Nhóm người Diệp Linh Lung vừa trở về, Thiệu Phái Văn liền đi tìm cô nói rằng số lượng người sống trong tòa nhà này đã tăng thêm cho nên tối nay muốn mở một cuộc họp thương lượng bước kế tiếp nên tính như thế nào.
Diệp Linh Lung liền cau mày.
Thiệu Phái Văn đã làm giáo viên lâu năm, ít nhiều cũng nắm rõ tâm lý của thanh niên giới trẻ ngày nay, ông ấy nói rằng: “Em cũng đừng vừa nghe đến mở cuộc họp liền khó chịu.
Bây giờ thời thế đã thay đổi, con người mà, còn sống được người nào thì hay người đó, cũng chỉ có nhiêu đây người, chúng ta phải đoàn kết lại mới có thể giải quyết được những chuyện sau này.
Mỗi người một tính, năng lực cũng không giống nhau, có người có thể thích nghi được với sự thay đổi của môi trường, nhưng cũng có người thì không, vì vậy chúng ta cần ngồi xuống và nói chuyện, cùng nhau chia sẻ suy nghĩ của mình để về sau mọi người dễ dàng chung sống hơn, em thấy như thế nào?”
Diệp Linh Lung cảm thấy ông ấy nói rất có lý, vì vậy liền gật đầu, cô hỏi thăm thời gian địa điểm tổ chức cuộc họp và đồng ý sẽ tham dự đúng giờ.
Ngược lại Lý Quân lại không mấy vui vẻ.
Thế giới riêng của anh và Diệp Linh Lung đã xuất hiện thêm một con chó rồi, mỗi buổi tối lại còn phải bỏ ra một tiếng đồng hồ cho Vương Lỗi và Phạm Hiểu Thanh, bây giờ lại mở thêm cuộc họp.
Không phải chỉ là thây ma thôi sao? Chỉ cần giết là được rồi, còn phải họp hành cái quái gì chứ?
Diệp Linh Lung phải vỗ về anh một lúc lâu, sau khi cùng nhau ăn tối xong, cô để Lai Phúc ở lại trong phòng, rồi mới tham gia cuộc họp cùng với Lý Quân.
Địa điểm tổ chức cuộc họp chính là ở tầng trên, chủ hộ ban đầu đã không còn nữa cho nên ngày hôm qua bọn họ đã sắp xếp cho những người mới đến ở, tất cả cũng đều là sinh viên và giảng viên trong trường.
Thời điểm Diệp Linh Lung bước vào, mọi người cũng đã có mặt khá đông đủ, thậm chí Triệu Tư Thông, người bị gãy chân cũng được đỡ đến đây.
Căn phòng khách ban đầu vốn bị cô tháo rời trống không bây giờ lại ngồi chật kín người.
Diệp Linh Lung tìm một góc nhỏ ngồi xuống, Lý Quân đứng bên cạnh cô, anh lười biếng nghiêng người dựa vào tường.
Mấy người Phạm Hiểu Thanh có mặt sớm hơn cô một tí, bọn họ đổi chỗ sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Phạm Hiểu Thanh chọt chọt cánh tay của Diệp Linh Lung sau đó chỉ về một hướng rồi nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy không? Chen trong nhóm thầy giáo ngược lại sống rất thoải mái, giống như cá gặp nước.”
Diệp Linh Lung nhìn theo hướng tay mà cô ấy chỉ, xoay đầu qua liền nhìn thấy Lưu Tư Vân.
Lúc này Lưu Tư Văn chăm sóc bản thân mình khá tốt, so với thời điểm cô ta đi câu dẫn Lý Quân thì hoàn toàn không giống nhau, trông vô cùng xinh đẹp và điềm đạm, cô ta ngồi ở chính giữa các giáo sư nhẹ nhàng nói chuyện, che môi mỉm cười, hoàn toàn là bộ dáng của một thiếu nữ có khí chất văn nghệ nho nhã và thanh lịch.
Diệp Linh Lung chỉ liếc nhìn một cái sau đó liền thu hồi tầm mắt lại.
Lưu Tư Văn sống như thế nào thì có liên quan gì đến cô? Cô căn bản không thèm để ý.
Chờ đợi một lúc thì lần lượt có vài người tiến vào, Thiệu Phái Văn tuyên bố mọi người đã đến đông đủ, cho nên có thể bắt đầu cuộc họp.
Diệp Linh Lung đếm sơ một lượt, ở đây có tất cả ba mươi bốn người.
Người chủ trì cuộc họp ngược lại không phải là Thiệu Phái Văn mà là một người đàn ông trung niên hói nửa cái đầu, có thể nhìn ra được trước đây người này vốn dĩ rất mập, nhưng chỉ là mấy ngày nay sụt cân nhanh chóng đến nổi sinh ra biến tướng.
Không biết từ khi nào mà Liêu Thu Minh đã dịch người ngồi sang bên cạnh Diệp Linh Lung, nhỏ giọng giới thiệu: “Cao Trường Thanh, chủ nhiệm phòng đào tạo.”
Diệp Linh quay đầu nhìn ông ấy, lúc này Cao Trường Thanh cũng đang hắng giọng bắt đầu lên tiếng, vì vậy cô liền nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Cao Trường Thanh nói: “Khủng hoảng thây ma bất ngờ bùng phát, mọi người đều đã cực khổ vất vả mới có thể sống sót được, tôi cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng mà hiện tại tai hoạ này vẫn còn đang kéo dài và có chiều hướng diễn biến ngày càng nhanh, chúng ta phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn khắc nghiệt này.
Trong hoàn cảnh này, chúng ta đặc biệt phải đoàn kết nhất trí để vượt qua khó khăn.”
Không biết là người nào dẫn đầu, mọi người đều lần lượt vỗ tay.
Cao Trường Thanh vươn tay đè xuống, sau đó tiếp tục nói: “Tin tốt là chúng ta vẫn còn nhận được tin tức của chính phủ, hiện giờ khu vực an toàn đang từng bước xây dựng và đội cứu hộ sẽ đến đây bất cứ lúc nào, việc chúng ta cần phải làm chính là kiên trì chờ đợi, chờ tin tức tiếp theo hoặc là hành động tiếp theo.
Ở đây tôi muốn đặc biệt khen ngợi những bạn học đã phá vỡ vòng vây trong trường học.” Ông ấy chỉ về phía của mấy người Diệp Linh Lung, “Các em đã dũng cảm chiến đấu với bọn thây ma, không tiếc hy sinh tính mạng, điều này cổ vũ tinh thần chiến đấu vô cùng to lớn cho chúng ta, nâng cao sự tự tin cũng như củng cố niềm tin cho chúng ta có thể sống sót trong thế giới đáng sợ này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...