Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế
Diệp Linh Lung cũng vừa mới tự trách chính bản thân mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận lời buộc tội của Lưu Tư Vân.
Cô im lặng nhìn Lưu Tư Vân, chờ cô ta phát tiết xong rồi mới nói: “Hiện tại cảm xúc của cô không ổn định, tôi không so đo với cô.
Nhưng đợi sau khi cô bình tĩnh lại thì cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nếu như cô thật sự hối hận khi đã cùng tôi đi ra ngoài thì tôi có thể đem cô trở về ký túc xá lần nữa.
Miễn phí.”
Lưu Tư Vân lập tức mất bình tĩnh.
Sao cô ta lại muốn quay trở lại ký túc xá lần nữa chứ?
Mọi người vốn dĩ đang có tâm trạng riêng của mình, cũng không hẹn mà đột nhiên tất cả cùng nhau im lặng.
Diệp Linh Lung hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xảy ra chuyện như thế này, thật sự thì tôi cũng không hề dễ chịu gì đâu, chỉ khi mọi người tin tưởng tôi thì mọi người mới có thể chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Nhưng tôi đã sơ suất, không nghĩ tới sẽ có loại zombie chó như vậy.
Bây giờ xin lỗi hay bồi thường cũng không còn có ý nghĩa gì nữa rồi, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này và rút kinh nghiệm từ nó.
Tối một chút nữa tôi sẽ đem thi thể của Vương Nghệ đi đốt, sau này nếu như có cơ hội thì tôi sẽ đem tro cốt của cô ấy về nhà.”
Trước đó có rất nhiều người đã nhìn thấy cô khóc, hơn nữa lúc này cô cũng nói những lời vô cùng chân thành, nếu như cẩn thận suy nghĩ lại thì việc này cũng không thể trách cô được.
Cô cũng giống như bọn họ, chỉ là một sinh viên may mắn còn sống sót mà thôi.
Diệp Linh Lung không có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì đối với bọn họ cả.
Bạn trai của cô đến cứu cô, cô thuận tiện cứu những người khác, cũng đã xem như là tận tâm tận lực rồi, còn muốn cô làm thế nào nữa chứ?
Phạm Hiểu Thanh vội vàng nói: “Việc này sao có thể trách chị Diệp được? Vốn dĩ chị ấy đã nói rằng tất cả mọi người tự nguyện.
Hơn nữa ai có thể đoán trước rằng ở đây có chó đâu.”
“Đúng vậy, ở trong thế giới bây giờ, có thể làm gì để không bị gặp phải nguy hiểm chứ?” Vương Lỗi cũng nói: “Cho dù chúng ta không đánh bọn zombie thì cũng chỉ có thể trốn ở trong phòng và chịu chết đói, cũng có thể sẽ gặp phải những con quái vật khác.
Thế giới đột nhiên biến thành như vậy, không ai có kinh nghiệm cả, trách người khác thì có ích gì đâu chứ, chỉ có thể tự mình cẩn thận hơn mà thôi.”
Còn có một câu cậu không nói ra, rốt cuộc thì nói tóm lại cũng là do nhóm người Vương Nghệ không cẩn thận.
Nếu như thật sự nghe lời phong cách “làm đâu chắc đấy” của Diệp Linh Lung, thì có lẽ con chó thây ma đã không thể cắn được bọn họ rồi.
Ví dụ như cho dù có đứng đợi ở cửa lâu như thế nào thì khi thấy tình hình không ổn cũng có thể lập tức đóng cửa lại.
Hoặc làm giống như cậu tạo ra thêm một số chướng ngại vật ở cửa, như vậy thì cho dù có một con chó zombie nhảy ra thì cậu cũng có thể né tránh kịp thời.
Cho dù không thể đánh chết được nó thì cũng có thể kéo dài thời gian đợi Lý Quân đến hỗ trợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...