Tinh thần lực tứ tán, Tề Nhạc đem tất cả khí tức của mọi người bao
phủ vào trong thế giới tinh thần của mình, tuy con mắt không thể nhìn
thấy nhưng hắn lúc này con mắt nhìn thấy các tình huống còn rõ ràng hơn
nhiều. Thân thể của mọi người không có gì, tinh thần lực tạm thời tiến
vào ngủ say. Tuyết Nữ nói không sai, những người trẻ tuổi của bốn đại
gia tộc ngủ rất say, nhưng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thì sắp thanh
tỉnh rồi.
Làm cho Tề Nhạc có chút kinh ngạc là trừ hắn và
Tuyết Nữ ra người tỉnh đầu tiên không phải là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ
Thần mà là Thực Vật Hồn.
- Ah! Đây là nơi nào?
Thực Vật Hồn xoa xoa hai mắt mông lung của mình chậm rãi ngồi xuống đất, ánh mắt của nàng còn chưa mở ra nhưng cũng cảm giác được thân thể của
mình đang ở trong một thế giới hoàn mỹ, khí tức năng lượng tự nhiên
khổng lồ không ngừng bao phủ thân thể của nàng như muốn nàng dung nhập
vào trong tự nhiên vậy, năng lượng tự nhiên ôn hòa không ngừng dao động
chung quanh thân thể mềm mại của nàng. Bởi vì được năng lượng Tự Nhiên
Chi Nguyên của Tề Nhạc cải tạo thân thể nên cho dù nàng không có vận
dụng phương pháp tu luyện của mình thì năng lượng tự nhiên cũng chậm rãi tiến vào người của nàng a. Với tư cách là Chưởng Khống Giả thực vật,
làm sao nàng không khiếp sợ đây?
Thị lực của Thực Vật Hồn dần dần khôi phục, lần đầu tiên nàng nhìn thấy chính là rặng núi lớn không
xa, ngọn núi nguy nga nhưng nó rất rõ ràng, không khí giống như không
tồn tại vậy, không khí tinh khiết tới mức không có chút tạp chất nào.
Không khí chung quanh lạnh như băng nhưng mà năng lượng tự nhiên khổng
lồ cũng làm cho Thực Vật Hồn cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Trừ
cảm giác Tề Nhạc mang lại cho nàng lúc trước thì hoàn cảnh hiện giờ
khiến cho nàng mê say.
Thực Vật Hồn có chút mờ mịt và mừng rỡ nhìn qua chung quanh, ánh mắt của nàng nhanh chóng nhận ra sự tồn tại
của Tề Nhạc, vội vàng tung người lên chạy đến bên cạnh Tề Nhạc.
- Tề Nhạc ca ca, đây là chuyện gì? Vừa rồi đã xảy ra cái gì vậy?
Tề Nhạc mỉm cười xoay người chỉ vào rừng rậm nguyên thủy sau lưng của mình, nói:
- Đây là một địa phương xinh đẹp, sau này ở đây một thời gian ngắn
chúng ta phải ở lại chỗ này. Về phần cuối cùng là ở đây anh không thể
nói cho em biết được, thích không?
- Thích lắm, thật sự là rất thích.
Thực Vật Hồn không chút do dự nói ra.
- Không khí nơi này thật trong lành! Bầu trời màu xanh dương giống như
không có chút ô nhiễm nào. Tề Nhạc ca ca, sao anh tìm được nơi này?
Tề Nhạc nói:
- Đây là bí mật, chỉ cần em ưa thích thì anh nghĩ nơi này rất thích hợp cho em tu luyện. Hy vọng trong thời gian nửa năm tới năng lượng tự
nhiên của em sẽ có đột phá.
Thực Vật Hồn vui sướng nhảy dựng lên.
- Quá tốt, nơi này quả thật thoải mái. Không khí chung quanh giống như
đang ôm ấp em vậy, đây là lần đầu tiên em mê say một hoàn cảnh đấy. Cho
dù là trước kia có đi qua Hawaii cũng không cách nào tìm được hoàn cảnh
như nơi này.
Nàng quá hưng phấn cho nên nói năng lộn xộn. Xác thực đối với người tu luyện năng lượng tự nhiên như nàng mà nói thì
không nơi nào tốt bằng thời kỳ viễn cổ cự thú.
Các chiến sĩ
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng dần dần thanh tỉnh lại sau Thực Vật Hồn một
lúc, thực lực của mọi người hiện tại nhìn không cách biệt nhau quá xa,
đầu tiên thanh tỉnh chính là Như Nguyệt, thời điểm nàng tỉnh lại phản
ứng cơ hồ giống như đúc Thực Vật Hồn, không khí tươi mát chung quanh
cùng cảnh tượng Côn Lôn sơn mạch nguy nga cũng làm nội tâm Phách Vương
Long rung động mạnh. Ánh mắt của nàng trước tiên nhìn qua Tề Nhạc và sau đó nhìn qua rừng rậm nguyên thủy sau lưng của hắn.
Bầu trời
màu xanh dương giống như một viên bảo thạch không có chút tạp chất nào,
một bên là rừng rậm nguyên thủy rậm rạp tạo thành một biển màu xanh lá,
mà bên kia chính là Côn Lôn sơn mạch hùng vĩ, Côn Lôn sơn mạch từ giữa
sườn núi đã hoàn toàn bị tuyết đọng bao bọc, cho dù là Như Nguyệt biết
nơi này là thời kỳ viễn cổ cự thú nhưng khi thấy cảnh tượng đẹp thế này
cũng phải cảm thán thật sâu.
Âm thanh thán phục ngày càng
nhiều, sau khi các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần lần lượt tỉnh táo lại
thì những người của bốn đại gia tộc cũng tỉnh theo. Mỗi người đều nhìn
cảnh tượng bây giờ và rung động thật sâu, hít vài hơi không khí vào ngực biểu lộ trên mặt có chút tham lam, tạp chất trong cơ thể giống như bị
tinh lọc không ít, trong lúc nhất thời bọn họ đã quên mục đích tới đây
và đắm chìm vào trong thiên nhiên hoàn mỹ.
Mọi người đang mê
say thời kỳ viễn cổ cự thú thì tâm thần Tề Nhạc đang đặt vào chuyện
khác. Tinh thần lực của hắn khuếch trương và đầu tiên cảm nhận tình hình chung quanh, nơi này có năng lượng tự nhiên sung túc nên tinh thần lực
của hắn bao phủ phạm vi một ngàn cây số vuông. Tuy vị trí này không phải nơi bọn họ rời khỏi đây lúc trước nhưng Côn Lôn kính truyền tống vừa
đúng. Bọn họ cách đây chừng trăm mét địa thế bằng phẳng có đồi núi chung quanh, phía trước là Côn Lôn sơn mạch, sau lưng là rừng rậm nguyên
thủy. Trong phạm vi cảm nhận của Tề Nhạc thì nơi đây có một ít cự thú
tồn tại, nhưng không có con nào cường đại cả. Dù sao chiến trường của
thần thú cùng hung thú không phải nơi này. Bởi vậy vị trí này thích hợp
hạ trại.
Năng lượng chấn động nhàn nhạt phát ra trên người Tề Nhạc, lúc này đây tinh thần lực của hắn xen lẫn khí tức năng lượng làm
cho mỗi người nơi này đều cảm thấy sự tồn tại của hắn. Sau khi kiểm tra
thân thể của mọi người không bị gì thì Tề Nhạc ho khan một tiếng, âm
thanh của hắn rất nhẹ nhưng cũng vang vọng trong lòng mọi người, đem
những gia hỏa còn chưa tỉnh táo lại làm bừng tỉnh, mọi người hiện giờ
đều cảm nhận được tinh thần lực của Tề Nhạc đang ở trên người mình.
- Nơi này dùng mắt nhìn là được rồi. Tôi nghĩ mọi người nhất định kinh
ngạc và muốn hỏi nơi này là nơi nào. Nhưng tôi nói chuyện này các vị
không cần phải biết. Chuyện các vị cần làm chính là nghe mệnh lệnh của
tôi. Trong thời gian mấy tháng sau thì nơi này chính là căn cứ của chúng ta. Hiện tại tôi cho các vị một giờ phân biệt dựa theo mười hai đội và
hạ trại. Tạo thành một trận doanh hình tròn và chừa phạm vi chính giữa
chừng năm mươi mét.
Yến Tiểu Ất nói:
- Lão đại, hạ trại cái gì? Chẳng lẽ chúng ta ở lại đây?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, mấy tháng sau này mọi người đều ở nơi đây. Ai cũng nên dựng trại cho bản thân mình đi. Hành lý của mọi người đang trong tay tôi và
nếu như trong một giờ không hoàn thành thì như vậy hành lý của mọi người cũng không còn. Không có bất kỳ công cụ nào cả, các vị cứ dựa vào khả
năng hiện tại của mình mà hoàn thành, chỉ dùng tay mình mà thôi. Đằng
sau có rừng rậm nên mọi người có thể dùng gỗ cũng có thể dùng tảng đá.
Tất cả phải xem năng lực của các vị rồi, đây cũng là tập huấn đầu tiên
của tôi dành cho mọi người đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...