Sinh Tồn Công Lược Ngày Mạt Thế


Cho dù là bản thân cô, khi cô muốn dùng vòng tay của bạn cùng phòng mình để đổi lấy tinh thạch vào ngày đầu tiên thây ma bùng phát, cô cũng nghĩ đến việc sẽ đền bù lại, trước đây cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ thản nhiên đến cạy khóa cửa nhà người khác như vậy.
Chỉ là mấy ngày nay, cô chưa từng nghĩa đến chuyện này.
“Thực xin lỗi.” Diệp Linh Lung nói: “Thật sự thì bọn em cũng biết làm như vậy là không đúng, nhưng nếu như không làm như vậy thì bọn em đã chết từ lâu rồi.”
Nếu như cô chỉ là một người bình thường không có hệ thống, tất cả những gì cô phải ăn chỉ là nửa gói bánh quy và hai viên kẹo, không lấy đồ của bạn cùng phòng hay trèo qua ban công sang phòng bên cạnh thì có lẽ cô đã không thể sống sót trong ngày đầu tiên rồi.
Phần lớn bạn học đều gật đầu.
Làm sao họ có thể tồn tại trong ký túc xá cho đến bây giờ nếu như không có sự đóng góp của những người khác chứ?
Thiệu Phái Văn liếc nhìn khuôn mặt của bọn họ sau đó liền im lặng.
Diệp Linh Lung lại nói: “Như vậy đi, cùng lắm thì tính như tụi em đã mua nó đi.


Đến lúc đó nhờ thầy Thiệu ghi vào sổ giúp tụi em, lấy đồ của nhà người nào bao nhiêu thầy đều sẽ ghi lại hết, đợi đến khi thế giới ổn định lại và không còn zombie nữa thì nếu như em chưa chết, em sẽ trả tiền lại cho thế hệ sau của họ hoặc là quyên góp cho tổ chức từ thiện.”
Mặc dù cô biết những gì mà mình nói bây giờ chỉ là một tấm cát séc trắng, nhưng khi nghe cô nói câu “nếu như chưa chết”, lòng ngực của Thiệu Phái Văn dừng lại một nhịp, ông ấy nhìn vào khuôn mặt của Diệp Linh Lung.
Đứa nhỏ này chỉ mới học năm nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, vẫn còn rất non nớt.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, những giảng viên như bọn họ lại ở trong nhà không dám ra ngoài, trong khi những sinh viên trẻ này lại cùng nhau chiến đấu chống lại bọn thây ma trong ký túc xá và chạy từ khuôn viên trường đến đây… chỉ vì để sống sót.
Cho dù họ có thừa nhận hay không thì những thứ phản khoa học như thây ma đã thực sự xuất hiện và giờ đây họ đang ở nơi tận cùng của thế giới, nơi mà tất cả mọi trật tự đều đã sụp đổ.
Đối với những người thậm chí còn không có dũng khí để bước ra ngoài như ông ấy thì việc đánh giá bọn họ dựa trên những tiêu chuẩn đạo đức trước đây có phải là quá mức nghiêm khắc rồi không?
Thiệu Phái Văn thở dài, sau đó xua xua tay: “Bỏ đi, là thầy không nhận ra được hiện thực...!thầy sẽ viết số phòng và những căn phòng vẫn còn người ở cho em.”
“Cảm ơn thầy.” Diệp Linh Lung nói lời cảm ơn, sau đó cô lại nói: “Không bằng thì các thầy cô cũng tổ chức và tham gia đi cùng với tụi em vào ngày mai đi?”
Uông Tinh tức giận mà hừ lên một tiếng: “Em còn muốn chúng tôi tham gia làm những việc giống như các em sao?”
“Cũng không phải là nói như vậy.” Diệp Linh Lung bình tĩnh nói: “Em là muốn nói, bởi vì bọn thây ma đột nhiên bùng phát lên, mỗi nhà đều có thể có một ít thực phẩm tươi sống không thể dự trữ được.

Bọn thây ma lại không ăn những thứ này, nếu cứ để đó thì sẽ bị hư hỏng.

Tại sao chúng ta không tìm nó và chia sẻ nó cho tất cả mọi người.


Nếu như các giảng viên ở đây không muốn hợp lực thì có lý do gì để thầy cô ăn trực chứ? Bây giờ cũng không phải là thời gian lên lớp.”
Ba người giáo viên:...
Liêu Thu Minh trung niên lịch lãm ít nói, hơi nheo mắt lại nhìn kỹ Diệp Linh Lung.
Trong số những sinh viên này thì thoạt nhìn cô không phải là người bắt mắt nhất, nhưng nếu như cẩn thận suy nghĩ kỹ thì từ lúc họ bước vào cho đến bây giờ thì tất cả cuộc trò chuyện luôn nằm trong tầm tay của cô.
Tìm hiểu thông tin, kiểm tra thái độ, trấn an bạn học,...!Mà bây giờ càng nhấn mạnh hơn rằng ở đây không có thầy trò nữa, ai cũng là người sống sót như nhau, không ai có đặc quyền gì cả.
Nếu như đặt vị trí của cô ở đây thì cô có thể tiến cũng có thể lùi.
Nếu như không có chuyện gì thì cô cứ sống hòa thuận, còn nếu như các thầy cô có yêu cầu gì quá đáng thì căn bản cô cũng không hề do dự.
Ông ấy lại nhịn không được mà liếc nhìn Lý Quân.

Vốn dĩ ông ấy còn tưởng rằng người đàn ông được trang bị đầy đủ và cường tráng này mới chính là nòng cốt của đội sinh viên này.
Nhưng mặc dù vẻ mặt của Lý Quân có chút kiêu ngạo, nhưng khi Diệp Linh Lung nói chuyện, anh lại không hề có ý định muốn xen vào, chỉ lặng lẽ nhìn ba người bên ngoài với ánh mắt cảnh giác.

Có lẽ chỉ là vệ sĩ thôi.
Có thể thuê được một vệ sĩ có được trang bị vũ khí hạng nặng như vậy...cho dù là vì mối quan hệ gia đình hay sự quyến rũ của bản thân, thì cô bé này có lẽ không giống với người bình thường.
Thiệu Phái Văn lúc này lại thở dài nói: “Thầy cô muốn suy nghĩ và thương lượng lại một chút.”
Diệp Linh Lung gật đầu: “Được, sáng mai chín giờ tụi em sẽ bắt đầu hành động.

Nếu như các thầy cô đã suy nghĩ thì lúc đó lại tới đây tìm tụi em.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận