bắt đầu tìm tòi, nhảy ra một mảng lớn, hoa cả mắt. Không có biện pháp khác, lại thêm một bước giảm bớt phạm vi đến “Dược vật, sinh sản” cùng các loại từ ngữ mấu chốt, tìm được thứ mình muốn tìm.


Các loại dược tề, bao con nhộng, khẩu phục dịch…… Cái gì cần đều có. Du Hành còn nhìn thấy cái gì mà [ Nhị Hỷ Lâm Môn ], [ Tam Hỷ Lâm Môn ] đan dược, vừa thấy tóm tắt, liền cảm thấy bội phục, hóa ra đây là đan dược dùng lúc sau khi sinh song thai hoặc là tam thai. Hắn liếc đến phía sau còn có [ Ngũ Phúc Lâm Môn ], không tự giác mà run lên. Đáng sợ nhất chính là, bên trên viết những thuốc này áp dụng cho: Không phân biệt giới tính, áp dụng cho tất cả mọi người.

“Không lẽ đàn ông ăn vào cũng có thể sinh con?” Cậu chửi thầm, tiếp tục tìm thuốc mà mình cần, cuối cùng một đống điều kiện phù hợp tập trung ở một loại thuốc gọi là [ Phúc Oa Đáo ] thuốc đỡ đẻ, ghi chú rõ ràng: Chỉ cần đứa trẻ không phải thai chết, mặc kệ thai phụ ở tình hình gì, chỉ cần một viên, lập tức sẽ điều chỉnh tình hình của thai phụ, làm thai phụ ở trạng thái sinh tốt hơn, không cần động đao, sinh sản tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Sử dụng thời gian: Chửa sau tuần thứ 28 liền có thể sử dụng.

Hơn nữa trọng điểm là chỉ cần dùng 5 điểm Tân Hỏa Điểm. Cậu hiện tại mới có 33 điểm Tân Hỏa Điểm, 5 điểm Tân Hỏa Điểm cũng ở trong phạm vi tiếp thu được.

Cậu trực tiếp mua [ Phúc Oa Đáo ], trước mắt một đoàn ánh sáng êm dịu xuất hiện, từ từ rơi xuống, hắn vươn tay kết thúc, vòng sáng tản ra, lòng bàn tay là chai sứ trắng lớn bằng ngón cái, thấp bè bè, mở nút gỗ ra, bên trong có một viên thuốc lớn bằng đậu đỏ màu nâu, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Đem thuốc cất đi xong, Du Hành ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thừa dịp lúc nấu cơm liền đem viên thuốc nghiền thành bột bỏ vào sữa bò của Ngũ Thường Hân. Vào lúc Ngũ Thường Hân uống liền nghi ngờ nhìn vài lần, cảm giác hương vị có chút kỳ lạ. Còn đặc biệt đến thùng rác tìm bao bì bình, xác định không quá hạn.

Lúc sau liền áp xuống nghi hoặc trong lòng, đem sữa bò uống hết. Đây là lọ sữa bò còn sót lại trong nhà, cho dù hai anh đều nhường cho cô, chỉ có một mình cô uống, một tuần uống hai bình, mấy tháng như vậy cuối cùng cũng hết.

Chắc là gần đây cô ăn nhiều mì gói đến phát nóng, nên miệng mới đắng đi. Ngũ Thường Hân nghĩ thầm.

Ăn xong cơm trưa, Ngô Xuân Nghiên liền đi lên gọi Du Hành, theo cậu đi xuống có nói đến đã sớm chuẩn bị xăng đầy đủ.

Ngô Xuân nghiên đi bên ven đường nói: “Ý của tôi là, có nhiều người ở khách sạn như vậy, ở bên này không tốt lắm…… Chúng ta sang tòa B trước, bên kia có thuyền nhựa, chúng ta đi ra bên ngoài.”

“Trong lòng chị Ngô có địa điểm tốt rồi sao?”

Ngô Xuân nghiên hiển nhiên đoán trước: “Đường Khoa Tây có một tòa nhà một nửa phòng ở, tôi nhớ rõ có lầu cao năm tầng, liền đến đó.”

“Cũng đúng.”


Tới rồi tòa B, Liễu Quốc Huy dẫn theo Lý Lệ đã chờ ở đó.

“Thuyền đâu?”

Liễu Quốc Huy ra hiệu ngoài cửa sổ, “Tôi vừa mới thả xuống.”

Ngô Xuân Nghiên đi qua xem, nhìn thấy bốn tòa nhà, liền vừa lòng gật đầu. “Được rồi, đi thôi.”

Liễu Quốc Huy liền đi xuống trước, Du Hành đi theo sau đó, tiếp theo là đem Ngô Xuân Nghiên cùng Lý lệ đỡ xuống. Lý lệ ôm chăn cuộn tròn, sắc mặt bình tĩnh.

Trừ Lý Lệ ra, ba người đều cùng nhau chèo thuyền, Liễu Quốc Huy kinh ngạc nhìn du hành nói: “Không nghĩ tới cậu chèo cũng rất khá!”

“Trước kia từng chèo qua.” Du Hành trả lời cộc lốc mà cười.

Mái chèo trên mặt nước, thuyền chậm rãi hướng về đường Khoa Tây mà đi. Du Hành có ấn tượng với đường Khoa Tây, hình như ở đầu đường phía trước quẹo phải, lại tiếp tục tiến về phía trước một ngàn mét liền tới.

Thuyền đi đến chậm, hôm nay gió lên, hướng gió theo chân bọn họ đi hướng ngược lại. Mới chèo đến giao lộ, Du Hành liền cảm thấy mệt.

“Tùng! Tùng tùng!”

Tiếng có cái gì ở mặt nước, Du Hành nhìn về phía trước nước gợn bập bềnh, chính là nghi ngờ gần đây có người ném đồ xuống nước, Ngô Xuân Nghiên lớn tiếng nói: “Là mưa đá! Nhanh lên, đem thuyền chèo đến bên kia!”

Du Hành quay đầu nhìn lại, Ngô Xuân Nghiên trong tay bắt lấy, là một khối băng lớn bằng nắm tay. Trong nháy mắt sợ đến nổi da gà đều nổi lên hết.


Liễu Quốc Huy sợ tới mức chèo sai hướng, Du Hành hô to: “Là bên kia!”

Thuyền nhanh chóng tiến vào dưới mái hiên của kiến trúc bên cạnh, vừa mới đi vào, bên ngoài mặt nước liên tiếp dập dờn bắt đầu vằn nước, trong thời gian ngắn, mưa đá rơi xuống chằng chịt, tiếng nước không dứt.

Thuyền của bọn họ không khống chế được mà không ngừng đong đưa.

“Trời ơi.” Ngô Xuân nghiên ngơ ngác nhìn, lúc sau thở dài một hơi: “Cũng may chúng ta trốn nhanh, bằng không những thứ mưa đá này rơi vào đầu cũng không phải giỡn.”

Những người khác cũng có vẻ mặt may mắn, trên mặt Lý Lệ một mảnh tịch mịch của liếc lên thăm dò.

“Cái này muốn rơi bao lâu đây?” Du hành nhíu mày.

Ngô Xuân Nghiên dáng cười may mắn chạy thoát một kiếp cũng thu hồi, lo lắng mà nói: “Đúng vậy.”

Nhưng có biện pháp nào? Tuy rằng bọn họ có mang dù, nhưng loại mưa đá lớn nhỏ này, ô che đỡ không được. Chỉ có thể chờ.

Chờ đến 8 giờ hơn. Liễu Quốc Huy thấp giọng nói: “Sớm biết như vậy liền không đi, tòa B bên kia cũng không có người ở, đến đó cũng tốt.” Trong giọng nói mang theo oán trách.

Ngô Xuân Nghiên cũng có chút hối hận. So với mạng mình, khách sạn có điềm xấu thật sự không đáng nhắc tới. Cho dù về sau quản lý muốn truy cứu, cũng là chuyện về sau.

Lại nói, cái xã hội rối loạn hiện tại, cũng không biết có an ổn được một ngày hay không. Ngày khách sạn khai trương lại còn rất xa.

Bất thình lình, tâm lý Ngô Xuân Nghiên bắt đầu biến hóa.

Chị ta nói: “Chờ mưa đá ngừng, chúng ta lập tức trở về khách sạn! Không đi đường Khoa Tây nữa!”

Chờ đến ngày hôm sau, sắp đến giữa 12 giờ trưa, mưa đá mới hoàn toàn ngừng lại. Vài người đã đói đến mức ngực trước dán lưng sau rồi, còn phải tranh thủ thời gian lên tinh thần chèo thuyền trở về.


Thật vất vả, Liễu Quốc Huy bò lên trên đi sau đó liền chạy, Ngô Xuân Nghiên hô gọi hắn, hắn cũng chưa trả lời.

“Thật là! Chạy cái gì mà chạy?” Ngô Xuân Nghiên tức giận, quay đầu tự mình giúp kéo Lý Lệ lên. Ở bên ngoài ngây người một đêm, vào đêm hôm sau nhiệt độ không khí liền dưới 0 độ, lạnh đến thấu xương, tay Lý Lệ liền băng băng lành lạnh, rõ ràng tay cô cũng lạnh như băng, nhưng lại cảm thấy tay Lý lệ lạnh hơn.

Chị ta run lập cập. Trong nháy mắt liền hiểu được nguyên nhân Liễu Quốc Huy chạy trốn. Tối hôm qua, Lý Lệ lại hát ru cho hài tử đã chết trong lòng, hơn nửa đêm tiếng nước từng trận, hơn nữa tiếng ca này…… Xác thật hù chết người.

Ngô Xuân Nghiên xoay người xoa xoa cánh tay mình, áp xuống kia cổ kinh hãi, đối Lý Lệ nói: “Lý phu nhân, trước tiên chúng ta ở đây làm chính sự trước, trì hoãn không tốt.”

Thời tiết lại lạnh, tối hôm qua cô đều ngửi được mùi kia! Thật sự làm người ta da đầu tê dại.

“Ừ.” Lý Lệ thấp giọng đáp.

Vì thế Ngô Xuân Nghiên liền mang theo người hướng về phía trên lầu đi, nhìn trúng bể bơi lầu 7.

“Liền ở đây đi.”

Lý Lệ đem chăn trong tay buông ra, lại lưu luyến mà mở ra sờ sờ, Ngô Xuân Nghiên đem cô ta đỡ sang một bên, Du Hành liền đem xăng đổ lên.

Lửa cháy rất nhanh. Lý Lệ ở nơi đó quỳ gối khóc lớn, giọng mất tiến.

Du Hành lẳng lặng nhìn, đây là lần thứ hai cậu làm chuyện này. Một cái là đồng bạn vào sinh ra tử, một cái là làm người xa lạ không che mặt. Cảm xúc trong lòng lại giống nhau: Hy vọng bọn họ có thể mau đầu thai, sinh ra ở thế giới không có mạt thế.

Cuối cùng Lý Lệ ôm một cái bình, được Ngô Xuân Nghiên đỡ về phòng, Du Hành nhanh chóng lên lầu quay về nhà mình. Da mắt trái của hắn đột nhiên nhảy nhảy, có chút không hiểu mà đè mí mắt lại, đi được vài bước cậu lại giống như nghe được tiếng khóc trẻ con, giây tiếp theo giọng rt9009 vang lên:

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ [ Giúp đỡ mục tiêu nhiệm vụ em gái sinh đỡ an toàn ], khen thưởng 30 điểm Tân Hỏa Điểm.

Hiện tại phát động nhiệm vụ chi nhánh: [ lá rụng về cội, bái cha mẹ, con cháu vòng đầu gối, song thân nhạc ], yêu cầu vô thời hạn, khen thưởng 20 điểm Tân Hỏa Điểm, mời trong hai mươi giây quyết định tiếp nhận hay không, không đồng ý thì trở lại không gian châm chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo hoặc là lựa chọn trở lại thế giới hiện thực. Nếu tiếp nhận nhưng thất bại sẽ bị trừ 4 điểm Tân Hỏa Điểm.

Mời ký chủ mau chóng lựa chọn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận