Thiên hạ không khỏi vui mừng, những người đồng đội trước kia cùng vượt qua hoạn nạn đã tìm thấy thân nhân, vì thể nghe theo sự điều chỉnh của Tuyên Dương Tông mà rời đi, có người rời đi cũng có thân nhân của mình được chở tới.
Mọi người ai ai cũng vui mừng quá đỗi.
Hiện tại trong tứ hợp viện có một nhà Du Hành và Thôi Nam, vợ chồng Lâm Minh Lôi, cha con Từ Ngọc Mạn, Trương Lâm Sâm và em gái của hắn. Mặc dù vẫn không thể rời khỏi thành như mỗi ngày đều có thể ra ngoài tán dóc với bạn bè hàng xóm, lại ra ngoài đi đi lại lại vận động cơ thể, cuộc sống yên bình như thế quả thực rất mê người.
Trừ chuyện bùa chữ tính lại mất ba phần khiến nhóm người có hơi bất an ra thì chuyện sinh hoạt nhàn rỗi này, Du Hành cũng buông lỏng được thần linh luôn căng thẳng của mình.
Bọn họ sẽ ở nơi này cắm rễ, tiếp tục sinh sống. Cậu và cha mẹ đã bàn bạc với nhau rồi, sau này buôn bán chút đồ, mà nhà cậu hiện tại tiền tài không thiếu, kinh doanh chút đồ gọi là làm ăn, chỉ cần như vậy cũng đủ cho cả nhà có được cuộc sống ổn định rồi.
Cho tới buổi tối một ngày, trời vừa về đêm không bao lâu thì Du Hành đã cảm thấy mơ màng.
Tất cả mọi người giống như cắn phải thuốc ngủ, từng người từng người ngáp dài quay về phòng.
Du Hành cảm thấy tình hình không đúng, cậu muốn mở cửa đi vào phòng cha mẹ, nhưng vừa tới bệ cửa đã ngủ gục xuống.
Hôm nay vẫn là ban đêm như bình thường, vẫn yên bình và an tĩnh như trước, những cái đèn lồng treo trước cửa nhau đung đưa theo gió đêm, ánh nến chập chờn hai cái, sau đó bùng lên sáng hơn.
Hơi nước màu trắng không biết lan tỏa từ khi nào, chậm rãi lan khắp tòa thành. Mọi người đang chìm trong giấc mộng không hề tỏ ra thống khổ, thậm chí họ còn nở nụ cười, có lẽ đang mơ mộng đẹp.
Cảnh tượng kì dị như vậy nhưng không một ai chú ý tới, một số lượng lớn dân số sau khi được đưa ra khỏi bí cảnh đều bị Tuyên Dương Tông ra tay khống chế, những cấm chế cũng dần dần xuất hiện khắp Tây Châu đại lục.
Sau khi ma tu Sướng Mỹ đi gieo họa khắp nơi bị tiêu diệt thì vẫn còn một số thành trì nhỏ vẫn giữ lại được, mọi người bên trong chỉ biết gần đây có tiên nhân tới từ Đông Châu ở lại làm việc, còn những người ở tòa thành trống gần như mọi người không biết, vì những tòa thành trống đó hiện tại vẫn còn cấm chế, mọi người từ bên ngoài không thể vào được, ai cũng cho rằng tiên nhân vẫn còn ở bên trong làm lễ thanh tẩy sát khí bên trong.
Nghe nói, mấy ngày gần đây trong các thành trống còn có ma quỷ lộng hành, rất nhiều người bị dọa sợ chết khiếp.
Vì thế, sau khi cấm chế xuất hiện, những nhà dân ở Tây Châu đồng thời phát sinh dị trạng, nhưng lại không một ai phát hiện ra.
Sang hôm sau, lục tục có người mở cửa ra ngoài. Trên đường đã dần có người mở cửa hàng buôn bán, nào là bán điểm tâm, bán rau dưa, trái cây... cũng có rất nhiều cửa tiệm khai trương. Cổng thành cũng được mở toang, lục tục có người khăn gói rời thành, cũng có người chuyển vào thành ở.
Xung quanh dần trở về cuộc sống bình thường.
Du Hành tỉnh lại từ giữa đêm, sắc mặt của cậu rất khó nhìn.
Chờ sau khi cha mẹ tỉnh lại, thấy sắc mặt con trai không tốt cũng cảm thấy lo lắng theo: "Sao thế? Con đừng lo lắng, ở đây vẫn còn các tiên nhân của Tuyên Dương Tông, ma tu sẽ không tới quấy rối đâu."
"Hôm nay nhà chúng ta không bán, tiểu Hành mau đi ngủ đi, con xem hai viền mắt con đen sì rồi kìa."
"Nếu không ra cửa tiệm đầu đường mua thuốc an thần cho Bảo nhi? Tôi nghe chị Trần cách vách nói con trai bà ấy sống không quen đất, sau khi uống thuốc ở cửa tiệm kia đã đỡ rất nhiều rồi."
Du Hành chua sót lỗ mũi, đáp một tiếng rồi về phòng.
Lúc về phòng, cậu không áp chế tức giận của mình nữa, ngay cả tròng mắt cũng xuất hiện tia máu.
"Tuyên, Dương, Tông!"
Cậu chưa bao giờ cho rằng Tuyên Dương Tông hiền lành, cậu chỉ cảm kích Tuyên Dương Tông, đồng thời mang cả lòng phòng bị.
Cho tới lúc các nhà đoàn tụ cậu mới thầm mắng mình lòng dạ tiểu nhân: Người ta thật sự làm rất nhiều chuyện tốt, không báo đáp người ta thì thôi đi, sao lại còn cho rằng người ta là kẻ gian?
Nhưng Du Hành không nghĩ tới, Tuyên Dương Tông lại trực tiếp thay đổi trí nhớ của mọi người.
Tối hôm qua, sau khi cậu ngủ mê man liền cảm giác được có lực lượng vô hình xâm nhập vào trí nào của mình, rt9009 nhanh chóng nhắc nhở: "Có một cỗ lực lượng không rõ đang xâm nhập vào trí não của ký chủ, hình như nó muốn xóa trí nhớ của cậu! Tôi đã dùng biện pháp khẩn cấp để bảo vệ trí nhớ của ký chủ, mời ký chủ... tít..."
Thanh âm của rt9009 cũng bị đánh gãy, Du Hành nhịn không được thực sự hôn mê bất tỉnh.
Ngủ mãi cho tới lúc bị một thanh âm đánh thức, Du Hành cảm thấy bản thân đã đánh mất đi thứ gì đó.
Trong đầu có người nói với cậu: Cậu là Du Hành, cha là Du Ái Quốc, mẹ là Khâu Nguyệt Hương, năm nay hai mươi hai tuổi, nhà vốn ở cực hàn Bắc Châu, nhờ có Tuyên Dương Tông tốt bụng trợ giúp nên cả nhà mới dọn tới Tây Châu...
Trước mắt nhà vừa khai trương quán cơm nhỏ, mặc dù bị ma tu tàn phá khiến tòa thành bị bỏ trống nên bọn họ mới có cơ hội nhập thành, tuy nhiên bọn họ không sợ bởi vì có sự bảo vệ của Tuyên Dương Tông, nhất định có thể sinh sống lâu dài ở nơi này, cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn...
Phối hợp với giọng nói kể lể đó, trong đầu Du Hành cũng tự động cho rằng "mình" mới là thực sự: Sinh ra ở khu vực lạnh nhất Đông Châu, cuộc sống gian khổ, cho tới một ngày người của Tuyên Dương Tông tới hỏi bọn họ: Tây Châu còn thừa đất, có nguyện ý rời tới đó sinh sống hay không?
Nguyện ý! Dĩ nhiên là nguyện ý!
Không đúng! Không đúng! Không đúng!!
"Mời ký chủ giữ tỉnh táo, ba giây sau tôi sẽ trả lại trí nhớ vốn dĩ cho ký chủ, ba, hai, một..."
Cũng may Du Hành đã làm mấy nhiệm vụ khiến linh hồn cường đại hơn rất nhiều. Sau một thời gian ngắn thống khổ và khó chịu qua đi, cậu cuối cùng cũng nắm được đầu mối, trước tiên Du Hành lao ra khỏi phòng ngủ chạy tới phòng cha mẹ.
Nhưng gọi không tỉnh. Trong mộng chân mày hai người giãn ra, thậm chí mẹ cậu còn cười ra tiếng, tựa hồ nằm mơ rất đẹp.
Cậu chờ mãi tới khi cha mẹ tỉnh lại, nghe nội dung câu chuyện họ nói mới biết trí nhớ của họ cũng bị thay đổi. Trong lòng Du Hành không khỏi thương tâm, ánh mắt kìm nén tới đỏ bừng.
"Xin ký chủ giữ tỉnh táo, hiện tại tâm trạng cậu đang trên bờ vực mất khống chế, thuộc tính linh hồn [Uy hiếp của thi hoàng] sắp bạo động, có thể sẽ mang tới khủng hoảng trầm trọng."
Nghe thấy vậy, Du Hành cố gắng bình ổn tâm trạng, hít thở một hơi vận hành tâm pháp [Quy tắc kiện thể].
"Xin ký chủ đừng quá bi quan, chỉ cần ký chủ cố gắng làm nhiệm vụ thì tương lai muốn nghịch tập cũng không phải chỉ là giấc mộng."
Rt9009 hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ an ủi thì hơi khô khan, vì thể lập tức bật mạng, lặng lẽ hỏi thăm đồng nghiệp, tìm đồng nghiệp có ký chủ là pháo hối tăm tối luôn muốn nghịch tập, hỏi thăm chút kinh nghiệm.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện hai túi áp súc, Du Hành nghi ngờ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Hai thứ này đều là những không gian nghịch tập thành công, vả mặt ba ba ba, ký chủ có thể xem để học tập."
Du Hành nhìn qua, sau đó dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm động trước ý tốt của rt9009.
"Cảm ơn 99, thực sự cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn, có thể giúp ký chủ là tôi vui rồi."
Để không làm phụ lòng ý tốt của rt9009, Du Hành xem qua một lúc rồi mới đi ngủ bù.
Tới giờ ăn trưa, mẹ Du mới gõ cửa gọi Du Hành dậy.
"Không phải hôm qua con nói muốn ăn sủi cảo sao? Hôm nay mẹ làm sủi cảo rồi, là sủi cảo chiên và sủi cảo chưng, mau tới ăn đi."
Du Hành nhận lấy đôi đũa, kẹp một miếng sủi cảo chiên lên ăn.
Mẹ Du cười híp mắt nhìn con trai: "Mau ăn đi, còn có nước dùng nữa, để mẹ đi lấy. Ở Tây Châu thật tốt, vạn vật sinh trưởng, sản vật phong phú, thứ gì ăn cũng ngon."
"Cha sao rồi ạ?" Thấy biểu tình của cha mình hơi kì lạ, Du Hành hỏi.
"Đừng nói nữa, không biết tại sao mẹ con lại mua rắn về, còn nói để cha làm thịt... Giờ cha nghĩ tới đã nổi da gà."
Động tác nhai đồ ăn của Du Hành dừng lại, làm như không có chuyện gì hỏi: "Đúng rồi, sao anh Thôi không tới dùng cơm?"
"À, thằng bé đi sang thành bên cạnh mua sách rồi. Lúc nãy thấy thằng bé rất vui vẻ, còn nói quê cũ của chúng ta quá vắng lặng, tất cả sách ở trấn trên đều bị thằng bé xem hết một lượt rồi, bây giờ lại mò lên thành bên cạnh tìm sách, cha thấy bây giờ thằng bé ngay cả ngủ cũng không quên ôm sách đâu." Cha Du tươi cười hớn hở kể.
Trong thân phận mới, cả nhà họ Du, Thôi Nam, Từ Ngọc Mạn, Trương Lâm Linh, Đổng Kiến Lan và người nhà họ Tứ đều là hàng xóm cũ.
Nhà họ Du kinh doanh quán cơm nhỏ, Thôi Nam là con mọt sách mồ côi cả cha lẫn mẹ, vì thân thiết với nhà họ Du nên ở cùng nhau.
Từ Ngọc Mạn thì dệt vải, cha cô ta trước kia là thợ săn, sau khi tới Tây Châu thì định lên làm lão bản.
Mà Đổng Kiến Lan và Trương Lâm Linh... Đó cũng là nguyên nhân khiến Du Hành tức giận.
Ở cuộc sống mới, Lâm Minh Lôi không tồn tại, Trương Lâm Sâm cũng không tồn tại, thậm chí những người đồng hóa mà Du Hành nhớ thì hiện tại trong trí nhớ của mọi người căn bản không có họ.
Đồng Kiến Lan và Trương Lâm Linh thành chị em họ, một người là quả phụ, một người là cô nhi, trước mắt đang học dệt vải với Từ Ngọc Mạn.
Cũng không biết Tuyên Dương Tông làm gì với những người đồng hóa, và mang họ đi đâu. Nghĩ tới đây, ánh mắt Du Hành lại trở nên phiền muộn. Cũng may dáng người cha cậu không thể nhìn ra là đồng hóa nên mới may mắn tránh được tai họa, nếu không cậu chắc chắn sẽ nổi điên.
Chờ mẹ Du bưng nước dùng lại, Du Hành hỏi: "Cha mẹ, hai người còn chiếc nhẫn bạc ở tay không?"
Mẹ Du kỳ lạ nhìn con trai: "Còn chứ, đây là nhẫn đính hôn của cha và mẹ mà."
Trên tay hai người đều đeo nhẫn, nhưng lại cho thành nhẫn cười, trí nhớ mới vậy mà tự động bổ sung nhẫn trữ vật thành nhẫn cưới sao?
"Cha mẹ, hai người cho con mượn xem chút được không?"
Cha Du bật cười trêu ghẹo: "Không lẽ con thích con gái nhà ai rồi à? Được chứ, đây là nhẫn của cha và mẹ, vậy giờ thành nhẫn gia truyền để con mang đi cầu hôn vậy."
Sau đó hai người tháo nhẫn, kín đáo đưa cho con trai mặt đầy hắc tuyến.
"Làm gì có đâu."
"Ha ha ha, con đừng có chối, có phải vừa ý Từ Ngọc Mạn không?"
Du Hành suýt chút nữa sặc sủi cảo.
"Khụ, khụ, không có!"
Sau khi ăn trưa xong, Du Hành tự giác đi rửa chén đũa. Khi quay lại phòng, cậu nhanh chóng nhỏ hai giọt máu lên nhẫn trữ vật, rửa đi khế ước ban đầu của cha mẹ.
Bên trong vẫn còn tiền, thức ăn và quần áo.
Du Hành than thở thu nhẫn vào trong ô vuông của hệ thống tử đổi. Bây giờ cha mẹ đã quên chuyện trước kia, vậy cũng không nên để họ vì hai chiếc nhẫn có thể trữ đồ này mà nghi ngờ. Nếu không cẩn thận lộ ra ngoài thì rất phiền toái.
Bây giờ làm một người bình thường không biết gì mới là an toàn nhất.
"Nguyệt Hương! Tiểu Hành! Mau ra đây!"
Du Hành nhanh chóng chạy ra ngoài: "Sao thế ạ?"
Cha Du ngoắc tay với con: "Anh Thôi con trở lại, thằng bé nói nhìn thấy cáo thị của Tuyên Dương Tông ở cổng thành nói ma tu đã phải đền tội, chúng ta an toàn rồi! Sau này có thể an tâm mà sinh sống!"
Mẹ Du cũng chạy ra ngoài: "Thật sao? Tốt quá rồi!" Rời khỏi quê hương phải cần dũng khí rất lớn, bây giờ ma tu đã phải đề tội, không phải nói họ đã đánh cuộc đúng rồi hay sao? Từ một nơi chim không thèm đẻ trứng trở thành một nơi có mùa xuân ấm áp, hoa nở suốt mùa.
"Chúng ta ra ngoài xem là biết ngay thôi."
Hai vợ chồng kéo con trai ra cổng thành nhìn. Trên đường xá người nào cũng vui vẻ ra mặt, sinh cơ bừng bừng sức sống.
Du Hành vừa đi vừa quan sát, quả nhiên không thấy những thú nhân hình người đâu.
Ở cổng thành dán cáo thị trong suốt lơ lửng, không khác gì cáo thị mà cậu nhìn thấy ở thành Bắc Thương.
"Tuyên Dương Tông vạn tuế!"
"Quá tốt, quá tốt!"
Du Hành nhìn những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ thi nhau cảm ơn công đức, vẻ mặt thì mừng rỡ như điên thì cảm thấy hoang đường không thôi.
Ma tu đã đền tội, tòa thành nháy mắt trở nên náo nhiệt hơn, đường phố ban đầu lưa thưa người cũng nhanh chóng trở nên huyên náo.
"Ngày kia nhà chúng ta mà lại tiệm gì, hiện tại nhà chúng ta hết mỳ rồi, nhà lão Triệu cũng nói hàng tích trữ cũng hết, phải ra ngoài tìm mua kìa."
Nếu không có chuyện gì làm, người một nhà liền ra sân hóng gió, nói một chút chuyện bát quái liên quan tới sinh hoạt và hàng xóm.
Không thể không nói, hiện tại Du Hành phải bình tĩnh nghe cha mẹ nói chuyện bát quái vốn không tồn tại.
Cuộc sống vẫn chưa hề dừng lại.
Ban đêm, Du Hành gọi rt9009 lên, trong lòng nó xúc động không thôi, không ngờ ký chủ đang đau lòng chuyện cha mẹ nhưng thường xuyên tìm tới nó tâm sự~
Nhưng trên mặt nó vẫn tỏ ra nghiêm túc phân tích nghi ngờ của Du Hành: "Dựa theo lẽ thường, khi tu sĩ thi triển thuật pháp thì chỉ có tu sĩ đó mới cởi bỏ được. Tôi nhớ trong hệ thống tử đổi có một mục phân biệt linh căn, ký chủ thử xem mình có thể đi theo con đường tu luyện đó không."
Dựa theo tầng lớp hiện tại của nhà ký chủ, căn bản không thể tiếp xúc với những tu sĩ kia, vì thế con đường tắt duy nhất là phải trở thành tu sĩ.
Du Hành cũng biết ý đồ của rt9009, vì vậy gật đầu: "Cảm ơn."
Sau đó cậu quả thực tìm thấy món hàng [phân biệt linh căn], có thể xem người dùng có tư chất hay không, đồng thời con đo lường ra được chủng loại và độ tinh khiết của linh căn.
Giá là ba mươi nghìn điểm Tân Hỏa.
Du Hành mua trực tiếp, trong tay nâng một cái hộp. Xem hướng dẫn sử dụng thì mở hộp ra, cái hộp lập tức bay lên đỉnh đầu Du Hành, ánh sáng ấm áp bên trong lập tức tràn ra bao phủ lấy cả người Du Hành.
Chỉ một lát sau, cái hộp đã rơi xuống mặt bàn, phía trên hiện ra dòng chữ: Hỏa linh căn, độ tinh thuần là 98.9%, tư chất thượng thượng đẳng.
Thần kinh đang căng thẳng của Du Hành được nới lỏng, ít nhất vẫn có hy vọng tu tiên!
Chưa bao giờ Du Hành lại nóng lòng bước lên con đường kia như bây giờ, bởi vì hiện tại, người ta là dao thớt cậu là cá. Nhưng hiện tại, cậu muốn mình là người cầm dao!
Lại vào hệ thống tử đổi tìm thêm quyển: [Bách khoa toàn thư về tu tiên], mất những hai tỉ bốn trăm sáu mươi triệu điểm Tân Hỏa.
Mà hiện tại Du Hành chỉ còn sáu trăm triệu ba nghìn năm trăm điểm Tân Hỏa.
Còn thiếu những một tỉ tám trăm nghìn điểm...
"Sẽ nhanh đầy thôi." Du Hành tự nhủ.
Cậu sống cùng cha mẹ hai ngày, rồi cùng nhau khai trương tiệm, chiêu đãi khách... Tựa như dân bản địa vậy.
Lần này rời đi, trong lòng Du Hành có khát khao cháy bỏng với điểm Tân Hỏa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...