Toàn thân Thực Vật Hồn lâm vào ngốc trệ đứng nguyên tại chỗ, trong đôi
mắt đẹp dịu dàng có một vệt nước mắt hiện ra. Nàng ngơ ngác nhìn qua
Tề Nhạc và dây leo bao quanh thân thể cũng không ngăn được nàng run rẩy.
- Ca ca, em đã nói chuyện được rồi.
Tề Nhạc nở nụ cười hiểu ý.
- Chúc mừng em Thực Vật Hồn muội muội. Đáng tiếc anh không có chính
thức nhìn thấy bộ dáng của em hiện giờ. Sở dĩ vừa rồi anh nhìn thấy là
thông qua dây leo em phóng thích ra ngoài. Chỉ cần em thu hồi nó thì anh không còn nhìn thấy cái gì a.
Gương mặt Thực Vật Hồn đỏ lên, nàng lúc này cũng bất chấp ngượng ngùng cái gì. Mười tám năm ah, mười
tám năm nay nàng mới có được năng lực nói chuyện, loại cảm giác vui
sướng này không phải người bình thường có thể hiểu được. Nàng nhanh
chóng thu hồi dây leo và tung tăng như chim sẻ nhảy vào trong ngực của
Tề Nhạc. Không những vậy nàng còn hưng phấn ôm Tề Nhạc nhảy lên cao,
thân thể của nàng hiện giờ không ngừng ma sát với cơ thể Tề Nhạc.
Cảm thụ được hưng phấn của Thực Vật Hồn làm Tề Nhạc cũng cao hứng thay
cho nàng, nhưng mà Thực Vật Hồn mang lại kích thích cho hắn a. Cho dù
tâm của hắn đã chết thì phản ứng sinh lý vẫn có, đợi tới lúc Thực Vật
Hồn hưng phấn hơn một chút Tề Nhạc vội vàng lấy một bộ quần áo của mình
trong Kỳ Lân Châu bao lấy thân thể mềm mại của nàng.
- Ca ca. Em phải làm sao để cảm ơn anh đây?
Hai mắt Thực Vật Hồn đẫm lệ mông lung nhìn qua Tề Nhạc. Tề Nhạc hiện
giờ bởi vì truyền năng lượng tự nhiên quá nhiều nên nhìn gương mặt của
hắn hơi tái nhợt, ngay cả khí tức tịch mịch trên người hắn Thực Vật Hồn
cũng cảm giác rõ ràng hơn. Có được năng lượng tự nhiên đồng nguyên nên
Thực Vật Hồn còn cảm giác được nhiều thứ trên người Tề Nhạc hơn Thiên
Hồn nhiều, nàng biết rõ trên người của ca ca mình nhất định đã phát sinh chuyện không tầm thường.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Nha đầu ngốc, ca ca trợ giúp muội muội là đương nhiên thôi! Nhìn bộ
dáng hưng phấn của em bây giờ lại nghe giọng nói thanh thúy của em chính là cảm ơn tốt nhất với anh đấy. Quý trọng tất cả của hiện tại đi, anh
tin tưởng em sau này còn trở nên cường đại hơn a.
Thực Vật
Hồn lẳng lặng nhìn qua Tề Nhạc, năng lượng tự nhiên ôn nhu bao quanh
thân thể Tề Nhạc đưa ngược vào cơ thể Tề Nhạc. Đây không chỉ là năng
lượng tự nhiên mà nó đồng thời cũng bao hàm cảm giác cảm kích và yêu
thương của Thực Vật Hồn truyền cho Tề Nhạc.
- Ca ca, cảm ơn anh nhiều. Thật sự cảm ơn anh, sau này anh chính là thân nhân của em.
Vừa nói Thực Vật Hồn nhào vào trong ngực Tề Nhạc và ôm hắn thật chặt,
đó là một cái ôm không có nửa phần tình cảm của trai gái mà tràn ngập
thân tình. Nàng cũng giống như Tề Nhạc là cô nhi a, nàng hiện giờ đang
vui sướng vì tìm được một thân ca ca trong biển người mênh mông này.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Thực Vật Hồn trong nội tâm Tề Nhạc sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn, hắn biết rõ lần này mình tới
đây đã không có uổng phí.
- Thực Vật Hồn muội muội có thể nói cho anh biết hay không, dây leo vừa rồi trong tay của em làm thế nào
mọc dài ra được vậy? Có lẽ em cũng cảm giác được trên người của anh cũng có năng lượng tự nhiên. Thế nhưng mà anh không có khả năng lăng không
biến ra thực vật như em vậy. Đây có phải năng lực đặc thù của em không?
Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.
Thực Vật Hồn buột miệng cười nói:
- Ca ca ngốc, thì ra là chuyện này, năng lượng tự nhiên của anh mạnh
hơn em không biết bao nhiêu lần đấy. Hơn nữa trên người của anh tản mát
khí tức tự nhiên tuyệt đối là vương giả của thiên nhiên đấy. Ngay cả
chuyện đơn giản này còn không lại đi hỏi em đấy. Kỳ thật bí mật này rất
đơn giản. Anh xem đi.
Vừa nói nàng mở tay phải ra trước mặt
Tề Nhạc. Sau khi làm xong động tác này mới nhớ tới con mắt Tề Nhạc đã mù vội vàng nắm tay của hắn lên dùng tay phải của mình vuốt vuốt.
Bàn tay nhỏ bé của Thực Vật Hồn không chỉ mềm mại hơn nữa phi thường
bóng loáng, vừa chạm vào tay của nàng Tề Nhạc lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thốt ra lời:
- Hạt giống.
Thực Vật Hồn gật gật đầu, mỉm cười ôm lấy cánh tay Tề Nhạc, nói:
- Đúng vậy, chính là hạt giống. Em đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ của
Viêm Hoàng Hồn nên trong rất nhiều tình huống bên người không có thực
vật. Mà không có thực vật năng lực của em khó phát huy ra được. Tuy
trong rừng rậm có nhiều thực vật làm em trở nên càng cường đại hơn.
Nhưng em không thể phát huy thực lực của mình dưới tình huống không có
thực vật a! Cho nên hạt giống là cực kỳ trọng yếu. Năng lượng của chúng
ta có thể phụ trợ thực vật sinh trưởng với tốc độ khủng khiếp. Đã như
vầy hạt giống cũng có thể cho nên cuối cùng em mang theo rất nhiều hạt
giống, có độc, không độc, cứng cỏi và đủ loại khác nữa.
Tề
Nhạc dùng sức vỗ trán của mình một cái, thật sự là một câu bừng tỉnh
người trong mộng ah! Đúng vậy, bên người không có thực vật chẳng lẽ mình không thể chế tạo thực vật hay sao? Hạt giống mới là thứ không chiếm
bao nhiêu chỗ trên người của mình a, chỉ cần bên người mang theo hạt
giống thì lúc cần có thể làm cho thực vật sinh trưởng ra, có thể xem nó
như con mắt và vũ khí tấn công a.
- Cảm ơn em Thực Vật Hồn
muội muội, em đã cho anh nhìn thấy lĩnh vực mới. Thẳng thắn mà nói sau
khi có được năng lượng tự nhiên anh còn không biết nên sử dụng nó như
thế nào đấy.
Trong nội tâm Tề Nhạc như bắt được mấy thứ gì
đó, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến dưới loại tình huống này bất luận là
năng lượng gì cũng có thể phụ trợ lẫn nhau đồng thời cũng có thể xung
khắc nhau. Mặc dù năng lực Kỳ Lân của mình kém hơn Tự Nhiên Chi Nguyên
rất nhiều nhưng nếu như phụ trợ tốt sẽ làm thực lực của mình tăng lên
trên phạm vi lớn, cũng không cần cực hạn nằm trong phạm vi một loại năng lực Kỳ Lân nào đó a. Nếu ông trời đã giao cho mình thân thể Tự Nhiên
Chi Nguyên thì nhất định phải sử dụng nó thật tốt. Tuy hiện giờ hắn còn
không rõ mình sử dụng năng lực này như thế nào nhưng mà hắn cũng hiểu
được chỉ cần mình cố gắng nghiên cứu thì nhất định sẽ làm được thật tốt.
Nghĩ tới đây hào quang trong mắt Tề Nhạc trở nên sáng hơn, đúng lúc này máy truyền tin trong phòng sáng lên.
- Sư phụ, ngài không sao chứ.
Đây là âm thanh của Cơ Đức, thì ra khi trị liệu Tề Nhạc để năng lượng
chấn động thật mạnh nhiều lần trong phòng đã làm kích thích máy cảm ứng
gắn trong vách tường nên mới có chuyện Cơ Đức dò xét.
Tề Nhạc nói:
- Không có việc gì, các người có thể vào.
Khi Cơ Đức cùng Thiên Hồn từ từ bên ngoài đi vào nhìn thây thân thể
Thực Vật Hồn đã hoàn toàn thành thục thì trợn to mắt nhìn.
Cơ Đức trợn mắt há hốc mồm nói:
- Trời ạ! Thực Vật Hồn muội muội, chẳng lẽ em ăn hoóc-môn kích thích sao? Tại sao biến thành như vậy?
Thực Vật Hồn buột miệng cười nói:
- Anh mới ăn hoóc-môn kích thích đấy, ăn hoóc-môn kích thích có thể
tăng trưởng cơ thể hoàn mỹ thế này sao? Chỉ sợ trên thế giới này còn
chưa có kỹ thuật đó đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...