- Khi đó nàng đã phi thường sợ hãi mà con cũng rất sợ hãi, chị Nguyệt
Quan nhắm mắt lại nhưng rất ngạc nhiên vì người tóc bạc này dùng thứ gì
chống lại những kẻ cầm súng kia, đạn của những tên bắt cóc đã lên nòng
rồi đấy. Cho nên từ đầu vai của chị Nguyệt Quan nhìn ra ngoài. Những tên bắt cóc kia nổ súng, là hơn mười người nổ súng đấy! Tuy đều có ống giảm thanh mà âm thanh súng nổ giống như tử thần réo gọi vậy, tâm của con để lên cổ họng rồi. Thế nhưng mà Tề Nhạc không có chút kinh hoàng, con
nhìn thấy trước người của anh ta có hào quang màu bạc hiện ra đem thân
thể của con và chị Nguyệt Quan che lại, sau đó con nhìn thấy những viên
đạn bắn vào hào quang màu bạc xuất hiện gợn sóng, lúc này không một viên đạn nào làm gì được anh ấy cả. Tề Nhạc dường như có chút tức giận, con
nhìn thấy mái tóc trên đầu của anh ta bay ra một sợi, sau đó sợi tóc tự
hành đứt gãy trên không trung, ngay sau đó sợi tóc biến mất và những tên bắt cóc ngã xuống đất.
- Trách không được, trời ạ! Thì ra thực lực của anh ta mạnh như vậy.
Lý Dương kinh hô một tiếng.
Trương cục trưởng hỏi:
- Như thế nào? Anh phát hiện gì sao?
Lý Dương nói:
- Mi tâm của những tên bắt cóc trên tầng thượng có một lỗ máu và huyết
châu chảy ra, tôi còn cho rằng là vũ khí đặc thù nào nhưng không nghĩ
tới là tóc của Tề Nhạc, đây là chuyện khó tưởng tượng nổi.
Tề Thiên Lỗi hít sâu một hơi, dùng tóc giết người, mà lại xuyên qua cả xương sọ cứng rắn nhất?
Trương cục trưởng khẽ chau mày, nói:
- Lão Tề, chuyện này tạm thời nói tới đây đi, tôi còn phải chủ trì công
việc tiếp theo. Những tên bị bắt sẽ mang đi thẩm vấn rõ ràng, tranh thủ
sớm ngày có bàn giao với anh. Anh cũng không nên bi thương vì chuyện đã
xảy ra rồi. Anh đã giải quyết rất tốt, tôi cáo từ đây.
Nói xong
hắn đứng dậy, trong nội tâm mang theo những lời kinh tâm động phách Tề
Oánh Oánh nói mà rời khỏi phòng họp. Tâm tình của hắn hiện giờ phi
thường không tốt, Kinh Thành xuất hiện vụ án lớn thế này thì bất luận
nguyên nhân là cái gì hắn cũng khó tránh tội thất trách, chỉ sợ chức cục trưởng cảnh sát này không cần làm nữa.
Nguyệt Quan đi theo Tề
Nhạc xuống tầng một trăm mười, giày cao gót khiến chân nàng đau đớn và
mệt mỏi. Thời điểm nàng đang suy nghĩ trong chốc lát thì đột nhiên cảm
giác được đầu óc mông lung. Ngay sau đó thân thể như nhẹ hơn, thời điểm
nàng khôi phục thị giác thì kinh ngạc phát hiện mình đã tới đại sảnh của Kim Cốc rồi.
Tề Nhạc mang theo Nguyệt Quan đi vào tầng ngầm
gara, bởi vì có Lý Dương bàn giao nên bọn cảnh sát cũng không có chặn
đường hắn và Nguyệt Quan. Sau khi lên xe Tề Nhạc nhìn Nguyệt Quan nói:
- Chị Nguyệt Quan, em biết rõ những chuyện hôm nay chị gặp rất khó tin
tưởng nổi. Nhưng chị có thể giữ bí mật cho em được không? Nhất là quan
hệ của em với vợ chồng Tề Thiên Lỗi, nhất định không được nói cho ai
biết rõ.
Nguyệt Quan căn bản không có lý do cự tuyệt, Tề Nhạc cứu mạng nàng a! Lúc này nàng đối với Tề Nhạc đã không còn là quan hệ tổng
giám đốc với phó giám đốc, trong lòng tràn ngập cảm kích. Tuy nàng có
cảm giác nhìn không thấu nam nhân này nhưng mà trong nội tâm lựa chọn
tín nhiệm hắn.
Tề Nhạc chạy BMW rời khỏi cao ốc Kim Cốc. Hắn
không có quay về tập đoàn Kỳ Lân mà là lái xe trên đường không mục đích. Những kẻ bắt cóc kia với hắn mà nói căn bản cũng không có giá trị đáng
giá nhớ lại. Nhưng hiện giờ trong nội tâm của hắn vô cùng cảm tạ Như
Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu. Nếu như không có bọn họ có gắng tìm kiếm thì mình cũng không có khả năng tìm được cha mẹ. Hắn hiện giờ không
chút nghi ngờ quan hệ giữa mình với vợ chồng Tề Thiên Lỗi. Khúc mắc của
hắn với Trương Thông Khiếu lúc trước từ chuyện ngày hôm nay biến mất.
Nếu như không phải Trương Thông Khiếu kịp thời thông tri chỉ sợ Nguyệt
Quan và em gái ruột của mình đã bị bắt cóc rồi.
Từ một cô nhi đột nhiên xuất hiện cha mẹ và em gái thì cảm giác này rất mờ mịt, ngay cả
hắn cũng không biết nên hưng phấn hay bi ai. Hiện tại hắn chỉ hy vọng
cha mẹ của mình là người bình thường. Nếu là như vậy hắn nhất định sẽ
không chút do dự đi nhận bọn họ. Thế nhưng mà hiện tại hắn còn có thể
sao? Không nói chuyện khác, vợ chồng Tề Thiên Lỗi có thể đột ngột nhận
con trai sao?
Lái xe không nhanh và trong bất tri bất giác Tề
Nhạc phát hiện mình vô ý thức lái xe về biệt thự Long Vực. Xa xa nhìn
qua bức tường biệt thự Long Vực thì nội tâm Tề Nhạc cảm thấy ôn hòa. Bất luận thế nào thì đây ít nhất là nhà của mình. Ở chỗ này có bạn, người
yêu của mình a. Cho dù cha mẹ không nhận mình thì sao chứ? Mình đã sớm
có nhà rồi, không phải sao?
Nghĩ tới đây tâm tình Tề Nhạc lập tức tốt hơn rất nhiều, lái xe trực tiếp trở lại biệt thự Long Vực, Tuyết
Nhi vẫn chưa về. Lúc này đã qua giữa trưa Tề Nhạc đơn giản vào phòng bếp ăn chút gì no bụng rồi trở về phòng. Cũng không nên vì những chuyện gặp hôm nay mà phiền não a, hắn trực tiếp tiến vào quá trình tu luyện. Hôm
nay hắn lựa chọn tu luyện hỏa vân lực để hóa giải cổ nhiệt lượng trong
nội tâm của mình.
Tuyết Nữ cùng Nguyệt Quan đều phi thường tài
giỏi, thời thời gian hai ngày ngắn ngủi bọn hắn đã an bài tốt tin tức
buổi giới thiệu sản phẩm rồi, ngày mai chính là lúc giới thiệu sản phẩm
khiến cho Tề Nhạc thất vọng là, hắn không có nhận được bất cứ tin tức
nào từ vợ chồng Tề Thiên Lỗi cả, bọn họ không có tìm chính mình, hiển
nhiên không tin mình là con họ? Thôi thì, mình cũng đã gặp được bọn họ
vậy là đầy đủ. Hai mươi năm, mình đã từng có cha mẹ sao? Như bây giờ
cũng không có gì không tốt, không nhận thì cũng tốt thôi, ít nhất địch
nhân đang ẩn nấp của mình không gây nguy hiểm cho bọn họ.
- Tề Nhạc, ngày mai anh phải đi tham gia chiêu đãi ký giả đấy. Anh đã đáp ứng em rồi đấy.
Tuyết Nữ vừa về nhà đã quấn lấy Tề Nhạc. Thật vất vả mới có thời gian ngắn ở
cùng với người mình yêu, Tuyết Nữ có thể lãng phí thời gian sao.
Tề Nhạc đem nàng ôm vào trong ngực, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chẳng lẽ em sợ anh đổi ý sao? Nếu đã đáp ứng thì anh sẽ làm được mà.
Tuyết Nữ cười hì hì, nói:
- Chuyện này còn không sai biệt lắm. Mấy ngày nay cảm xúc của em không tốt, còn đang suy nghĩ về mẹ sao?
Tuyết Nữ chỉ tự nhiên là Văn Đình, nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý,
nghe được chữ "Mẹ" trong đầu Tề Nhạc lại nghĩ tới dung nhan của Ứng Tiểu Điệp, mặc dù chỉ nhìn qua nàng vài lần thậm chí ngay cả một câu cũng
không có nói. Nhưng mà nàng là mẹ của mình a.
Nhìn qua Tề Nhạc có chút ngây ngốc, Tuyết Nữ đã giật mình, nói:
- Thực xin lỗi, đều là em không tốt, em không cân nhắc kỹ.
Tề Nhạc đang từ trong thừ người tỉnh táo lại, mỉm cười vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tuyết Nữ, nói:
- Anh không sao, Văn Đình cũng chưa chết, nàng vẫn sống trong người của
anh! Một ngày nào đó anh sẽ cho nàng đứng trước mặt của em. Công việc
mấy ngày nay quá khẩn trương rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...