Editor: yuu
Ở lầu dưới, trong phòng 612, Trần Xảo bĩu môi nói: “Anh Huy, anh cũng thấy bọn họ có nhiều đồ vật đến như vậy, một túi gạo hai thùng mì có có phải là quá ít không?” Ý nói là muốn nâng giá lên.
Liễu Quốc Huy nói: “Đều thương lượng xong rồi, mọi người cũng đã đi vào. Lại nói nữa chị Ngô cũng sẽ không đồng ý.”
“Chị ấy chính là quá cứng nhắc.”
Trong lòng Liễu Quốc Huy thầm nghĩ: “Vào lúc thương lượng phí dừng chân em cũng ở bên cạnh, không phải chị Ngô nói cái gì thì em cũng đồng ý cái đó sao, bây giờ ý kiến gì nữa?”
Có điều anh ta sẽ không nói ra, anh ta và Trần Xảo mới vừa tiến tới với nhau, Trần Xảo tuổi trẻ mỹ mạo, trước kia làm sao lại nhìn trúng anh ta? Bây giờ cô ta chủ động nói chuyện với anh ta thì anh ta phải dỗ dành tốt mới được.
“Em cũng thấy đó, bọn họ không giống như mấy kẻ có tiền, có thể lấy ra chừng này đồ cũng đã rất không dễ dàng. Không phải bên kia còn có một thai phụ sao? Em liền bao dung một chút.”
Trần Xảo thích nhất là nghe những lời nói như vậy, cười duyên không nói chuyện nữa, tay đảo quanh trên ngực Liễu Quốc Huy. Bọn họ vừa mới thân thiết, không nghĩ tới lại bị Ngô Xuân Nghiên gọi đến, Trần Xảo ở tầng năm, vụng trộm lén lút gặp Liễu Quốc Huy ở tầng sáu.
Vậy nên Liễu Quốc Huy xuống lầu, cô ta vẫn còn trốn ở đây, hy vọng rằng lúc Ngô Xuân Nghiên gõ cửa phòng, cho là cô ta ngủ say như chết nên mới không ra mở cửa. Nhưng cô ta lại không biết rằng, Ngô Xuân Nghiên vốn dĩ không hề gõ cửa phòng cô ta.
Ngày hôm sau Du Hành tỉnh dậy sớm, trước tiên đi xem tình hình mưa với nước tù đọng. Nhìn từ cửa sổ ra, mưa thì vẫn giống như ngày hôm qua, nhưng không nhìn ra tình hình nước đọng, vừa cúi đầu là nhìn thấy toàn là sóng nước dao động.
Cậu liền đi xuống lầu, đứng ở đại sảnh lầu một nhìn ra bên ngoài phía trước cửa kính, nhìn thấy bên ngoài nước đọng đã dâng cao lên đến nửa cái bệ của sư tử đá, Du Hành liếc mắt qua một cái, cái bệ cũng không thấp, bộ dáng cao hơn nửa mét.
Cậu quyết định lái xe tải trở về sớm một chút, cũng may lúc cậu đi xuống lầu có nhìn thấy Ngô Xuân Nghiên thức dậy rồi, liền đi tìm cô ta để mở cửa. Ngô Xuân Nghiên rất dễ chịu mà mở cửa cho cậu, Du Hành và Trương Thao sau khi bàn giao một câu rồi ra ngoài.
Trước mắt thì nước lũ trong thành phố vẫn chưa nghiêm trọng, nhưng khi đi đến cầu Vọng Hải, bề mặt cầu đã bị ngập, cũng may còn nhìn thấy rõ đường cầu. Du Hành cua trái quẹo phải về lại trong thôn, mới phát hiện ra là ở đây bị ngập úng rất nghiêm trọng.
Người cho cậu mượn xe nhà ở đầu thôn, địa thế tương đối cao, Du Hằng phát giác ra là trong nước đã ngập lên đến cẳng chân cậu.
“A! Hằng Nhạc tiểu tử! Không biết cảm ơn cậu thế nào, cũng hên là cậu đã mang xe trở lại, không thì mấy đồ vật này nọ ở trong nhà cũng không biết phải làm sao bây giờ!” Trần lão đầu đi ra nghênh đón, nặng nề mà vỗ vỗ bờ vai cậu.
Tối qua lão có nói với Du Hành, đã lâu không đi chở hàng, chiếc xe nhàn rỗi cũng rất nhàn rỗi, cứ tùy tiện lái, không cần phải trả vội.
Buổi sáng hôm nay vừa mới rời giường, đặt chân xuống nhà lạnh căm thấy toàn là nước, bàn ghế vật dụng điện trong nhà đều bị ngập. Cả nhà vội vã nhanh chân dọn dọn, vừa mới dọn dẹp đồ đạc mang lên lầu, anh trai già của ông ta cũng đã tới rồi.
Lão lôi kéo cậu nói: “Thật không may là mặt cầu Vọng Hải đã bị ngập, sáu mươi năm trước cũng đã bị ngập một lần, hậu quả là một trận lũ lụt vô cùng nghiêm trọng, chết cũng không ít người.
Khi đó Trần lão đầu mới hai tuổi, không có ấn tượng việc này nhiều, ông anh già của lão khi đó đã mười hai tuổi, lúc ấy ông anh già ngồi ôm lão ở trong chậu.
Lão vốn không tin, nhưng mà ông anh già lại gấp đến độ, từ lâu đã không nói nặng lời với lão, mà giờ đây lại nói là, nếu như không nghe lời ông nói thì về sau không cần gọi ông ấy là anh nữa.
Đây là chuyện gì vậy!
Ông anh già cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi, dù sao cũng không thể nhìn ông ta gấp đến đỏ con mắt, không tốt cho thân thể. Không còn cách nào khác, đành phải dọn đến nhà /con trai trên thành phố ở trước, nhà của con trai ở lầu sáu, như vậy dù có ngập như thế nào cũng không thể ngập tới đi? Vừa đúng lúc con trai phải về thành phố, lúc đi còn mang theo vợ đi cùng. Ông anh già mới hài lòng mà đi —— gia đình lão còn đang thu dọn đồ đạc, lão cũng phải trở về mà hỗ trợ.
Cả nhà đều phải đi, chiếc xe của con thì không đủ dùng. Cũng may Du Hành kịp thời mang xe về trả.
Du Hành cười: “Trần đại gia nói đúng lắm, quả nhiên là người già có kinh nghiệm, chúng ta là những người trẻ tuổi cũng cần lắng nghe nhiều hơn.”
Lời nói này, cũng nói Trần lão đầu thành trẻ tuổi, lão cười đến không ngậm miệng lại được. “Trong nhà còn loạn, lần tới mời cậu vào ngồi chơi sau.”
“Vâng, nhị gia trên đương nhớ chú ý an toàn.”
Cậu tiện đường về thẳng nhà mình, càng đi vào bên trong, nước ngập càng sâu, ngập đã đến đầu gối. Áp lực nước trong nhà rất lớn, khó mở cửa, cậu khiêng xe đạp ra ngoài, mang tới chỗ đất cao là có thể đạp rồi. Đường xa như vậy, đi về tới nơi chắc cũng khoảng tầm giữa trưa.
Nhà họ Lưu sát vách đang cãi cọ cậu cũng không buồn quan tâm, khiêng xe đi xuôi theo dòng nước qua cầu Vọng Kiều. Cứ như vậy mất công sức một hồi, mặt cầu đều không nhìn thấy, cũng may còn có cột đèn ở ngay đầu cầu, bám đi theo cột đèn cũng coi như là an toàn.
Vào lúc cậu đi đến cuối cầu, đột nhiên sóng nước nổi lên, một đợt sóng đập đến ướt đùi Du Hành. Lực độ cũng không nhỏ, Du Hành một tay khiêng xe đạp, một tay đỡ cột đèn, thiếu chút nữa là đứng không vững. Sau khi đi qua, cậu để xe đạp xuống, nhìn về hướng đầu sóng đánh tới.
Phía xa mặt nước dâng lên thành cuộn sóng, sóng nước dâng lên rồi lại hạ, một vòng lại một vòng, giống như đang ấp ủ một sức mạnh nào đó.
Trong lòng Du Hành bất an, trong trí nhớ của Ngũ Hằng Nhạc, con sông ngay chỗ cầu Vọng Kiều đứng được gọi là sông Vọng Hải, sông không tính là rộng, nhưng lại dài, là một trong những nhánh của sông Trường Giang. TrườngGiang rất rộng lớn, chảy qua một số tỉnh thành và thành phố ở phía Nam, có thể nói là dòng chính của hệ thống sông ở phía Nam. Mấy năm nay lần lượt mấy cái nhà máy phát điện được xây dựng, cũng chặn không ít nước.
Trước khi tình hình hạn hán nghiêm trọng, trên mạng cũng có người mắng, nói là chặn nhiều đập lớn, làm cho chỗ hạ lưu cũng chưa có nước uống.
Sông Vọng Hải từ Lộ phân nhánh Trường Giang là núi /Hoàng Sơn ở ngay thị trấn bên cạnh, nơi đó có địa hình tự nhiên, 5 năm trước mới vừa xây dựng nhà máy phát điện, đập lớn cao cao ngăn cản nước sông chảy xuống, khiến cho sông Vọng Hải giảm bớt lượng nước vào mấy năm nay.
Bị khô hạn hai năm, đập chứa chứa đã sớm cạn. Nhưng mà đã mười ngày mưa liên tục, lượng mưa vẫn rất khách quan. Đập lớn đã bỏ hoang trong khoảng thời gian, nhiệt độ cao hè nóng bức, không bảo trì sẽ có hư hại, nhưng sẽ có người phụ trách đi kiểm tu lại thời hạn sao?
Sau lưng Du Hành toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn thêm, liền đạp xe chạy đi theo hướng khách sạn. Mới ngồi đạp được một lúc, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng người thét chói tai, theo phản xạ có điều kiện cậu quay đầu nhìn lại.
Một lớp sóng nước cao tầng gầm rú đến từ phía xa, cuộn lên lại hạ xuống, sau khi tích tụ lượng nước thì lại cuộn lên lần thứ hai, tựa như sư tử vừa tỉnh giấc, mang theo khí thế đến không ai bì nổi mà đến, cuộn sạch tất cả tòa nhà và con người xung quanh.
Tiếng la tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Du Hành rất nhanh giữ bình tĩnh lại, chiếc xe đạp chạy nhanh. Phía sau tiếng nước càng lúc càng lớn, âm thanh hỗn loạn tiếng đồ vật va chạm vào nhau.
Cậu biết bơi, không sợ bị ngập nước, nhưng sợ chính là đồ vật bị cuốn trong nước. Cậu chạy nhanh mà quẹo vào, vứt bỏ xe đạp, nhìn trúng một nhà có cửa mở, ngay cửa còn có đứa bé đang cầm món đồ chơi để nghịch nước, ngay lập tức bế đứa bé lên.
Người phụ nữ đang giặt quần áo nước mưa ở cửa hô: “Cậu làm gì vậy! Trả con lại cho tôi!” Coi cậu như đang lừa bán trẻ em.
Du Hành bắt lấy tay nữ nhân nhào về phía cậu, túm đi vào trong phòng: “Hồng thủy tới mau vào phòng!”
Người phụ nữ tức giận đến phát run, dùng toàn lực đoạt lấy đứa con đang khóc lớn, Du Hành nhân cơ hội kìm người phụ nữ lại kéo đi vào phòng, xoay người giữ khóa cửa lại.
Người phụ nữ vội vàng lui về phía sau, nhìn Du Hành đầy phòng bị, không ngừng kêu: “Chồng ơi! Chồng ơi!” Lầu hai có đàn ông theo tiếng trả lời, trên cửa liền truyền đến tiếng vang lớn, cùng lúc đó có nước chen vào khe cửa. Ván cửa không ngừng đong đưa, nước ào ạt cang dữ dội, tiếng đồ vật bén nhọn nào đập vào cửa sắt đặc biệt vang đội, nghe thấy lòng người đang hoảng sợ.
Yết hầu của người phụ nữ đột nhiên im bặt.
Nước không ngừng tràn tiến vào, Du Hành giữ chặt cô đi lên trên lầu, cô cũng quên bỏ ra.
“Cậu là ai!” Người đàn ông từ lầu hai đi xuống, thấy Du Hành lôi kéo vợ mình, đứa con khóc oa oa, ngay lập tức xông lên.
“Đại ca trước tiên đừng động thủ! Đại tỷ, chị cũng thấy đó, bên ngoài hồng thủy tới, tôi mượn nhà chị tránh nạn. Vừa rồi chưa kịp giải thích. Em không có ý xấu ——” Du Hành buông tay ra, còn dùng ánh mắt ý bảo người phụ nữ ôm đứa con trong lòng: “Tôi còn cứu con của chị một mạng.”
“Hồng thủy cái gì, cậu rốt cuộc là người nào, lập tức đi ra khỏi nhà tôi, bằng không tôi liền không khách khí.”
Người phụ nữ quay đầu nhìn thoáng qua dưới lầu, nước đã nhấn chìm cái bàn thấp dưới TV, TV tinh thể lỏng trị giá bốn ngàn sắp đụng nước. Nhà bọn họ là nhà mới, bởi vậy bậc thang tương đối cao, khoảng nửa mét so với nhà người khác, cái bàn thấp kia cũng cỡ bốn mươi centimet!
“Chồng à, anh lại đây xem, nước thật sự vào trong nhà!” Người phụ nữ ngăn nắm tay của chồng lại và, để anh ta xem, người đàn ông quả nhiên sợ ngay người.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Em cũng không biết, em vừa mới giặt quần áo ở bên ngoài!” Hai người nhìn về phía Du Hành, Du Hành lắc đầu: “Tôi cũng không biết, vừa mới ở trên đường đạp xe, phát hiện ra sông Vọng Hải có sóng nước mạnh đập tới đây, liền chạy nhanh, vừa lúc nhìn thấy nhà anh chị….. Nhà có ban công không, chúng ta đi lên nhìn xem thử.”
Người đàn ông ý bảo vợ ôm con đi lên trước, anh ta thì đi ở phía sau, trong lòng vẫn có chút phòng bị. Đây là nhân chi thường tình, Du Hành thành thành thật thật mà theo ở phía sau.
Nhà bọn họ có bốn tầng lầu, đi lên đến ban công lầu hai vừa thấy, vợ chồng hai người đều trợn tròn mắt, trong lòng Du Hành cũng căng thẳng.
Đưa mắt nhìn lại, hầu hết nhà cửa đều bị ngập một nửa, sóng nước dâng lên, xe đạp tấm ván gỗ với mấy đồ vật hỗn độn nằm nhấp nhô. Địa hình nơi này giống như bị ấn thành một cái phễu, bỗng nhiên mưa tầm tã trút nước đổ đầy, không cần phải tốn nhiều sức.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Nhìn những người kêu to cứu mạng trong sóng nước, người phụ nữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, theo bản năng mà ôm chặt đứa con. Con của cô, vừa mới ở cửa chơi đùa! Nếu cô phản ứng không kịp, rất có khả năng đứa bé sẽ bị cuốn đi, như vậy bảo cô làm sao mà sống?
“Là cậu cứu mạng chúng ta, cảm ơn! Cảm ơn cậu!”
Du Hành cười khổ: “Thuận tay chi lao, tôi cũng muốn cảm ơn anh chị để tôi ở nhà anh chị tránh nạn. Bây giờ tôi không dám đi ra ngoài, hy vọng chị có thể để tôi ở trong nhà trong chốc lát. Đợi bên ngoài yên ổn em lại đi.”
“Cậu cứ an tâm đợi, ở nhà anh chị ăn cơm trưa đi!” Người đàn ông cũng nói.
“Không cần đâu, ở nhà còn có cơm đang chờ em.”
Du Hành tiếp nhận cái ghế người phụ nữ đưa cho cậu, ngồi ở ban công lầu hai chờ.
Vừa nãy đúng là nguy hiểm thật, một đợt đó hình như chính là toàn lực hồng thủy, sau đó không còn có đầu sóng quy mô lớn đánh tới nữa. Du Hành nghi rằng phía trên đê đập thật sự xụp xuống, hồng thủy một lần trút vào lúc này đây mang tới tai nạn.
Một kích kia lực phá ngoại cực kì mạnh, cuộn sạch hết đồ vật lộn xộn, nếu người bị cuốn vào chính là cửu tử nhất sinh.
Dần Dần, sóng nước yên ả trở lại, tốc độ lưu động của dòng nước cũng bắt đầu giảm.
Nước lũ này, hẳn là rút xuống đi sang nơi khác rồi, cũng không biết đằng trước là thôn trấn nào gặp tai ương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...