Na Thôn kêu một tiếng đau đớn, trong miệng không biết quát cái gì,
bốn gã Na Thôn khác đánh tới Tề Nhạc, chỉ có điều, lúc này đây trên
người bọn họ đều mang theo một cỗ năng lượng màu xanh lá, hương vị tanh
hôi làm cho người ta ngửi thấy mà muốn nôn mửa.
Năng lượng có tính ăn mòn, Tề Nhạc lập tức nhận ra lai lịch của loại lục sắc quang mang này, không dám để cho nó
dính vào người, thân thể hơi co rút đã tránh về một phía khác.
Công kích cùng lực phòng ngự của Na Thôn xác thực cực kỳ cường đại, hơn nữa đám người này còn linh hoạt hơn trong tưởng tượng của Tề Nhạc rất
nhiều, sau khi bắt đầu chiến đấu cùng Tề Nhạc. Năm tên Na Thôn đem Tề
Nhạc vây ở chính giữa, đủ loại thủ đoạn công kích tầng tầng lớp lớp.
Đáng tiếc, đám người này tuy rằng có thể sử dụng ra năng lượng có tính
ăn mòn, nhưng diện tích bao trùm quá nhỏ, căn bản không thể bắt được
thân ảnh của Tề Nhạc, đôi khi sơ sẩy còn nhiễm vào người đồng bạn của
mình.
Tề Nhạc cũng sẽ không khách khí với bọn họ, oán khí rất lâu không có biểu đạt lúc này hoàn toàn phát ra, trong lúc nhất thời âm thanh trầm đục không ngừng truyền đến, đều là thanh âm của nắm đấm cùng lân phiến va chạm, tuy rằng bị năm tên Na Thôn vây quanh, nhưng mà
huyết quang lại không ngừng từ trên người Na Thôn xuất hiện.
Thân thể của Na Thôn cực lớn, máu của bọn hắn xác thực không ít, thời
điểm Tề Nhạc công kích nhanh nhất thậm chí có thể chứng kiến trên người
Na Thôn bộc phát ra từng đoàn từng đoàn huyết vụ. Tề Nhạc cũng không
muốn hủy diệt bọn chúng ngay mà còn muốn dẫn người đứng sau bọn chúng
ra. Vì thế, tại thời điểm công kích, hắn đều là lựa chọn tấn công phần
mềm của Na Thôn, như vậy, chẳng những làm cho đối thủ thống khổ, đồng
thời cũng sẽ không khiến đám người bởi vì công kích cường hoành của mình mà tử vong.
Tề Nhạc bên này với đám Na Thôn như là mèo vờn
chuột, mà bên kia, bốn người Minh Minh cũng đang chiến đấu với binh sĩ
Tộc Cửu Lê bình thường. Tề Nhạc trước đó an bài phương pháp chiến đấu
rất đơn giản, nhưng phi thường hữu hiệu. Người Tộc Cửu Lê có lực công
kích cực nhanh, nhưng mà tốc độ linh xảo của Dịch An còn hơn xa bọn họ.
Có lẽ lực lượng của Dịch An không lớn, nhưng mà tốc độ linh hoạt của hắn khiến cho những Tộc Cửu Lê Nhân này không có khả năng tóm được. Kim sắc quang mang không ngừng lóe ra trên không trung, mỗi một lần Dịch An rơi xuống đều mang theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Sau khi đạt tới cảnh giới bảy vân, thực lực của Dịch An gia tăng mức độ lớn, nhất là
tốc độ, lúc này tựa như một đám sợi tơ màu vàng du đãng trên chiến
trường. Bất luận Tộc Cửu Lê binh sĩ muốn vây quanh như thế nào, phát
động công kích hắn ra sao, đều khó có khả năng chính thức hạn chế hành
động của hắn.
Mà Hồ Quang ngay từ lúc đầu chiến đấu cùng một
cái phương hướng với Dịch An. Hắn trực tiếp thi triển ra Bản Chúc Tương
Dị Hóa của mình, toàn thân bao trùm lấy một tầng lân phiến trắng, xuyên
thẳng qua trung ương của các binh sĩ Tộc Cửu Lê. Với tư cách là đế vương Hắc Mạn Ba, độc tính của hắn theo sự gia tăng vân lực của mình mà không ngừng lớn mạnh. Hắc Mạn Ba là một trong các loài rắn có tính công kích
rất mạnh, tần suất công kích của Hồ Quang thật nhanh, hai tay của hắn đã trở thành Độc Nha, bên trên mười ngón tay đều xuất hiện quang mang.
Phòng ngự của Tộc Cửu Lê Nhân mặc dù không tệ, nhưng mà trước mặt độc
tố tràn ngập tính ăn mòn của Hồ Quang, lân giáp của đám người này tựa
như giấy, trực tiếp bị ăn mòn. Mà độc tố của Hắc Mạn Ba cũng tại lúc này dung nhập thân thể của bọn hắn, chỉ có công kích tiếp xúc Hồ Quang,
thân thể của hắn lại cực kỳ trơn trượt, muốn phải bắt được thân thể có
được sức miễn dịch công kích vật lý thì cực kỳ khó khăn.
Thân thể của Tộc Cửu Lê Nhân xác thực quá mạnh mẽ, độc tính của đế vương Hắc Mạn Ba kịch liệt bực nào, vậy mà sau khi bị truyền độc tính, phải mất
một phút sau mới té trên mặt đất bắt đầu run rẩy. Tiếng kêu thảm thiết
theo công kích của Hồ Quang cùng Dịch An liên tiếp vang lên. Hoặc là
chính là bụm lấy con mắt chảy xuôi theo huyết thủy màu xanh lá thống khổ tru lên, hoặc là toàn thân màu xanh lá biến thành màu đen, lăn ra mặt
đất run rẩy kịch liệt. Chỉ là một lát sau đã có trăm người bị Hồ Quang
cùng Dịch An liên thủ mất đi năng lực chiến đấu. Mà hai người lúc này
lại như cá gặp nước ngoại trừ Hồ Quang bản thân sinh ra độc tố có hạn,
hai người hoàn toàn không bị tiêu hao gì.
Mà bên kia, Minh
Minh cùng Từ Đông cùng Tộc Cửu Lê Nhân chiến đấu muốn quang minh chính
đại. Từ Đông dùng hổ chưởng biến hóa liên tục, hắn sử dụng Bản Chúc
Tương Dị Hóa làm cho Tộc Cửu Lê Nhân nghẹn họng nhìn trân trối bởi lực
lượng cường hãn. Hổ chưởng mỗi một lần đánh ra có thể đem một gã đối thủ chấn bay ra ngoài, mà Minh Minh giống như là bóng dáng của Từ Đông,
thủy chung giấu ở sau lưng của hắn. Chỉ cần người Tộc Cửu Lê bị Từ Đông
một chưởng đánh bay, lập tức sẽ có một đạo quang mang màu sắc rực rỡ
phát ra từ hai tay của Minh Minh chụp tới.
Trong tiếng cọ xát chói tai, yết hầu Tộc Cửu Lê Nhân bị cắt đứt, hai người phối hợp với
nhau, nhất thời đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hơn nữa người Tộc
Cửu Lê qua tay họ đều không ai còn sống, tất cả bị cắt yết hầu mà chết.
Tề Nhạc một bên đánh năm tên Na Thôn như bao cát, một bên chú ý tình
huống của toàn trường, tinh thần lực cũng bảo trì trạng thái khẩn trương cao độ, thủy chung đang đợi người thần bí xuất hiện. Mà lúc này đây, từ hạp cốc bên kia đã xuất hiện đại lượng binh sĩ Tộc Cửu Lê. Dưới sự dẫn dắt của vài tên Na Thôn từ phương hướng ngược lại vây quanh Tề Nhạc.
Khi bọn hắn chứng kiến thi thể của tộc nhân của mình đầy đất thì không
sợ hãi, ngược lại kích phát hung tính trong lòng, không hề cố kỵ lập tức lao đến năm người Tề Nhạc. Nhìn bộ dáng của bọn hắn, không đem đám
người Tề Nhạc xé thành mảnh nhỏ sẽ không cam lòng.
Trong mắt
Tề Nhạc toát ra một tia quang mang nhàn nhạt, tốt, ngươi đã không đi ra, như vậy, ta bơm cho ngươi chút thuốc xem thế nào. Vừa nghĩ, thân hình
của Tề Nhạc bay lên, ngân sắc quang mang bỗng nhiên tăng vọt, ngay sau
đó năm đạo lôi điện từ trên tay hắn phân biệt phát ra, năm tên Na Thôn
bị công kích của Tề Nhạc dày vò muốn phản kích, nhưng lập tức định toàn
thân tê liệt, đứng yên tại chỗ. Lôi Vân Lực cấp bậc bảy vân tạo ra năng
lực tê liệt không phải như trước đây nữa, Không tới nửa canh giờ, những
Na Thôn này đều không thể thoát khỏi trạng thái tê liệt, cho dù thân thể của bọn hắn có cường đại như thế nào cũng không thể làm được.
Đương nhiên, đối với Tề Nhạc mà nói, hiển nhiên là không cần nửa giờ
thời gian, thân thể hắn nhanh chóng xoay tròn trong ngân quang, chân
phải như thiểm điện đá ra năm phát. Đầu của năm tên Na Thôn giống như
năm quả dưa hấu bị Tề Nhạc đạp nát. Phải biết rằng, đầu của Tộc Cửu Lê
Nhân là bộ phận cứng nhất của bọn hắn. Tề Nhạc có thể bằng vào lực chân
của mình đá nát đầu của Na Thôn là có thể thấy được thực lực của hắn
cường đại đến cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...