Oánh Oánh tò mò nhìn nàng.
Nguyệt Quan lúc này chẳng còn quan tâm tới nàng mà nhanh chóng lục trong túi quần lấy một cái điện thoại ra
ngoài, tay nàng đang run rẩy, khá tốt số điện thoại của Trương Thông
Khiếu nằm ở dãy quay số nhanh.
- Này, Thông Khiếu sao? Em ở đây
gặp chuyện không may. Hình như có kẻ bắt cóc giết người đang xông vào.
Không biết bảo an bên ngoài có ngăn cản được hay không, nếu em xảy ra
chuyện gì thì anh phải báo thù cho em.
Tuy Nguyệt Quan là nữ cường nhân nhưng đối mặt với cái chết có thể sắp tới thì nàng vẫn khẩn trương và run rẩy.
Trương Thông Khiếu vừa nghe được những lời này của Nguyệt Quan thì sững sờ, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng, thất thanh nói:
- Em, em nói cái gì? Bây giờ em ở nơi này, có báo động không?
Nguyệt Quan nói năng lộn xộn đem vị trí của mình nói cho hắn biết.
- Tình huống cụ thể em không biết gì cả, có lẽ là có kẻ báo thù cũng
không chừng. Nhưng chắc chắn nhân viên bảo an đã báo động rồi, chỉ không biết cảnh sát có tới kịp hay không.
- Quan quan, em nhất định
phải bình tĩnh. Ah, em nói mình đang ở cao ốc Kim Cốc đúng không. Có khả năng Tề Nhạc đang ở bên trong. Được rồi, em trước đừng hỏi chuyện gì.
Bây giờ em ở trong văn phòng tổng giám đốc và đừng đi đâu cả, anh lập
tức liên hệ với Tề Nhạc, có lẽ hắn có biện pháp.
Trương Thông Khiếu lập tức cúp điện thoại với Nguyệt Quan và điện thoại cho Tề Nhạc.
Tuy Trương Thông Khiếu không biết Tề Nhạc có bao nhiêu bổn sự, nhưng mà sau mấy lần tiếp xúc với Tề Nhạc thì hắn cũng hiểu được Tề Nhạc tuyệt đối
không phải là người bình thường, điểm này từ lần đấu giá hội Tề Nhạc làm ra chiếc nhẫn băng phách là thấy được rồi. Vừa rồi hắn đưa tư liệu cho
Tề Nhạc và dùng tính cách của Tề Nhạc thì chắc chắn đang ở gần cao ốc
Kim Cốc, đây gọi là có bệnh vái tứ phương, lúc này hắn cũng không có bao nhiêu chủ ý.
Tề Nhạc nghe tiếng cảnh báo và đi ra ngoài cũng
không có rời khỏi phòng họp, chỉ thông qua tinh thần lực bắt đầu tiến
hành dò xét cao ốc. Một trăm hai mươi tiếng súng hấp dẫn lực chú ý của
hắn, trong lúc hắn suy nghĩ đang xảy ra chuyện gì thì Trương Thông Khiếu điện thoại gọi tới.
- Cái gì? Anh noi chị Nguyệt Quan đang ở
phía trên. Ân, tốt rồi, em biết rõ. Đại cữu ca anh yên tâm đi. Chuyện
này giao cho em là được.
Tề Nhạc chưa cho Trương Thông Khiếu quá
nhiều cơ hội nói chuyện đã cúp điện thoại rồi rời khỏi phòng họp. Hắn
không có ngồi thang máy, bởi vì hắn biết rõ, lên tầng một trăm hai mươi
chờ đợi thang máy cần thời gian nhất định, hơn nữa những kẻ bắt cốc kia
đã phong tỏa thang máy rồi. Dùng thời gian mấy giây Tề Nhạc tìm được
thang bộ, phong vân lực bao trùm toàn thân giống như một đám khói xanh
lướt lên lầu.
Thời điểm Tề Nhạc đi lên tầng một trăm hai mươi thì đột nhiên nghe được âm thanh nổ lớn, trong nội tâm lập tức xiết chặt,
thân hình lập loè trực tiếp đi vào cửa lớn của tầng một trăm hai mươi.
Thời điểm bình thường nơi này có người bảo hộ. Nhưng trước đó các nhân
viên bảo an vùi đầu vào chiến đấu với bọn bắt cốc và với thực lực của Tề Nhạc phá cửa rất dễ dàng.
Trang trí của tầng một trăm hai mươi
rất hoa lệ, dùng màu bạc cùng phối hợp một ít sắc thái hài hòa làm chủ,
lúc này cả hành lang đã biến thành bừa bộn. Vết đạn tùy ý có thể thấy
được. Trên mặt đất có hai mươi thi thể nằm la liệt, có trang phục bảo an cũng có trang phụ thợ sửa chữa, mà cánh cửa cuối hành lang mở ra, mùi
thuốc súng phà vào mặt Tề Nhạc. Ánh mắt Tề Nhạc lạnh lẽo, sau một khắc
thân hình hắn đã xuất hiện ở vị trí cánh cửa.
Tiếng nổ mạng bên
ngoài làm thân thể Nguyệt Quan cùng Oánh Oánh run rẩy một cái, các nàng
đều hiểu cách cửa bên ngoài đã bị bom nổ tung rồi. Cửa chống đạn có thể
ngăn cản đạn nhưng là bom thì chưa hẳn. Lúc này Oánh Oánh cũng hiểu nguy cơ của mình tới gần rồi, sợ tới mức lạnh run, ẩn núp trong ngực của
Nguyệt Quan, sắc mặt tái nhợt nói không ra lời.
Lại nghe phanh
một tiếng, trong gian phòng tràn ngập thuốc súng và cửa phòng nổ tung.
Cầm đầu đám bắt cóc nhìn thấy cửa nổ tung thì trong nội tâm có chút hưng phấn, bom nhựa plastic quả nhiên uy lực không tệ, căn cứ tin tức mục
tiêu đang ở đây, mà bây giờ chỉ có gian phòng này là có khả năng giấu
người a. Cảnh sát đoán chừng cũng sắp tới rồi, nhưng mà vậy thì sao chứ? Chính mình đã đắc thủ.
Đúng như hắn đoán, khi cửa phòng nổ tung
nghe được hai tiếng thét vang lên, còn thừa lại hơn mười tên bắt cóc
xông vào trong phòng, họng súng đen nhanh chỉa vào hai nữ nhân.
Đối diện với mấy tên bắt cốc mặc trang phục thợ sửa chữa Nguyệt Quan ngược
lại tỉnh táo hơn, nàng giống như người mẹ bảo vệ con của mình đem Oánh
Oánh ngăn ở phía sau.
- Các người làm gì? Dám giết người giữa ban ngày sẽ không sợ pháp luật chế tài sao?
Tên cầm đầu đám bắt cóc nhìn qua Nguyệt Quang và họng súng đen trong tay
giơ lên, thời gian cấp bách hắn không muốn lãng phí làm gì. Hoa lửa từ
họng súng phát ra dưới tác dụng của thiết bị giảm thanh nghe phốc một
tiếng, một viên đạn từ họng súng bay ra ngoài lao thẳng đến vị trí tim
Nguyệt Quan.
Nguyệt Quan nghe tiếng súng lục vang lên thì vô ý thức nhắm mắt lại, nàng biết rõ mình xong rồi.
Ồ, tại sao không đau? Chẳng lẽ chết là không có cảm giác sao? Nguyệt Quan
vô ý thức mở hai mắt ra, đột nhiên nàng phát hiện không biết từ lúc nào
trước mặt mình lại có thêm một người. Bóng lưng cao lớn và cao ngạo kia, bả vai rộng lớn trang phục màu đen cộng mái tóc bạc. Cảm giác quen
thuộc xuất hiện. Tề Nhạc, là Tề Nhạc. Trong lúc Nguyệt Quan vô ý thức
suy nghĩ tới cũng chỉ có Tề Nhạc là như vậy.
- Tề Nhạc, anh...
Tất nhiên trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tề Nhạc rốt cục cũng đuổi
tới, hắn xông vào giữa phòng thì viên đạn đã ra khỏi nòng, không có
những biện pháp khác Tề Nhạc đành phải dựa vào tốc độ siêu nhân của
mình, dùng thân thể cao lớn của mình ngăn cản trước người Nguyệt Quan.
Âm thanh lạnh lùng của Tề Nhạc vang lên.
- Chị Nguyệt Quan, các người không nên cử động và nhắm mắt lại.
Không biết vì cái gì nghe giọng điệu ra lệnh của Tề Nhạc lọt vào tai của
Nguyệt Quan thì biến thành mỹ diệu, nàng xoay người đem Oánh Oánh ôm vào ngực mình, vô ý thức nhắm hai mắt lại.
Tề Nhạc lạnh lùng nhìn
qua thủ lĩnh của đám bắt cóc. Đối phương đang nhìn qua hắn. Dùng thân
thể ngăn cản viên đạn đây là người sao? Hơn nữa đạn mà hắn sử dụng lại
chính là Đạn Xuyên Giáp ah! Áo sơ mi màu đen của Tề Nhạc xuất hiện lỗ
thủng và lộ ra da thịt màu cổ đồng bên trong. Không có áo chống đạn, cho dù không có áo chống đạn thì chỉ cần không phải sản phẩm công nghệ cao
sẽ khó ngăn cản được Đạn Xuyên Giáp, thế nhưng mà người tóc bạc trước
mặt lại làm được chuyện này.
Đinh một tiếng vang nhỏ, một đầu đạn từ ngực áo sơ mi của Tề Nhạc rơi xuống mặt đất. Có lẽ nguyên nhân là do thần kinh căng thẳng khiến tất cả đám bắt cóc cơ hồ thời khắc giữ
chặt súng trong tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...