Vũ Mâu bật cười nói:
- Cái gì không đáy? Em như thế nào chưa nghe nói qua người có cái bụng không đáy bao giờ.
Vừa nói, nàng tiến lên cầm lấy một cái quả táo, vừa muốn đưa vào trong miệng, lại bị Tề Nhạc đoạt mất.
- Làm gì vậy?
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc, trên gương mặt xinh đẹp toát ra một tia oán trách, nhưng mà, ánh mắt của nàng lại đang mỉm cười.
Tề Nhạc dùng sức cắn một cái, trọn vẹn ăn gần nửa cái quả táo:
- Em ăn đi, táo ăn ngon đấy! Không muốn anh cắn sao? Được rồi, vậy trả lại cho em.
Hắn nhét quả táo cắn dở một cái vào trong tay Vũ Mâu.
Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc, trong mắt toát ra một tia ngượng ngùng, cúi đầu xuống, thì thào nói:
- Anh đây là đang bức em sao?
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Lần thứ nhất em tiếp xúc cùng nam nhân cũng đã cho anh, chẳng lẽ còn quan tâm này lần thứ nhất cùng anh ăn quả táo này sao?
Một lần nữa ngẩng đầu, Vũ Mâu hơi giận nhìn Tề Nhạc, nhưng vẫn đưa quả táo vào miệng.
Nàng đương nhiên sẽ không giống Tề Nhạc không có hình tượng há miệng lớn như thế, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, cho dù là tại thời điểm ăn, động tác của nàng vẫn ưu mỹ. Khí tức cổ điển của cái đẹp cùng vài phần cảm giác ngượng ngùng không khỏi làm cho Tề Nhạc lại một lần nữa thấy ngây người.
- Anh không nên hiểu lầm ah, em không nguyện ý cùng anh ăn chung một cái quả táo đâu. Em biết rõ, anh là vì sợ trong quả táo sẽ có độc, cho nên mới ăn trước một miếng.
Vũ Mâu có chút giấu đầu hở đuôi che dấu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Em đúng là thông minh.
- Đáng ghét. Tề Nhạc, em phát hiện anh càng ngày càng xấu xa.
- Không đúng rồi. Là em chưa từng lãnh hội cái xấu xa của anh thôi, mà anh thì không ngừng bộc lộ những tinh hoa của nó ra trước mặt em mà thôi.
Vũ Mâu chán nản, đem quả táo ném cho Tề Nhạc, nói:
- Đáng ghét, anh không thể đứng đắn một chút được sao?
Tề Nhạc dùng miệng tiếp được quả táo, cắn một miếng, nói:
- Tại sao phải đứng đắn? Anh cảm thấy được hiện tại rất tốt ah! Chẳng lẽ em muốn chứng kiến một kẻ cố làm ra vẻ ta đây sao?
Vũ Mâu đi đến bên cạnh rào chắn đem ánh mắt quăng về phía biển cả vô hạn:
- Tề Nhạc, Anh thật có thể giúp em ba tháng sao?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không được.
Vũ Mâu Xoay người mạnh lại, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy vẻ nhụt chí.
Tề Nhạc cười một tiếng với vẻ xấu xa nói:
- Hẳn là em giúp anh ba tháng mới đúng.
- Anh ...
- Đúng vậy a! Anh rất là xấu a. Em như thế nào đây? Nếu không, anh cho em cắn anh một cái?
Tề Nhạc có chút hèn mọn bỉ ổi đưa mặt tới.
Vũ Mâu đẩy mặt của hắn ra nói:
- Đáng ghét, nhưng mà, em nhớ được anh đã nói, anh chỉ có thể ở Hy Lạp một tháng, còn muốn đến quốc gia phương tây khác. Em sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh chứ?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không. Anh nói, là em theo giúp anh, mà không phải anh theo em ah!
Vũ Mâu sững sờ, giật mình nhìn hắn, nói:
-Ý anh là?
Tề Nhạc cười cười thần bí nói:
- Hiểu được thì tốt rồi. Không thể sao?
Vũ Mâu đem ánh mắt nhìn về phía tầng hai của du thuyền phía dưới, do dự bất định nói:
- Nhưng mà...
Tề Nhạc nói:
- Không có gì nhưng mà. Em bây giờ đã mất đi năng lượng. Ở lại Hy Lạp có tác dụng gì? Huống chi, phát hiện loại tình huống này, những Tinh Tọa Thủ Hộ Giả mỗi ngày ở cùng em đều sợ sệt như kiểu ném chuột vỡ bình, ai dám làm cái gì? Chẳng lẽ em không muốn cho bọn hắn một cơ hội, để cho khối u ác tính chính thức xuất hiện sao? Huống chi, em không muốn đến quốc gia khác ở Tây Phương chơi sao? Ngồi mãi một chỗ thì có gì vui. Cho dù biển Aegean tuy đẹp, em mỗi ngày mà nhìn nó. Chỉ sợ cũng không cảm giác được vẻ đẹp của nó a.
Vũ Mâu rõ ràng có chút động tâm, ánh mắt nhìn Tề Nhạc lập tức trở nên nhu hòa rất nhiều, nàng thấp giọng nói:
- Nhưng mà họ sẽ không cho phép em rời khỏi Hy Lạp trong tình trạng này, chúng ta đi như thế nào?
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Thiệt thòi em đường đường là Nữ Thần Athena, còn là chủ tịch của công ty vận tải đường thuỷ Athen, chẳng lẽ làm cái hộ chiếu thì khó như vậy sao? Đám người kia không cho em đi. Chúng ta cũng có thể trộm đi nha. Dùng năng lực của anh, muốn dưới sự giám thị của bọn hắn mà không mang em ra khỏi Hy Lạp thì anh cũng không phải là Kỳ Lân nữa. Lùi một bước mà nói, không có hộ chiếu thì như thế nào, cùng lắm anh dẫn em bay ra khỏi Hy Lạp, dù sao khoảng cách quốc gia phương tây khác cũng không xa, không phải sao?
Trong mắt Vũ Mâu toát ra một tia hào quang hưng phấn:
- Trộm đi? Em còn chưa bao giờ trải qua. Lúc nào chúng ta mới bỏ trốn đây?
Tề Nhạc nói:
- Một tháng sau a.
Vũ Mâu sững sờ nói:
- Mất nhiều thời gian thế cơ à?
Tề Nhạc cười nói:
- Vừa rồi không biết ai còn do dự, hiện lại lại nôn nóng. Đương nhiên là phải một tháng, em đừng quên ước định của Minh Minh cùng Lâm Nhất Phàm là một tháng ah! Chúng ta đi tự nhiên cũng phải mang Minh Minh cùng đi.
Ánh mắt Vũ Mâu nhìn Tề Nhạc ảm đạm đi vài phần, nàng có chút tự giễu cười cười:
- Em đã quên. Em không phải là ngươi duy nhất.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Em không phải là quên mất, chỉ là không muốn suy nghĩ mà thôi, thực xin lỗi.
Vũ Mâu lắc đầu, nói:
- Không có gì, kỳ thật, anh cùng em đều rõ cả mà, dù cho đến bây giờ, quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là hợp tác mà thôi. Yên tâm đi, em sẽ không để cho anh khó xử. Nếu như Minh Minh tiểu thư có cái gì hiểu lầm, em cũng có thể thay anh đi giải thích.
Tề Nhạc nói:
- Không cần, anh nghĩ. Dùng sự tín nhiệm của Minh Minh đối với anh thì không cần giải thích.
Tử nhãn của Vũ Mâu rất nhanh khôi phục bình thường:
- Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa được không. Ít nhất một tháng này anh sẽ thuộc về em. Em dẫn anh đi chơi một tháng, em nghĩ thời gian đó cũng đủ rồi. Tề Nhạc, anh có thể đáp ứng hay không, trong một tháng này tận lực đừng suy nghĩ tới những người bạn gái khác của anh, được chứ?
Nghe thanh âm Vũ Mâu có chút gần như cầu khẩn, Tề Nhạc cơ hồ là vô ý thức gật nhẹ đầu:
- Được, anh đáp ứng em.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Mâu một lần nữa khôi phục, nàng mỉm cười nhìn Tề Nhạc, nói:
- Không cho phép hối hận nha. Em thật sự rất chờ mong một tháng này. Nhưng mà lại có chút ít sợ thời gian một tháng trôi qua quá nhanh. Từ nhỏ đến lớn, em rốt cục đã có một tháng hoàn toàn thuộc về mình. Một tháng này em là Vũ Mâu, mà không phải Athena.
Tề Nhạc kéo nàng đến trước người, nhìn thật sâu vào hai con ngươi màu tím kiên định nói:
- Đúng vậy, em là Vũ Mâu, không phải Athena.
Từ lúc Tề Nhạc cùng Minh Minh đi tới Athen, du lịch chính thức xem như đã bắt đầu. Mỗi ngày Tề Nhạc cùng Minh Minh đều chỉ có buổi tối mới có thể gặp mặt một lần tại khách sạn, ở ngoài mặt Minh Minh phải làm ra vẻ tức giận, căn bản không để ý tới hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...