Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chung quanh là lửa đỏ, hỏa diễm nóng bỏng không ngừng từ bốn phương tám hướng thiêu đốt mỗi tấc thân thể. Nóng, đây chính là cảm giác duy nhất của Tề Nhạc, mỗi một lần xâm nhập, đều mang tới thống khổ trong nơi sâu nhất tận linh hồn. Tề Nhạc muốn gọi, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không cách nào kêu ra âm thanh, hắn cũng không biết diễn tả thống khổ này như thế nào.

Thời điểm Tề Nhạc sắp sửa không chịu đựng nổi, đột nhiên ngực của hắn có cảm giác mát lạnh truyền tới, cảm giác mát lạnh này đảo qua mỗi tấc thân thể của hắn, những nơi mát lạnh đi qua, hắn cảm giác hỏa diễm nóng rực đang thiêu đốt hắn biến mất, không, nói cho đúng, chính là dung hợp vào thân thể của hắn, nóng rực cùng mát lạnh đang trung hòa, sau khi trung hoà, tự nhiên sinh ra một tia cảm giác kỳ dị mà mỹ diệu, mà đúng là quá trình trung hòa này, khiến cho cảm giác thống khổ chẳng những giảm bớt, đồng thời, những nơi mát lạnh đi qua, còn mang theo cảm giác thoải mái dễ chịu, giống như hắn đang hưởng thụ, nếu như hiện tại Tề Nhạc vẫn còn thanh tỉnh, như vậy, hắn chỉ sợ sẽ vì từ trong cảm giác thống khổ tìm được cực lạc của nhân gian, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.

Sau khi thống khổ hoàn toàn rút đi, toàn thân bị cảm giác thoải mái dễ chịu vây quanh, tất cả cũng khôi phục bình thường, trước mắt ảo giác đã biến mất, mà lò luyện cũng hóa thành hư ảo, ý thức một lần nữa thức tỉnh, hắn có thể cảm giác được tất cả ở chung quanh.

Chậm rãi mở to mắt, ánh mặt trời nóng bỏng bên ngoài xe chiếu vào cũng không khiến hắn cảm thấy chói mắt, ánh mặt trời giống như đã nhu hòa hơn, chiếu lên trên người rất ấm áp, dễ chịu nói không nên lời, mà tất cả mọi thứ chung quanh dường như tự nhiên hơn.

Tề Nhạc có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn qua Thủy Nguyệt ở bên giường, nói:

- Anh bị làm sao thế? Vừa rồi tại sao đột nhiên ngất đi?


Gương mặt Thủy Nguyệt ửng đỏ, nói:

- Em cũng không biết, có lẽ bởi vì thân thể của anh chưa hồi phục, lại bị phản ứng cao nguyên cho nên mới bất tỉnh.

Tề Nhạc gãi gãi đầu, nói:

- Thực sự là như thế sao? Vừa rồi dường như em đẩy anh một cái, tại sao anh không biết cái gì thế? Thân thể của anh cũng không có kém cỏi như vậy a? Có lẽ, anh phải bắt đầu rèn luyện nhiều hơn mới được.

Vừa nói, hắn chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, hoạt động thân thể của mình một chút, đột nhiên hắn phát hiện, thân thể của mình dường như nhẹ hơn trước kia rất nhiều, bất luận là giơ tay nhấc chân, các hoạt động thân thể rất nhỏ, đều trở nên dị thường tự nhiên cùng nhẹ nhõm, loại này đặc thù hài hòa này lúc trước Tề Nhạc chưa bao giờ cảm thụ qua.

Thủy Nguyệt dường như cũng có cảm nhận đặc thù, trước mắt Tề Nhạc giống như phát sinh biến hóa rất nhỏ, tuy trên mặt vẫn còn râu ria bù xù như trước, trên người cũng có bộ dáng chán chường, nhưng mà, ánh mắt của hắn đã sáng ngời hơn trước rất nhiều, cho dù ngũ quan lúc trước không có gì xuất sắc cũng hài hòa hơn rất nhiều. Liên tưởng tới hình xăm quỷ dị xuất hiện trước mặt của mình, ở trong mắt của Thủy Nguyệt, người trẻ tuổi tự xưng là nghệ thuật gia này cũng mang theo vài phần thần bí.

- Tốt, nếu anh đã không có việc gì, em cũng nên trở về.

Thủy Nguyệt gật đầu với Tề Nhạc, bình phục tâm tình đang hỗn loạn của mình, quay người đi ra ngoài. Nàng đương nhiên sẽ không hỏi chuyện hình xăm, nàng cũng không muốn nói chuyện mình đã cởi quần áo của một nam nhân ra a.

Đột nhiên Tề Nhạc kêu lên:

- Chờ một chút, anh với em cùng trở về mới tốt, dù sao anh cũng không có việc gì.


Nói xong, hắn đặt tay lên giường muốn đứng vậy, tay phải đưa về phía trước, dường như còn có chút cảm giác mềm mại vươn trên tay, trong lòng Tề Nhạc cảm thấy thoải mái một hồi. Thầm nghĩ, xem ra, trong thời gian ngắn ta không cần rửa tay, lão tử đúng là có thiên phú dâm đãng, trong lúc vô tình cũng có thể bắt trúng mục tiêu.

Thời điểm hai người trở lại giang giường nằm của mình lúc trước, Tề Nhạc lập tức bị cảnh vật trước mắt làm kinh ngạc tới ngây người.

Cũng không phải bên trong tàu phát sinh cái gì, mà là cảnh sắc bên ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy núi non tuyết trắng ở bên ngoài, tuyết sơn xuyên thẳng tầng mây, bầu trời, có màu sắc hắn chưa từng thấy qua, giống như lam bảo thạch sáng chói trên không trun, không có một tia ô nhiễm. Tuy Tề Nhạc đã từng nghĩ Tây Tạng rất đẹp, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ ý thức được, trên vùng đất này lại có đủ loại mỹ cảnh như vậy. Hắn nhìn thấy rất nhiều mây, nhưng chưa bao giờ mây ở những nơi hắn nhìn thấy lại nhiều như ở đây.

Phía dưới núi tuyết, chính là thảo nguyên bằng phẳng, từng con từng con bò đang gặm cỏ trên đất, tuyết sơn hùng vĩ, bầu trời xanh lam, đám mây hoàn mỹ, hơn nữa đại thảo nguyên tràn ngập sinh cơ, cho dù là tận mắt nhìn thấy, cũng giống như tất cả đều là giả.

Tâm của Tề Nhạc tràn ngập rung động, nếu như trong tay có máy ảnh, bất luận máy ảnh có kém thế nào, ở chỗ này cũng nhất định quay được những cảnh cực đẹp lưu lại làm kỷ niệm.

- Ba ba nói những con bò Tây Tạng này rất lợi hại, tuy cũng đã ở độ cao hơn ba ngàn mét so với mặt nước biển, nhưng chỉ cần độ cao vượt qua năm ngàn mét so với nước biển dùng roi đuổi đi, chúng cũng không bao giò bò cao hơn một bước.


Trong mắt của Thủy Nguyệt mang theo một tầng mê ly mỹ cảm, thưởng thức cảnh đẹp của tuyết vực, nàng rung động cũng không ít hơn so với Tề Nhạc.

- Thực khó có thể tưởng tượng, nếu như anh không được nhìn thấy, tuyệt đối anh sẽ không tin tưởng đây là sự thật. Em nhìn trời đi, thuần khiết giống như xử nữ vậy. Nhưng mà, nó thuần khiết giống như vĩnh cửu chứ không như ...

Tề Nhạc nói ra những lời này làm cho Thủy Nguyệt trợn trắng mắt nhìn hắn, ngay cả hai người ở giường bên cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Tề Nhạc cũng không có chút xấu hổ nào, cười nói:

- Đừng quên, anh là nhà nghệ thuật nhân thể, đương nhiên phải đánh giá theo nghề nghiệp rồi.

Thủy Nguyệt có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, tiếp tục ngắm nhìn phong tình tuyết vực ở bên ngoài, nơi đây rất đẹp, dù cho nhìn cả đời cũng không cảm thấy chán ghét được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận