Một ngàn tên Tộc Cửu Lê binh sĩ đi theo sau lưng năm tên Na Thôn,
chậm rãi xúm lại, cơ hồ đem tất cả đám người Tề Nhạc bao vây. Trong tay
bọn họ đều không có vũ khí, đôi tay tráng kiện của họ chính là vũ khí
mạnh nhất.
Từ Đông thấp giọng hỏi bên tai Tề Nhạc:
- Làm sao bây giờ? Có cần gọi mấy người Như Nguyệt bọn họ chạy tới hỗ trợ không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không! Không cần, chúng ta đã bị phát hiện rồi, như vậy chút ít Tộc
Cửu Lê ở trong cốc nhất định sẽ có phản ứng, bây giờ không phải là thời
cơ tốt để cho Như Nguyệt bọn họ chạy tới. Chờ một chút động thủ, năm tên Na Thôn giao cho tôi. Bốn người đối phó với binh sĩ Tộc Cửu Lê bình
thường. Tốc chiến tốc thắng, tận khả năng sát thương đối phương. Hồ
Quang, anh là công kích chủ lực, Tộc Cửu Lê dựa vào thân thể cường
tráng, trong quá trình chiến đấu rất ít né tránh, hơn nữa cũng rất khó
né. Mục tiêu của anh là dụng độc tố tận lực lây lan cho đám người này.
Dịch An, mục tiêu là công kích của anh là con mắt của những binh lính
kia. Những chuyện còn lại hết thảy giao cho Từ Đông cùng Minh Minh.
Sau khi Tề Nhạc dặn dò hết mọi người, tinh thần lực của hắn tăng lên
trên phạm vi lớn, hắn không tin bằng vào năm tên Na Thôn trước mắt có
thể tìm được tinh thần lực của mình, khẳng định còn có cường giả ở chỗ
này, hơn nữa đem khí tức của Na Thôn cùng binh sĩ che lại mới khiến cho nhóm người mình bị lâm vào lớp lớp vòng vây. Mà người này mới có
khả năng cấu thành uy hiếp với nhóm người mình.
Đáng tiếc
chính là tinh thần lực của Tề Nhạc bao trùm phạm vi lớn vô cùng, nhưng
mà ngoại trừ hơn ngàn tên địch nhân trước mặt cũng không có phát hiện
bất kỳ điều khác.
Năm tên Na Thôn đều cẩn thận nhìn Tề Nhạc,
trước đó khi Tề Nhạc tiêu diệt hơn mười người tuần tra, bọn họ cũng thấy được. Chỉ có một màu quang mang màu đỏ sậm bao phủ chốc lát, đồng bọn
của bọn hắn thì biến thành tro tàn, cường giả như vậy, cho dù Na Thôn
cũng không khỏi không bắt đầu cẩn thận. Dù sao, đúng như cùng Tề Nhạc
suy nghĩ, hiện tại Tộc Cửu Lê Nhân đã không chỉ là hung ác, cường hãn,
đồng thời trí tuệ của họ đã đề cao không ít. Cũng chỉ có như vậy, họ mới có thể đứng ở ưu thế áp đảo, mặc cho đại lượng quân đội nhân loại tấn
công.
Tề Nhạc mang theo bốn người bên cạnh chậm rãi nghênh
đón đối phương, không tìm thấy người ẩn giấu thì phải chiến đấu thôi.
Trong chiến đấu, chỉ cần người Tộc Cửu Lê bị chính mình tiêu diệt đại
lượng thì không sợ người kia không đi ra.
Quang mang nhàn
nhạt phân biệt từ trên người bốn gã Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chiến sĩ phát
ra, đối mặt Tộc Cửu Lê Nhân, chủng tộc cường thế tà ác Viễn Cổ Hoàng Đế
chính mình đã từng đối mặt, trong lòng mỗi người đều tràn đầy dục vọng
chiến đấu. Nhất là hơn một tháng nay, thực lực của mọi người đều gia
tăng trên phạm vi lớn. Đám người cũng muốn nhìn một chút, lực lượng
chính mình tăng lên đến tột cùng cường đại như thế nào.
Tề
Nhạc đi tuốt ở đàng trước, hắn đang đối mặt với Na Thôn ở chính giữa,
thân thể cao tới sáu mét hơn nữa Voi ma mút cao khoảng năm mét. Từ phía
trên nhìn xuống, Tề Nhạc trong mắt hắn không có gì khác con kiến. Nhưng mà một nhân loại nhỏ bé hơn mình lại mang tới cho hắn một áp lực cực
lớn. Nhìn Tề Nhạc một đầu tóc trắng, Na Thôn cầm đầu rốt cục không thể
chịu đựng được áp lực trên tinh thần mà phẫn nộ gào thét một tiếng,
trong tay không biết lúc nào đã xuất hiện một cây bổng bằng đá cực lớn chỉ hướng Tề Nhạc. Voi ma mút bên dưới cũng gầm một tiếng giận dữ, mang theo địa chấn lao về phía Tề Nhạc, hắn muốn nghiền Tề Nhạc thành thịt
nát mới có thể xóa đi cảm giác sợ hãi của bản thân.
Tề Nhạc hét lớn một tiếng:
- Động thủ.
Bốn gã Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau lưng phân biệt hướng hai bên
xông ra ngoài. Họ hoàn toàn yên tâm về thực lực của Tề Nhạc, năm tên Na
Thôn tính toán cái gì, ban đầu ở Tây Phương, Tề Nhạc từng diệt bốn gã
Đại thiên sứ, đám hung nhân Tộc Cửu Lê cường thịnh tới mấy cũng không
thể so với Đại thiên sứ của thiên giới.
Đại lượng tro bụi bị
năm thớt voi ma mút cuốn lấy, bên trong tiếng nổ mạnh ầm ầm, qua mấy
lần hô hấp, năm tên Na Thôn cũng đã vọt tới trước mặt Tề Nhạc. Ngay sau
đó, Na Thôn cầm đầu giơ thạch bổng lên cao rồi đập xuống đầu Tề Nhạc,
thạch bổng này có lẽ phải nặng tới mấy trăm kg. Mà Voi ma mút cũng giơ
một chân của mình lên giẫm xuống Tề Nhạc dưới mặt đất.
Tề
Nhạc hừ lạnh một tiếng, thậm chí không cần phải chạy trốn, hắn đã sớm
muốn đại chiến một trận. Từ khi ở Luân Đôn trở về, trong lòng của hắn
thủy chung có một loại khuynh hướng bạo lực, nhưng không có cơ hội bộc
phát. Mà ở thời điểm này, đúng lúc là thời cơ tốt để hắn biểu đạt,
không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, cũng không có sử dụng kỹ năng của Kỳ
Lân, Tề Nhạc nương tựa theo lực lượng của mình, đón nhận công kích của
Na Thôn.
Nắm tay phải, đó là nắm tay phải của Tề Nhạc, thân
thể lập tức bành trướng, hắc y trên thân hoàn toàn bị căng nứt, dưới tác dụng của Vân Lực cùng Tự Nhiên Chi Nguyên trong người, thân thể Tề Nhạc bỗng nhiên cao hơn ba mét, cánh tay phải bành trướng mang theo nắm đấm
cực lớn đón nhận cây bổng bằng đá của Na Thôn, đồng thời tay trái của
hắn cũng giơ lên ngạnh kháng bàn chân của Voi ma mút.
Trong
tiếng ầm ầm nổ vang, mảnh đá văng ra bốn phía, bởi vì năng lượng mãnh
liệt chấn động, đại lượng đá vụn bắn vào da của Voi ma mút. Một cước kia của nó còn chưa đụng tới Tề Nhạc thì đã kêu một tiếng đau đớn, nó vô ý
thức lui về phía sau vài bước. Mà Na Thôn ở trên lưng nó toàn thân run
rẩy kịch liệt, khi hắn nhìn về phía cây bổng bằng đá trong tay thì phát
hiện cây bổng bằng đá cực lớn hiện tại chỉ còn lại có một cái tay cầm mà thôi.
Một kích chính diện của Na Thôn làm cho Tề Nhạc cũng
phi thường giật mình, lực lượng của Na Thôn mạnh hơn trong tưởng tượng
của hắn rất nhiều, nhất là dưới tình huống va chạm chính diện, có trọng
lực từ trên xuống càng khiến cho lực lượng của Na Thôn tăng cường vài
phần. Bất quá, lực lượng như vậy đối với Tề Nhạc mà nói còn xa xa chưa
đủ. Thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, Tề Nhạc trốn tránh công kích
của bốn gã Na Thôn khác, trên mặt đất bị bốn cái cây bổng bằng đá tạo
thành một cái hố to nhìn vô cùng khủng bố.
Tề Nhạc động, tốc
độ quá nhanh khiến cho thân thể của hắn trở nên giống như quỷ mỵ, vừa
lui lại tiến, xuyên qua trong sương mù tối tăm lu mờ mịt, cơ hồ chỉ là
một cái nháy mắt hắn đã tới trước người tên Na Thôn vừa va chạm với
mình. Cánh tay phải, vẫn là cánh tay phải giơ lên, một quyền trùng trùng điệp điệp oanh kích Na Thôn. Trong tiếng ầm ầm nổ vang, công kích của
Tề Nhạc chuẩn xác đánh trúng bả vai của đối phương.
Lực lượng của Kỳ Lân Tí lớn như thế nào? Nó được xưng là Phá Thương khung a. (xé
rách trời cao), lân giáp trên người trên người xác thực rất dầy, nhưng ở thời điểm đối mặt với Kỳ Lân Tí thì nó còn kém nhiều lắm. Huyết quang
bắn ra, Tề Nhạc đánh ra một quyền kia khiến cho lân giáp trên bờ vai của Na Thôn nát bấy, toàn bộ đầu vai bị Tề Nhạc đánh ra một cái lỗ hổng,
nhìn vô cùng khủng bố.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...