Vừa mới tiến vào bên trong cái khe tối đen đó, điều đầu tiên Tề Nhạc
cảm nhận được chính là có áp lực từ bốn phương tám hướng đè ép lên trên
thân thể của hắn. May là bây giờ hắn đã hòa làm một thể với Hiên Viên
Kiếm, nhờ có sự sắc bén của Hiên Viên Kiếm, áp lực lớn hơn nữa tới trước mặt hắn cũng từ một phân thành hai.
Ánh sáng lóe ra, trong
mắt Tề Nhạc lộ ra quang mang cường thịnh, kim quang của Hiên Viên kiếm lóe lên một cái rồi biến mất. Dưới sự khống chế của tinh thần lực của
hắn hoàn toàn thu liễm lại, ngay sau đó, hào quang màu đỏ sậm của Kỳ Lân ẩn đã bao phủ lấy khắp người hắn, kỹ năng tàng hình đã bắt đầu được
phát huy.
Vô số đạo năng lượng tràn ngập
tính ăn mòn đánh tới trước khi Tề Nhạc kịp tàng hình. Nhưng mà, phản
ứng của hắn vẫn là vô cùng nhanh nhẹn, Kỳ Lân ẩn đã có tác dụng lớn với
hắn, là vật thiết thực nhất trong Kỳ Lân bát trân, thân hình lóe lên,
cũng đồng thời phát huy năng lực tàng hình. Cùng lúc đó, hắn cũng nhờ
tác dụng của Kỳ Lân ẩn, di chuyển tức thời. Chỉ là trong khoảng thời
gian chớp mắt, hắn đã xuất hiện trong khoảng cách đó một trăm mét.
Khoảng cách trăm mét này cũng là mức cực hạn có thể di chuyển trong
khoảnh khắc tức thời của hắn.
Né tránh sự kiểm soát, hơn nữa
che dấu thân hình của mình thật tốt, lúc này Tề Nhạc mới có thể yên
tĩnh hết thảy không gian hắc ám này.
Đó cũng không phải là
một thế giới hoàn toàn là đen tối giống như Tề Nhạc từng tưởng tượng.
Sau khi định thần lại bắt đầu quan sát, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ngạc nhiên.
Đây thật đúng là một địa phương hắc ám, nhưng
cũng không phải là hoàn toàn không có ánh sáng, một vầng mặt trời màu
tím treo lơ lửng trên không trung cao vời vợi, mang lại ánh sáng màu tím cho cả thế giới này. Trên nền đất đen, một tòa thành tràn đầy vẻ cổ
điển xuất hiện trước mặt Tề Nhạc.
Đúng, đó chính là một
toàn thành. Tường bao quanh cao chừng hai mươi mét được xây từ đá tảng
màu xám trắng, cửa thành mang kiểu dáng châu Âu thời cổ điên, thậm chí
bên ngoài tường còn có một con sông được đào để bảo vệ thành, chỉ có
điều, nước sông này lại đỏ như màu máu.
Cầu treo bắc nối liền tòa thành cùng mảnh đất bên ngoài. Mà ở chừng một km bên ngoài thành cổ đó được bao phủ bởi một tầng khí lưu đen, chắc chắn chính là biên giới
của cái thế giới Hắc ám này rồi. Đúng vào chỗ trước đó Tề Nhạc đã từng xuất hiện, lúc này đang có bốn khí lưu màu đen trôi lơ lửng, mà trên
mặt đất có sáu tên chiến sĩ đang đứng đó.
Bốn đám khí lưu màu đen kia có đường kính đều khoảng chừng hai mét, từ bên trong đám khí
lưu đó thấp thoáng có thể thấy được hình người. Tề Nhạc suy đoán, đấy
chắc chính là Hắc ám Vu Yêu mà Klinsmann nói rồi. Mà sáu tên chiến sĩ
trên mặt đất kia lại càng làm cho Tề Nhạc giật mình. Mỗi một tên chiến sĩ đều đang mặc một bộ giáp đen bao bọc lấy toàn thân. Dưới ánh hào
quang nhàn nhạt do mặt trời màu tím kia tỏa ra, thân thể của bọn chúng
cao chừng hai mét rưỡi, trong tay mỗi tên đều cầm một thanh kiếm màu đen nặng nề, dài tới hai mét, rộng tới hơn nửa xích. Từng tiếng động do bộ
áo giáp trên người chúng phát ra càng thể hiện sức chiến đấu cường đại
của bọn chúng.
Hắc võ sĩ, đây chính là hắc võ sĩ rồi. Những tên này chính là lực lượng mạnh mẽ trung kiên của Hắc Ám Hội Nghị.
Hắc ám Vu Yêu dường như đang trao đổi điều gì với hắc võ sĩ, nhưng tiếc rằng Tề Nhạc không nghe hiểu được ngôn ngữ của chúng. Nghĩ lại cũng
biết là chúng đang nghi hoặc vì sự xuất hiện vừa rồi của mình. Vết nứt
không gian do Hiên Viên Kiếm phá vỡ ra, sau khi Tề Nhạc vào được trong thế giới này đã biến mất rồi, đúng vào lúc ngay cả chính hắn không chú
ý. Có được hiệu quả của Kỳ Lân ẩn tàng hình, Tề Nhạc cũng không sợ
những sinh vật hắc ám này phát hiện ra mình.
Lại là một tòa
thành thị, thật sự là quá thần kỳ, năng lực hắc ám quả nhiên là cường
đại, lại có thể dùng năng lượng để chế tạo ra một không gian khổng lồ
tới như thế, một không gian có thể chứa được cả một toàn thành trì đó.
Cho dù là quy mô của thành trì này rất nhỏ đi nữa, nhưng nó vẫn thật sự
tồn tại. Cảm giác rung động ngược lại lại làm cho cảm giác dè chừng và
sợ hãi của Tề Nhạc với Hắc Ám Hội Nghị giảm đi một chút.
Cảm giác hiện tại của hắn đối với nơi này chính là vô cùng hiếu kỳ.
Tề Nhạc cũng không vội vã vào thành mà dựa theo tinh thần lực của
mình cẩn thận dò xét năng lượng của khí tức nơi đây. Thông qua tinh thần lực, hắn phát hiện, sóng năng lượng bên trong cái thế giới hắc ám này
còn rộng lớn hơn nhiều so với ngoại giới.
Chỉ có điều, năng
lượng ở nơi đây tràn đầy khí tức phụ diện tuy rằng bản thân hắn cũng có
thể hấp thụ được, nhưng muốn chuyển hóa được nó cũng khó khăn hơn rất
nhiều.
Dù sao, trong lúc loại bỏ những mặt trái của khí tức,
năng lượng cũng sẽ tiêu hao rất nhiều, có thể trở thành thứ để cho mình
điều khiển cũng chỉ chiếm khoảng một phần mười số đó mà thôi. Nếu cứ kéo dài tình hình như vậy, nếu ở đây hấp thu năng lượng ngược lại không
nhanh bằng bên ngoài. Mà điều làm cho Tề Nhạc lo lắng nhất chính là ở
thế giới hắc ám này có sự tồn tại của một loại áp lực không thể dùng lời để diễn tả, đương nhiên không phải là ánh mặt trời màu tím kia. Cảm
giác bị đè nén đó khiến cho năng lựơng của bản thân hắn không có cách
nào phát huy được tới trạng thái tốt nhất được.
Tề Nhạc
trong lòng thầm nghĩ, với thực lực của mình mà còn chịu sự ảnh hưởng tới lớn thế, nếu như những tên thuộc giáo đình kia đi tới thế giới này,
chịu sự uy áp cường thịnh của khối khí tức hắc ám này, chỉ sợ cũng không có cách nào trở thành uy hiếp gì to lớn đối với Hắc Ám Hội Nghị này đi. Giống như Vũ Mâu khi đứng trong thần miếu của Pathenon vậy, trong thế
giới hắc ám này, bất luận là Vu Yêu hay là hắc võ sĩ đều có thể phát huy được lực chiến đấu lớn nhất.
Vừa nghĩ, Tề Nhạc đã đi tới
chỗ cửa thành, ngay bên trên cửa thành, có ba cái ký hiệu kỳ quái đang
lóe ra ánh hào quang màu tím. Tề Nhạc cũng không hiểu ý nghĩa của nó,
vội vàng hỏi Vũ Mâu đang nằm trong Kỳ Lân châu.
- Đó có nghĩa Thành là Địa Ngục. Tề Nhạc, em không ổn rồi, ở đây em không có cách
nào trao đổi với anh được nữa. Ở đây mang tới cho em một loại cảm giác
vô cùng khó chịu, nếu như không phải là ở bên trong Kỳ Lân châu của anh, em nghĩ em đã không xong rồi. Em nhất định phải tiến vào trạng thái tu
luyện ngủ say mới không bị ảnh hưởng bởi mặt trái của những phụ diện khí tức này. Anh nhất định phải cẩn thận đó. Nếu như có gì không ổn, liền
lập tức rời khỏi nơi đây, em luôn cảm thấy năng lượng phụ diện ở đây vô
cùng khủng bố, nếu như có gì thay đổi, chỉ sợ anh dùng tàng hình kỹ cũng không thể đảm bảo được an toàn đâu.
Tề Nhạc nói:
- Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ cẩn thận, đã đến đây rồi, anh tuyệt đối sẽ lấy được Đế Tâm Tuyết Liên Vương mới đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...