Không hổ là họ Lý, lão sư này kế thừa truyền thống kỹ năng "Tiểu Lý Phi Đao" quang vinh, hiện tại hắn không phải một người, mà giờ khắc này, linh hồn của "Tiểu Lý Phi Đao" phụ thể, phát huy tính chuẩn xác siêu cường, bản sát vẽ một đường vòng cung, lao thẳng tới chủ nhân âm thanh khò khè. (Bản sát là đồ lau bảng)
Phanh, không trời không nghiêng, không dư hay thiếu một phân nào, bản sát lập tức nện vào đầu của Tề Nhạc.
- Mả mẹ nó, tao tháo XXX, mả mẹ nó muốn chết.
Cơ hồ là vô ý thức, Tề Nhạc đứng phất dậy, vẻ mặt giận dữ.
Bất luận là ai, trong khi đang ngủ say bị đánh thức đều không thể vui được, huống chi Tề Nhạc ghét nhất là bị người khác quấy rầy giấc ngủ, bản tính côn đồ thể hiện vào lúc này một cách tuyệt đối. Lúc hắn đứng lên, mới dần dần tỉnh táo lại, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của các học sinh khác, nhìn thấy toàn thân Lý lão sư run rẩy, lúc này mới nhớ tới mình đang ở lớp học.
- Anh, anh, anh...
Lão sư đã tức giận không nói nên lời.
Tề Nhạc gãi gãi chỗ đau trên đầu, lúng túng nói:
- Cái này, lão sư, em không phải mắng ngài. Ngài đừng nhìn em như thế.
Lý lão sư nhìn bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Tề Nhạc, toàn thân run rẩy kịch liệt, với tư cách là giáo sư triết học danh tiếng ở đại học Thanh Bắc, hắn lần đầu tiên bị học sinh thống mạ như thế.
- Anh cút ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài phạt đứng, chờ tôi xong giờ học, sẽ mang anh lên phòng giáo vụ xử lý vấn đề này.
Tề Nhạc nhún nhún vai, cầm lấy sách của mình, không chút lưu luyến đi ra ngoài, hắn cũng lười biện giải cho mình, huống chi đi học mà ngủ, mắng lão sư là hắn không đúng, tôn sư trọng đạo hắn vẫn hiểu được. Thời điểm Tề Nhạc vừa đi ra ngoài, ngầm nghe được miệng của Lý lão sư nói.
- Bại hoại, tại sao bại hoại như thế lại có thể tiến vào Thanh Bắc, loại người thuận miệng chửi người này là cặn bả, nên...
Áy náy trong nội tâm của hắn lúc này biến mất không còn chút nào, trong mắt có một tia sáng lạnh, trùng trùng điệp điệp nện lên cửa, bản thân hắn tựa vào vách tường, bại hoại, cặn bã, hừ, ta chính là cặn bả của xã hội, tố chất của lão sư này không cao hơn ta chút nào đâu.
Nghĩ tới đây, Tề Nhạc bĩu môi, vẫn còn buồn ngủ, tựa vào vách tường hành lang mà ngủ gật. Công phu ngủ của Tề Nhạc quả thật không tệ, tuy không thể đạt tới trình độ vừa đi vừa ngủ, nhưng tuyệt học đứng ngủ hắn vẫn học được từ hồi cấp hai rồi.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên hắn có cảm giác vai của mình có người vỗ lên, khiến cho hắn trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, vừa muốn mở miệng tức giận mắng, nhưng nghĩ tới có khả năng là lão sư kia, cho nên lời tới miệng liền thu hồi lại.
Nhưng không giống tưởng tượng của hắn, trước mặt cũng không phải tên lão sư nện bản sát lên đầu của hắn, mà là một gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, chính là mỹ nữ hắn đụng phải ở sân trường Thanh Bắc, khi đó hắn cố ý đụng người ta rơi sách, không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này.
Ánh mắt thiếu nữ nhìn qua bờ vai của Tề Nhạc, che miệng cười khẽ, nói:
- Anh đúng là giỏi ngủ! Tại sao lại đứng ở chỗ này?
Tề Nhạc nhìn qua ánh mắt của thiếu nữ nhìn qua bờ vai của mình, lập tức có chút xấu hổ, bởi vì đó là dấu vết nước dãi của mình, hiển nhiên là khi mình nghiêng đầu ngủ lưu lại, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Bị lão sư đuổi ra ngoài, không ngủ còn có thể làm gì? Học tỷ, cô cũng học triết học sao, tại sao không đi học?
Thiếu nữ mỉm cười, toàn thân phát ra khí tức thanh nhã làm Tề Nhạc thoải mái.
- Tôi không có học hệ triết học, tòa lầu này ngoại trừ dạy triết học còn có ngoại ngữ, chẳng lẽ anh không biết sao?
- Tôi còn không biết, hôm qua tôi mới vào học, Thanh Bắc lớn như vậy, muốn biết hết chỉ sợ cần có thời gian a.
Thiếu nữ nói:
- Vậy tại sao anh bị phạt đứng ở bên ngoài? Hôm nay hẳn là khóa của Lý lão sư a.
Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ngủ mà thôi. Nhưng lão ta nói muốn mang tôi lên phòng giáo vụ xử lý.
Thiếu nữ cười khúc khích, nói:
- Anh a! Thanh Bắc là một trong những trường đại học tốt nhất đất nước, đi học nhất định phải lắng nghe khóa, ngủ cũng không phải là chuyện nên làm.
Không biết vì cái gì, nghe thiếu nữ nói chuyện, trong nội tâm Tề Nhạc có cảm giác rất thân cận, vô ý thức gật gật đầu, cách ăn mặc của thiếu nữ hôm nay vẫn tươi mát như trước, tóc dài cột thành đuôi ngựa, áo rộng thùng thình, quần jean màu lan, thoạt nhìn rất thoải mái, trên mặt đẹp không có chút dấu vết phấn son, toàn thân tràn ngập khí tức thanh xuân, nhưng nhìn nàng lại toát ra khí chất lịch sự tao nhã. Hấp dẫn Tề Nhạc nhất chính là quần jean bao lấy đùi ngọc mượt mà. Mặc dù không có khoa trương như Mạc Địch, nhưng phi thường hài hòa, đường cong lả lướt, đáng tiếc áo rộng thùng thình của nàng, che phủ bờ mông rồi.
Xấu hổ xoa xoa cái mũi của mình, nói:
- Tôi cũng không có cố ý, nhưng đêm qua không ngủ được, vào học thì lại ngủ gật. Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt a, học tỷ, cô có thể cho tôi biết tên được chứ?
Thiếu nữ làm ra bộ dáng suy tư, mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi tên Văn Vi, anh thì sao?
- Tôi tên Tề Nhạc, là tân sinh hệ triết học, ngày hôm qua tôi mới đưa tin, còn cảm tạ học tỷ đã chỉ dẫn vị trí phòng giáo vụ a, cái Thanh Bắc này quá lớn a.
Trong nội tâm Tề Nhạc mừng thầm, thiếu nữ tên Văn Vi trước mặt, chính là loại hình ôn nhu sáng sủa mình thích nhất, hơn nữa còn là siêu cấp mỹ nữ, tương đối mà nói dễ tiếp cận. Bàn về dung mạo, tại đại học Thanh Bắc, mình chỉ thấy ở đây ngoại trừ Minh Minh ra thì không ai so sánh được với nàng.
Nghĩ tới đây, tuy Tề Nhạc không muốn thừa nhận, nhưng trong đầu lại hiện ra dung mạo của Phách Vương Long Hải Như Nguyệt. Nếu như nói ngoại trừ tính cách không tốt, dung mạo đơn thuần của Hải Như Nguyệt và dáng người, chỉ sợ còn tốt hơn Minh Minh và Văn Vi này một chút.
Văn Vi thanh nhã cùng ôn nhu làm cho tim của Tề Nhạc đập nhanh hơn, thần sắc nhìn nàng lâm vào mê đắm, hắn không có phát hiện, sâu trong ánh mắt ôn nhu của Văn Vi có một tia lạnh lùng.
- Tôi đi trước, lập tức tới khóa rồi, anh nên chủ động nhận sai với Lý lão sư, về sau không nên tái phạm.
Đúng lúc này, trên hành lang có một người đi về phía của bọn họ, nói cho đúng, chính là đi vào phòng học của Tề Nhạc.
- Ồ, lão đại, tại sao anh lại ở chỗ này.
Đến không phải ai khác, chính là Yến Tiểu Ất.
Tề Nhạc lặng đi, nói:
- Tôi là học sinh hệ triết học, tôi không ở đâu thì ở đâu, sao không nói cho anh biết, chú em học triết học.
Yến Tiểu Ất bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Em có thể không học triết học sao?
Tuy hắn đang nói chuyện với Tề Nhạc, nhưng ánh mắt lại nhìn qua người của Văn Vi, trong mắt có hào quang tỏa sáng.
- Văn lão sư ngài khỏe chứ, ngài phải vào khóa à?
- Văn lão sư?
Tề Nhạc ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn qua Văn Vi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...