Tất cả đều đã xong, tất cả đều đã khôi phục bình tĩnh, Tề Nhạc nương
theo một tia năng lượng cuối cùng miễn cưỡng tiếp được thân thể Cristy,
đáp xuống mặt đất. Khi chân hắn đạp vào mặt đất, không khỏi lảo đảo một
cái, lực lượng còn lại ngay cả thân thể cũng rất khó khống chế, trực
tiếp té ngã trên đất, Cristy cũng từ bên cạnh hắn gục xuống, vẫn hôn mê
như trước.
Năng lượng khủng bố trên không trung chậm rãi tán
đi, một hồi đại chiến trước kia, nếu như không phải trên mặt đất có thi
thể những cao thủ Giáo Đình kia thì tựa như cho tới bây giờ cũng chưa
xảy ra vậy. Gió thổi, rừng rậm bên cạnh cũng theo đó luật động, lâu đài
Dracula im im lặng lặng đứng sửng ở chỗ đó, những cao thủ gia tộc
Dracula thẳng đến lúc này mới từ hồi phục lại tinh thần, nhưng không có
một ai dám tiếp cận đến gần Tề Nhạc. Hiên Viên Kiếm cực lớn kia đã để
lại trong lòng bọn họ vết sẹo không thể xóa nhòa.
- Vì sao? Vì sao không giết tôi?
Cao thủ cuối cùng của Giáo Đình kia có chút kích động hỏi Tề Nhạc, nàng nói, dĩ nhiên là Viêm Hoàng ngữ.
Ánh mắt Tề Nhạc bỗng nhúc nhích:
- Bởi vì cô cũng không thuộc về Giáo Đình, không phải sao?
Đối phương trầm mặc một chút, hào quang trong mắt có chút lập loè:
- Có lẽ vậy, nhưng nếu anh biết tất cả là vì tôi mà ra, anh còn chọn không giết tôi không?
Thanh âm của nàng rất êm tai, nhưng chấn động cảm xúc rõ ràng phi thường kịch liệt.
Tề Nhạc nhàn nhạt nhìn nàng:
- Tôi không biết, nhưng nếu quả thật chính là như vậy, lựa chọn của tôi có lẽ sẽ thay đổi.
Một tiếng cuồng tiếu từ trong miệng nữ tử Giáo Đình kia phát ra:
- Anh thật sự rất cường đại, không ngờ anh lại chiến thắng Tứ đại Hồng Y Giáo Chủ của Giáo Đình, cơ hồ lấy sức một người ngăn cơn sóng dữ. Tôi
không rõ sao anh lại làm được, nhưng tôi có thể khẳng định dù là Giáo
hoàng lúc này, cũng chưa là đối thủ của anh ở trạng thái đỉnh phong.
Nhưng tất cả còn chưa kết thúc, giao Vũ Mâu ra đây, tôi có thể cho các
anh đi, bằng không thì anh sẽ phải hối hận.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, ôm chặt Cristy trong ngực:
- Hối hận? Trong tự điển của tôi chưa bao giờ có từ này, nếu cô có năng lực thì cứ tới giết tôi đi. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô một câu, khi đó, người chết trước chính là cô đấy.
Nữ tử Giáo Đình trầm mặc
một chút, nàng giơ chân lên, tựa hồ muốn đi về phía Tề Nhạc, nhưng sau
khi do dự một chút, chân lại lần nữa buông xuống, lộ ra phi thường do
dự.
Lợi dụng cơ hội này, Tề Nhạc đã bắt đầu điên cuồng hấp
thu lấy phần tử năng lượng trong không khí. Hắn căn bản sẽ không đi
trông cậy vào người của gia tộc Dracula kia, những người kia cũng chưa
chắc có thể đối diện được với uy hiếp do nữ tử Giáo Đình này tạo ra. Tất cả chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình, đây là nhận thức trong nội
tâm Tề Nhạc cho tới giờ.
Nữ nhân kia nở nụ cười:
- Tôi sẽ không mạo hiểm, bởi vì tôi căn bản không cần phải mạo hiểm.
Nhưng anh tốt nhất nên làm ra lựa chọn chính xác, nếu không, cho dù tôi
còn muốn tha mạng cho anh cũng không được nữa.
Tề Nhạc chậm rãi nâng tay phải mình lên:
- Phương đông có Kỳ Lân, Kỳ Lân có cánh tay, Kỳ Lân tí hiện phá Thương
Khung. Nếu có muốn thử thì tôi có thể cho cô biết cái gì mới là lực
lượng chính thức của Kỳ Lân.
Nữ nhân lắc đầu, nói:
- Tôi không muốn nếm thử. Càng không có tin tưởng có thể ngăn cản.
Nhưng tôi không được không có nghĩa là người khác không được. Không sai, tôi nói rồi, anh ở trạng thái tốt cho dù là Giáo hoàng cũng chưa chắc có thể đã thắng được. Nhưng lấy trạng thái của anh bây giờ, anh có thể
dựa vào, chỉ sợ cũng chỉ có Chung Cực Kỳ Lân Tí kia thôi.
Tề Nhạc trong nội tâm khẽ động:
- Cô cũng biết Chung Cực Kỳ Lân Tí? Cô, cô đến tột cùng là người nào?
Thanh âm nữ nhân tựa hồ có chút cấp bách:
- Nhanh, giao ra Vũ Mâu sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không
sẽ không còn kịp nữa. Thấy vừa rồi anh tha cho tôi, tôi không hi vọng
anh phải chết.
Tề Nhạc kiên định lắc đầu:
- Tôi đã đáp ứng Vũ Mâu, phải bảo vệ an toàn của nàng. Cô cho rằng, tôi sẽ vì an nguy của mình mà thay đổi hứa hẹn sao? Huống chi, tôi thật sự nhìn
không ra, cô có lực lượng gì có thể xưng hùng trước mặt Chung Cực Kỳ Lân Tí.
Khí tức nữ nhân đã trở nên ngày càng dồn dập:
- Đồ ngốc, anh tên ngốc này, chẳng lẽ anh không nhìn ra...
Nàng vừa nói tới chỗ này, một thanh âm cứng cáp đã vang lên. Thanh âm
kia tuy rằng nghe phi thường già nua, nhưng lại dị thường hùng hậu,
thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến:
- Bất luận kẻ
nào cũng không cách nào rời khỏi đây. Thần nói, hủy diệt kẻ bị trừng
phạt. Các hạ đến từ đông phương, hình phạt mà ngươi phải chịu phải là
nghiêm khắc nhất.
Tề Nhạc sắc mặt thay đổi. Hắn rốt cuộc biết nữ nhân trước mặt này dựa vào gì, thanh âm đột nhiên xuất hiện này,
đồng thời mang đến còn có uy áp cực lớn vô cùng mãnh liệt, ai có thể
mang cho mình áp lực lớn như vậy? Từ trong âm thanh của hắn, Tề Nhạc đã
đoán được đại khái, cũng chỉ có hắn, mới có thể khiến mình ngay cả dục
vọng chống lại cũng không có hứng.
- Giáo hoàng.
Hai chữ có chút gian nan từ miệng Tề Nhạc thốt ra, sắc mặt của hắn đã
trở nên có chút đắng chát, hắn thậm chí suy nghĩ, vận khí mình có phải quá tốt không, trong vòng một ngày vậy mà trước sau phải đối mặt với
cao tầng Giáo Đình, lấy địa vị của Giáo hoàng, chỉ sợ tổng thống các
quốc gia theo đạo Thiên Chúa cũng chưa chắc có thể thấy được hắn a.
Áp lực kinh khủng kia, cách nói chuyện giống đám thần côn Giáo Đình
kia, hắn tin tưởng phán đoán của mình là chính xác. Nhưng hắn hiện giờ
cũng không muốn tin tưởng phán đoán này.
Đúng vậy, đến đúng
là Giáo hoàng. Một thân trường bào màu trắng về trước sọc mạ vàng, bảo quang lóe ra trên Giáo hoàng quan, trong tay cầm quyền trượng cán
dài, bảo thạch trên quyền trượng dưới ánh mặt trời phóng ra quang mang
chói lọi.
Nguyên lai, nữ nhân kia khi phát hiện ba vị Đại
Thiên Sứ Trưởng tựa hồ không cách nào chiến thắng Tề Nhạc, liền phát ra
tín hiệu cầu cứu với Giáo hoàng. Lúc này đây, vì có thể tìm được
Athena, Giáo hoàng biết rõ đang mang trọng đại, cho nên tự mình đến
đây. Nhưng đối phó một gia tộc Dracula, hiển nhiên không cần hắn phải
xuất mã, cho nên, hắn thân là Giáo hoàng liền lưu lại trong giáo đường St. Paul, để bốn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ cùng đi, còn hắn thì chờ đợi
tin tức truyền về.
Cướp giết Athena, Giáo Đình có thể nói là
đã dốc hết lực lượng, một khi thành công, nữ tử thần bí đối với sự phát
triển của Giáo Đình sau này ở Tây Phương sẽ có chỗ tốt cực lớn, nhưng
cũng thế, nếu hành động lần này thấy bại, một khi bên phía Hy Lạp phản
kích Giáo Đình, vậy thì Giáo Đình sẽ tổn thất rất lớn, nhất là về mặt
danh dự càng không thể đánh giá. Cho nên Giáo hoàng vì bảo đảm hoàn
thành hành động mới tự mình đến Luân Đôn. Khi hắn ở trong thánh đường
St. Paul cảm giác được vị thiên sứ đầu tiên được triệu hoán, trong nội
tâm đã tràn đầy kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...