Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nhìn Tề Nhạc nói:
- Hoàng Đế bệ hạ, không bằng, để cho tôi đi theo ngài a. Chỉ cần ngài
không chê tôi, tôi nguyện ý trở thành người hầu của ngài. Vĩnh viễn hầu
hạ bên cạnh ngài.
- Sao?
Tề Nhạc bị hắn làm cho
càng hoảng sợ. Để cho tổ tiên Hấp Huyết Quỷ làm người hầu của mình? Khóe miệng của Tề Nhạc toát ra vẻ tươi nham nhiểm, hắn lắc đầu nói:
- Không, điều này không thể. Trong mắt của tôi, dù cho là người phương
nào đều là bình đẳng, chúng ta tối đa cũng vẫn là bằng hữu, sao có thể
cho anh trở thành người hầu của tôi? Tôi còn có thật nhiều sự tình muốn
đi làm, những chuyện đó phi thường nguy hiểm. Tôi không thể mang anh đi
theo, nếu không anh nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Cain nhụt chí nhìn Tề Nhạc, cười khổ nói:
- Đúng vậy a! Tôi là một người có lực lượng tà ác, ngài như thế nào chịu nhận tôi cơ chứ?
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Không! Tôi chưa từng có cho rằng như vậy. Cain, anh có lẽ cũng hiểu được. Nếu như tôi cũng xem anh là người tà ác thì căn bản sẽ không cứu
anh.
Sắc mặt của Cain lập tức trắng bệch, hắn cúi đầu nói:
- Thực xin lỗi, Hoàng Đế bệ hạ, tôi, tôi không phải là có ý tứ đó. Chỉ
là tôi hiện tại thật sự không biết phải làm gì. Ngài cho tôi đi theo
ngài a, cho dù là trả giá tánh mạng tôi cũng vậy nguyện ý. Dù sao mạng
của tôi cũng là do ngài cứu, có thể sống thêm một ngày cũng đã lời rồi.
Tề Nhạc nói:
- Không! Anh còn có tuổi thọ rất dài. Có lẽ anh còn không biết, tuy
rằng thân thể của anh dị biến mang đến cho mình phiền toái rất lớn.
Nhưng mà tánh mạng của anh cũng đã kéo dài vượt xa nhân loại, chẳng lẽ
anh thì không hy vọng mình có thể tạo dựng một sự nghiệp sao?
- Như vậy đi, tôi chỉ điểm một con đường cho anh. Bởi vì không cách nào được loài người tiếp nhận, anh bây giờ đã không thích hợp có cuộc sống ở Viêm Hoàng đại địa, không bằng anh đến một cái địa phương khác, chỗ đó
không có Cự Thú tồn tại, chỉ có nhân loại bình thường, có lẽ sau khi tới nơi đó, cảnh ngộ của anh sẽ không còn giống như hiện giờ.
- Một nơi khác? Đó là chỗ nào?
Cain mờ mịt hỏi.
Trong lòng của Tề Nhạc ngầm cười khổ, chính mình lại là người chỉ đường cho tổ tiên Hấp Huyết Quỷ a. Nguyên lai Hấp Huyết Quỷ xuất hiện tại Tây Phương dĩ nhiên là do chính mình sai sử. Nhưng lịch sử nếu là như thế,
vậy cứ như thế đi.
- Là Tây Phương, Viêm Hoàng đại địa chúng
tôi ở cái thế giới này thuộc Đông Phương, mà ở bên kia là Tây Phương,
còn có rất nhiều đại lục tồn tại. Anh không bằng đến bên kia đi thử thời vận. Sau khi tới đó, tôi nghĩ anh sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Lúc này rời đi, anh đi theo hướng biển cả, khi anh tìm được đầy đủ đồ ăn thì mang theo đồ ăn ra biển, đi theo hướng tây. Có lẽ cần một đoạn
thời gian rất dài, nhưng chỉ cần anh có thể đến Tây Phương, như vậy anh
sắp có được cuộc sống mới.
Ánh mắt của Cain nhìn vẫn ngơ
ngác, nhưng Tề Nhạc dù sao cũng đã mang cho hắn một tia hi vọng. Thở dài một tiếng Cain cười khổ nói:
- Tôi thật sự không nghĩ tới
vận mệnh của mình sẽ biến thành như vậy. Bất luận như thế nào, Hoàng Đế
bệ hạ, tôi cũng muốn cảm tạ ân tình của ngài hôm nay. Nếu như tương lai
tôi còn có cơ hội trở lại, tôi nhất định sẽ báo đáp ngài.
Tề Nhạc lắc đầu nói:
- Báo đáp thì không cần. Bất quá, Cain anh có thể cho tôi một chút máu
của anh hay không? Tình huống hiện tại cùng bản thân huyết dịch của
anh có quan hệ rất lớn, tôi nghĩ muốn một ít máu của anh đến cẩn thận
nghiên cứu.
Cain sững sờ, nhưng hắn vẫn gật nhẹ đầu đồng ý.
Tề Nhạc từ bên trong Kỳ Lân Châu lấy ra một bình sứ nhỏ đưa cho Cain,
thông qua mạch máu của hắn lấy đi một tí máu tươi của Cain sau đó bảo
tồn lại. Số lượng không lớn vì thế nó không gây ra ảnh hưởng với thân
thể Cain.
Sau khi dặn dò Cain một ít vấn đề sau khi ra biển,
mọi người bắt đầu tách nhau ra. Tề Nhạc biết rõ, tuy rằng một người tùy
tiện ra biển sẽ đối mặt với nguy hiểm cực lớn.
Nhưng mà số
mệnh Cain tất nhiên khiến cho hắn có thể bình an đến Tây Phương đại lục. Tới lúc đó, hắc ám Tây Phương dần dần xuất hiện sau đó thuận theo lịch
sử tiến tới.
Tề Nhạc muốn máu huyết của Cain nhiên là có mục
đích, đó là máu huyết tổ tiên của Hấp Huyết Quỷ, là Huyết tộc nguyên
huyết tinh khiết nhất. Hứa Tình đã biến thành Hấp Huyết Quỷ, nếu như
nàng có thể được máu của Cain không biết sẽ biến thành cái dạng gì, ít
nhất đồ vật này đối với nàng mà nói tuyệt đối là đại bổ.
Cất kỹ máu huyết của Cain, ba người Tề Nhạc một lần nữa bước lên tiến về Côn Lôn.
Vừa lúc đó, Văn Đình đột nhiên biến sắc kéo tay Tề Nhạc nói:
- Không đúng! Anh nhìn bên kia, hình như là đang có đám cháy?
Lúc này, ba người còn không có bay ra khỏi phạm vi của rừng rậm bao
phủ, theo phương hướng ngón tay của Văn Đình nhìn lại, Tề Nhạc lập tức
phát hiện nơi rừng rậm lúc trước ba người đi qua lúc này đang cháy mạnh. Mà địa phương bị cháy đúng là bên kia Nguyệt Lượng Hồ.
Nguyệt Dạ nhận được tin tức ba người Tề Nhạc đã rời đi không khỏi hừ lạnh một tiếng, lầu bầu nói:
- Đi mới tốt, người thừa kế của Hoàng Đế cũng chỉ như vậy, không hơn gì.
Đúng lúc này, nguyên bản bạch hổ phủ phục tại bên người nàng đột nhiên
đứng, con ngươi hung hãn nhìn về một phương hướng, bộ lông toàn thân
hoàn toàn dựng thẳng đứng lên. Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm
thấp.
Nguyệt Dạ sững sờ hỏi:
- Tiểu bạch, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ có phát hiện gì sao?
Bạch hổ một bên phát ra tiếng gào thét trầm thấp, trong mắt phát sinh biến hóa, từ bắt đầu cảnh giác dần dần biến thành hung ác, sau đó lại
là sợ hãi. Quá trình này hoàn toàn bị Nguyệt Dạ nhìn thấy rõ ràng. Đột
nhiên, bạch hổ mạnh mẽ bổ nhào vào người Nguyệt Dạ, cái đầu cự đại của
nó cúi xuống hất Nguyệt Dạ lên lưng của mình, quay người liền từ nhà
trên cây nhảy xuống hướng phương xa chạy đi.
- Tiểu bạch, ngươi làm gì vậy, nhanh để cho ta xuống dưới.
Bản thân Nguyệt Dạ cũng có được thực lực không kém, nhưng mà vẫn còn có chút chênh lệch với bạch hổ. Lúc này, khí tức năng lượng bành trướng từ trên người Bạch hổ tản ra đem thân thể của nàng hoàn toàn ép xuống
lưng. Nó gần như điên cuồng mà chạy về một phương hướng, tựa hồ phát
hiện cái chuyện gì rất kinh khủng.
Mà vừa lúc này, trên lãnh
địa Tộc Nguyệt đã xảy ra kịch biến. Mấy chục thân ảnh khổng lồ dần dần
xuất hiện ở nơi này, khí tức tràn đầy tà ác phô thiên cái địa giống như
bao phủ toàn bộ, từng con Cự Thú hình thể vô cùng khổng lồ mang lại cho
rừng cây những đả kích hủy diệt. Bọn chúng có con phóng hỏa, có con phun ra nọc độc, cơ hồ chỉ trong tích tắc, rừng cây phía đông Nguyệt Lượng
Hồ đã ngã xuống một mảng lớn, mà chút ít quái thú hung ác cũng đã đánh
về phía đám người Tộc Nguyệt bên dưới.
Nguyệt Dạ rõ ràng thấy được một màn này trước mắt, lập tức nàng bị rung động thật sâu, nàng
nhìn một con quái thú toàn thân tản ra hắc sắc quang mang mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...