Sinh Tồn Thời Mạt Thế


Edit: Trang Nguyễn
Rất nhanh, từ lúc Du Hành vào thế giới nhiệm vụ này đã qua hai năm, trong lúc này anh điều trị tốt thân thể, thời gian dư lại thực hiện học nhảy ba cấp, vừa qua sinh nhật mười lăm tuổi cũng đã là một tân sinh viên rồi.
Hai vợ chồng nhà họ Chu có thể nói là mừng rỡ như điên, dung quang toả sáng.

Trong nhà còn xếp đặt tiệc Tạ sư, đặt ở tiệm cơm tốt nhất bản địa, đặc biệt cảm ơn thầy cô và lãnh đạo trường học đặc biệt tha thứ và cung cấp tiện lợi cho tình huống của Chu Hằng Tinh.
Thi đậu nha ~
Ông nói một chút khiến người dòm ngó, biểu hiện của cha Chu như vật thật khiến người ta đố kỵ, ghen ghét! Ít nhất thím Chu ghen ghét muốn chết rồi, hai đứa nhỏ cùng tuổi, con bà còn lớn hơn mấy tháng, kết quả bây giờ vừa mới lên cấp ba, Hằng Tinh nhà chú hai đã lên đại học rồi!
Còn là trường đại học tốt như vậy, trời ạ, trời ạ, bà chỉ mới nghĩ đã không thể thở nổi rồi.
Bữa tiệc tạ sư này thầy cô và bà con thân thích đều nhìn Du Hành lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, chỉ cảm thấy có bệnh thì đã sao? Xem lời nói thái độ hành động cũng không có gì khác biệt, chỉ trầm mặc một chút mà thôi, cái này cũng không có gì, sau này đi theo con đường nghiên cứu khoa học thì rất tốt.
Có thể thi đậu trường đại học tốt như vậy, chắc chắn chỉ số thông minh không có vấn đề, chỉ số thông minh đã không có vấn đề, sau này cũng không chênh lệch gì đâu.

Hiệu trưởng trường cấp ba trên danh nghĩa của Du Hành đã cảm thấy thật vui mừng, cảm giác mình đã cứu vớt một thiên tài, lúc ông nhận được phỏng vấn của truyền thông bản địa còn nói: "Chúng ta cảm thấy vinh diệu nhất không phải dạy dỗ ra được một trạng nguyên kỳ thi đại học lần này, mà là cung cấp hoàn cảnh cho học sinh trở thành Trạng nguyên, trường học của chúng tôi vẫn luôn lấy phương châm dạy học tùy theo tài năng mà áp dụng phương pháp dạy học đó..."
Sau kỳ thi Đại Học, Du Hành vẫn ở trong nhà, cha Chu giúp anh hiệp thương với trường đại học, để anh có thể học ở nhà.
Mặc dù mấy năm nay con trai thay đổi rất nhiều, tính cách cũng cường thế hơn chút ít, làm việc đều tự mình quyết định, độc lập, thông minh, thoạt nhìn lại quá bình thường.

Có thể là do tâm bệnh kia, dường như còn chưa khỏe, nhắc đến việc đi ra ngoài đi học, nó lại gấp gáp vội vàng, chết sống không chịu ra ngoài.
Ai nha không có cách nào, con mình mà! Cha Chu vừa khổ não vừa cảm thấy ngọt ngào vì con trai đi đi lại lại.
Du Hành không thể nào chính thức đi học đại học đấy, nếu thế giới này là tận thế Zombie, thế thì chẳng khác nào đi chịu chết, nhưng tiến triển ở nhiệm vụ thế giới này, đây quả thật là thế giới nhiệm vụ phát triển chậm nhất mà anh gặp phải rồi.
Điều này khiến anh nhịn không được phỏng đoán: Thế giới này thật sự có tận thế sao? Ý nghĩ này của anh rất bình thường, dù sao không có RT9009, thế giới nhiệm vụ này rốt cuộc là gì căn bản anh không cách nào xác định được.


Nhắc đến RT9009, Du Hành nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng: nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ anh sẽ không ngừng ngây người trong thế giới nhiệm vụ sao, không cách nào trở lại thế giới thực tế được?
Vừa nghĩ đến điều này, cả người anh đổ mồ hôi lạnh, không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Đao cùn cắt thịt, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Đợi đến lúc Chu Hằng Tinh đón sinh nhật lần thứ mười tám, nhà họ Chu tổ chức sinh nhật chúc mừng.

Cùng ngày đó cả nhà bọn họ đi ra nhà hàng ăn cơm, sau khi ăn xong còn mang theo bánh ngọt đem về nhà.

Từ khi Du Hành giả bệnh đến nay, người một nhà đã rất lâu không cùng ra ngoài rồi, khó có được hôm nay sinh nhật Chu Hằng Tinh, cha mẹ Chu đặc biệt xin nghỉ phép cùng đi chơi với anh, anh không thể phụ phần nhân tình này.
Bởi vì biết rõ bây giờ con trai không thích đám đông, cha mẹ Chu săn sóc chọn khu vực nông trường vùng ngoại ô chơi cưỡi ngựa.

Mấy năm nay thân hình Du Hành rất cao, lúc ngồi trên lưng ngựa rất có tinh thần, mẹ Chu nhìn thấy đỏ vành mắt.
"Con trai như vậy cũng rất tốt rồi, đừng khóc."
"Ừm."
Ở nông trường chơi một ngày, bọn họ còn ăn xong bữa tối, hơn mười giờ mới bắt đầu về thành phố, về giấc này tuyệt đối không kẹt xe.
Du Hành ngồi ở phía sau, chuyển xuống bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa mới đi qua một công trường đang xây dựng trạm xe lửa, bên ngoài cát đá chồng chất tấm cách ly mọc lên san sát như rừng, cho dù buổi tối, còn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng tỏ bên kia, cũng có thể nghe thấy tiếng khoan ồn ào.
Nhìn thấy con trai cảm thấy hứng thú, mẹ Chu nói: "Chỗ đó đang xây dựng trạm xe lửa, nghe nói tên là trạm An Danh." Bà lập tức cảm thán: "Hai năm qua xây dựng tàu điện ngầm nhanh quá, sau này đi lại thuận tiện lắm đây."
Cha Chu lái xe cũng nói: "Đúng vậy, qua vài năm nữa chỗ chúng ta có thể càng phát triển hơn nữa."
Du Hành yên lặng nghe, mở điện thoại tìm kiếm tin tức về tàu điện ngầm.


Nhắc đến cảnh vật chung quanh mấy năm này có gì thay đổi, nhất định chính là tàu điện ngầm được xây dựng với quy mô lớn.

Bởi vì anh đi vào thế giới nhiệm vụ ngay lúc xây dựng tàu điện ngầm, lúc ấy trong lòng còn bị ám ảnh nhốt dưới mặt đất cùng đám người hỗn loạn ảnh hưởng anh đến tận bây giờ, làm cho anh vô cùng chú ý đến việc xây dựng tàu điện ngầm.
Thế nhưng tất cả đều im lặng, cũng không có gì không ổn.
Trong lòng nghĩ ngợi chuyện, anh hơi chút thất thần, bỗng nhiên thân xe đột nhiên chấn động, sau đó mất trọng lượng đi xuống đất.
"A!"
Sau khi cha Chu phát hiện xe không cách nào khống chế, ông lập tức lớn tiếng hô: "Ôm lấy đầu!" Vội vàng bắt lấy tay vợ.
Ầm ầm nổ mạnh, xe tiến vào một hố sâu, người nhà họ Chu an toàn dưới sự bảo vệ của tấm chắn khí cũng không chịu bao nhiêu tổn thương, đầu chỉ tạm thời choáng váng còn hơi buồn nôn.
Bốn phía không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết cùng âm thanh rơi xuống đất, Du Hành khó khăn chui đầu ra khỏi tấm chắn khí thở một hơi, hương vị bùn cát từ cửa sổ xe tràn vào, nương theo đó còn có tính rối loạn liên tục.
"Cha! Mẹ!"
"Cha mẹ không có việc gì! A Tinh con không sao chứ?"
"Không sao."
Du Hành cảm giác trần xe còn có cái gì đang không ngừng nện xuống, đưa tay sờ sờ, trần xe lõm nghiêm trọng.

Dưới mặt đất một mảnh lờ mờ, mùi bùn đất bức người, dường như mẹ Chu hơi bị chấn động não, nói bà muốn ói, không thoải mái.
"Mẹ, mẹ nhắm mắt lại hít sâu, từ từ hít sâu..."
"A!"

Bỗng nhiên ngay lúc đó, xe dưới mặt đất trơn trượt, lại lần nữa không bị khống chế hãm xuống.

Tốc độ cực nhanh, Du Hành chỉ có thể tranh thủ thời gian bắt lấy đồ vật có thể túm, máu huyết bởi vì bỗng nhiên xe rơi xuống nên trước mắt đều là đen.
Cũng không biết xe di chuyển đến đâu, anh cảm giác xe đã ngừng lại, có ánh đèn sáng ngời chiếu vào, anh không nhịn được híp híp mắt, trì hoãn trong chốc lát mới nhìn rõ, bên ngoài thế mà lại là trạm tàu điện ngầm?
Những người kia vây quanh chỉ trỏ xe bọn họ, mặt mũi tràn đầy giật mình, rất nhanh bọn hắn lại thét chói tai nhảy ra, bởi vì có cái gì lại nện xuống.

Xe bị phá hỏng, đầu Du Hành đau xót, nghĩ không thể tiếp tục ở trong xe, nhất định phải đi ra ngoài trước!
May mắn cửa xe chỗ ngồi phía sau vẫn còn mở được, anh trước bò ra ngoài, chân đều mềm nhũn, anh vịn chiếc xe hầu như đã thành xe nát, đập cửa bên cạnh: "Cha mẹ! Có thể đi ra không?"
"Cửa trước đều kẹt rồi, con ở ngoài nhìn xem có thể kéo ra hay không!" Cha Chu nhức đầu hô lên.
Du Hành cắn răng kéo cánh cửa bên mẹ Chu, dưới sự hợp lực của anh và cha Chu trong xe, cửa xe biến hình lù lù bất động.

Anh lại thử cửa bên kia của cha Chu, cũng mở không ra.

Anh trông thấy tấm kính chắn phía trước đã hư hao, cửa thủy tinh bể còn treo lại một phần ba, liền định lôi cha mẹ nhà họ Chu từ cửa trước ra ngoài.
Ánh mắt anh nhìn trái phải, nhìn trúng rương phòng cháy chữa cháy phía trước cách bốn mét, anh bước nhanh đến mở ra, xách ra một bình chữa cháy, dùng bình chữa cháy đập hết toàn bộ miểng thủy tinh còn lại.
"Ra, đi ra!"
Cha Chu trước đẩy vợ ra ngoài, liền ôm ngang người, không có cách nào mẹ Chu đã rơi vào hôn mê.

Du Hành dùng lực lớn ôm lấy mẹ Chu, không cần anh quay đầu kéo cha Chu, cha Chu đã tự mình leo ra.
May mắn chính là cả nhà bọn họ ra khỏi xe không lâu, bùn đất cùng gạch đá lẫn lộn nối liền nện không dứt xuống xe, bao phủ hoàn toàn xe nhà bọn họ.
"Quá hiểm rồi." Cha Chu nhìn thảm trạng chiếc xe, sắc mặt trắng bệch, nhà bọn họ mới lướt qua tử thần đây mà!
Du Hành nhìn lổ thủng lớn phía xa nghiêng trên không, nghĩ thế nào cũng không thể tin nổi, bọn họ vậy mà từ trên đường cái rớt xuống trạm tàu điện ngầm dưới mặt đất hơn mấy trăm mét.


Đây không phải đất sụt lún bình thường, phải lập tức rời khỏi đây, đối với cách nói của con trai, cha Chu gật mạnh: "Con ôm mẹ con." Chân phải ông bị thương, lúc này chỉ có thể dựa vào con trai thôi.
Sân ga dưới mặt đất đã sớm loạn thành một đống, đối với hành khách đêm này đi tàu điện ngầm mà nói, bọn hắn thấy được hình ảnh đặc hiệu còn hơn điện ảnh Hollywood.

Bỗng nhiên ngay lúc đó trần nhà xa xa vang lên tiếng vang thật lớn, từ trên không một chiếc xe nện xuống, sau đó giống như mở chiếc hộp Pandora, càng nhiều xe và bùn đất cát đá liên tục không ngừng cũng không đứt đoạn rơi xuống hang động khiến nó càng mở rộng ra thêm, càng không ngừng đè ép điểm dừng chân của bọn hắn.
Khiến bọn hắn vừa còn ngạc nhiên, sau đó nghiền nát toàn bộ tâm tư xem náo nhiệt của bọn hắn —— vội vàng rời khỏi đây, quỷ mới biết ở đây có thể bị sụp đổ hay không.
Bốn phía đều là đám người chạy trốn chạy loạn, Du Hành nhận ra trạm tàu điện ngầm này chính là tuyến số hai phồn hoa nhất của thành phố này – trạm Gia Tín, ở đây có thể hoán đổi ba tuyến đường, thâm nhâp sâu dưới đất hơn ba mươi mét, bình thường lưu lượng hành khách rất lớn, nghe nói lưu lượng hành khách lớn nhất trạm ở thành phố này.

Bởi vậy dù bây giờ trong đêm tối, bên trong tàu điện ngầm vẫn có không ít người.
Lưng anh cõng mẹ Chu, cùng cha Chu leo cầu thang rời khỏi đây, sau lưng hệ thống báo cháy vang lên khẩn cấp, âm thanh phát thanh sơ tán đám người vang lên: "Lối D và E không cách nào thông hành, lối D và E không cách nào thông hành, mời ra A, B, C, F, G, H! Xin tự động rút lui, đừng chen lấn xô đẩy nhau, xin tự động rút lui từ cầu thang bộ..."
Cả nhà bọn họ theo người tầng dưới chót bò lên trên, trong lúc này chân cha Chu đau đi không nổi nữa, ông nói: "A Tinh, con dẫn theo mẹ con đi trước đi!"
Du Hành dừng bước lại, trong ánh mắt giật mình của cha Chu dọn ra một tay, dễ dàng kéo ông dậy, khoác lên người mình.

t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Sức lực này của con cũng quá lớn rồi." Cha Chu trước kinh ngạc sau vui mừng, dựa vào con trai từng bước leo lên trên, ông cảm giác được cánh tay kiên cố của con trai, thân thể tuổi trẻ vừa cao lại vừa cường tráng.

Đối với một người làm cha mà nói, nhìn thấy con trai mình khỏe mạnh cường tráng chính là khẳng định tốt nhất với ông —— con trai ông nuôi nấng đã trưởng thành tuổi trẻ đầy sức sống, đây là đời sau của ông.
Vừa đi, Du Hành cảm giác mặt đất còn đang không ngừng rung rung, đột nhiên rung rung tăng lên, cảm giác không giống vật nặng rơi đập xuống tạo thành chấn cảm, càng giống như —— động đất? Chẳng lẽ bây giờ còn động đất? Bỗng nhiên có thứ gì đó từ bên chân anh tháo chạy vụt qua, thiếu chút nữa làm anh trượt chân, anh cúi đầu nhìn, cái gì cũng không phát hiện.
Còn chưa leo đến tầng cao nhất, chỉ nghe thấy có người hô to: "Làm sao có thể? Mau báo cảnh sát!!"
"Nhân viên phòng cháy đâu rồi, mau gọi điện thoại!"
Đáp lại người nọ chính là âm thanh sụp đổ thật lớn —— ầm ầm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận