Nghe xong Nguyệt Dạ nói, trên mặt Tề Nhạc toát ra một tia tươi cười nhàn nhạt:
- Như vậy sao? Nhưng mà tôi đã đáp ứng Cain. Mà giải thích của hắn cũng phi thường hợp lý. Tôi cũng không muốn vượt quá nội vụ của quý tộc,
nhưng mà tôi lại không thể không nói, Cain tuyệt đối không đáng chết.
Cho dù các ngươi không thể dung hạ hắn cũng không được làm gì bất lợi
cho hắn.
Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần lạnh lùng, nàng kiên trì nói:
- Ta nói rồi, đây là chuyện của Tộc Nguyệt chúng ta, ngoại nhân không có quyền nhúng tay. Mong anh đừng có can thiệp vào.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nhún vai, nói:
- Vậy được rồi, tôi muốn biết, các người định xử lý Cain như thế nào?
Ánh mắt sắc bén của Nguyệt Dạ nhìn hướng Cain, âm thanh nàng trở nên lạnh lùng nói:
- Hết thảy những ai có khí tức tà ác, kết cục chỉ có một. Đó chính là hủy diệt.
Nghe Nguyệt Dạ vừa nói như vậy, Cain vừa bình tĩnh một chút lập tức phịch một tiếng quỳ xuống đất, đau khổ cầu khẩn nói:
- Thiếu tộc trưởng, ngài không thể như vậy ah! Tôi mặc dù đối với trong tộc không có công lao, nhưng mà, tôi dù sao cũng là tộc nhân của Thiếu
tộc trưởng. Tôi cũng đâu hy vọng mình bị biến thành dạng như thế này,
van cầu ngài, tạm tha thứ cho tôi đi.
Tề Nhạc chậm rãi đi đến bên người Cain, đưa lưng về phía Nguyệt Dạ nhìn hắn lạnh nhạt nói:
- Nguyệt Dạ thiếu tộc trưởng nói không sai, hết thảy tà ác đều phải
được tiêu diệt, cô đã kiên trì muốn giết hắn, tôi đây cũng không tiện
ngăn trở. Xem ra, Tộc Nguyệt thật là muốn giết hắn mới có thể cam tâm
phải không?
Nguyệt Dạ kiên định gật nhẹ đầu, nói:
- Đúng vậy, tộc quy không thể làm trái.
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Vậy được rồi, các người đã muốn giết chết hắn, cũng không hy vọng khí tức tà ác trên người hắn ô nhiễm mảnh đất tinh khiết này, để cho tôi
thay các ngươi động thủ.
Vừa nói, một tay của Tề Nhạc đã
nhanh như thiểm điện đập lên đỉnh đầu Cain, Cain ngay cả thời gian phản
ứng cũng không kịp, đã bị hoàn toàn cắn nuốt bên trong quang mang mấy
màu.
- Không...
Thanh âm của Nguyệt Dạ vừa mới phát ra, thân thể của cain cũng đã biến mất.
Tề Nhạc nhàn nhạt nhìn Nguyệt Dạ nói:
- Thiếu tộc trưởng, cô không phải muốn giết chết hắn sao? Tôi giúp cô
xuất thủ, còn tránh làm ô nhiễm thánh địa này, đây tựa hồ là kết quả tốt nhất rồi.
Nguyệt Dạ tuy rằng không cách nào cảm nhận được
mục đích thực sự của Tề Nhạc, nhưng cũng hiểu được cảnh tượng trước mắt
có chút không đúng, nhưng lúc này Cain cũng đã biến mất, lại không biết
đi nơi nào, nàng còn có thể nói cái gì nữa. Nguyệt Dạ căm tức nhìn Tề
Nhạc nói:
- Ngươi vẫn can thiệp vào chuyện riêng của Tộc Nguyệt chúng ta?
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Không, cái này cũng không thể nói là can thiệp, tôi chỉ là muốn trợ
giúp cô mà thôi. Thiếu tộc trưởng, không biết chúng ta có thể đi tắm rồi chứ? Xem ra cô tựa hồ cũng không hoan nghênh chúng tôi ở đây, cô yên
tâm đi, tắm xong chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi lãnh địa Tộc Nguyệt.
Nguyệt Dạ nhìn Tề Nhạc, khí tức rõ ràng có chút không ổn định, ánh mắt
lóe lên một cái. Nàng đúng là vẫn không thể đi trách tội Tề Nhạc được
gì, liền gọi tới một thiếu nữ Tộc Nguyệt phân phó nàng hai câu để nàng
mang theo ba người Tề Nhạc đi tắm rửa.
Ba người Tề Nhạc đi
theo thiếu nữ Tộc Nguyệt rời đi, Nguyệt Tinh có chút không thể chờ đợi
được đi tới bên người Nguyệt Dạ, thấp giọng nói:
- Thiếu tộc
trưởng, chúng ta làm như vậy không ổn lắm. Hoàng Đế tuy rằng xuất thân
Tộc Thổ, nhưng mà hắn cũng là lãnh đạo của nhân loại. Mà nếu Tề Nhạc là
người thừa kế của Hoàng Đế, ngài đối với hắn chẳng khách khí như thế,
sau này hắn có thể đối với Tộc Nguyệt chúng ta...
Nguyệt Dạ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi không thấy được thái độ của hắn là gì không? Tộc Nguyệt chúng
ta là dân tộc cao quý nhất là nhân loại. Cho dù không chiếm được Hoàng
Đế trợ giúp thì như thế nào, chúng ta có rừng rậm tốt nhất, có Nguyệt
Lượng Hồ cùng Chiến Sĩ cường đại nhất, căn bản là không cần e ngại cái
gì.
- Mỗi một lần cùng Tộc Cửu Lê đối kháng, không phải đều
là Chiến Sĩ Tộc Nguyệt là chúng ta xông lên phía trước nhất sao? Tề Nhạc này tuy rằng cảm giác rất cường đại, nhưng mà, bộ dáng của hắn không
bằng hoàng đế. Căn bản không có một chút đáng tôn kính. Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, chờ bọn hắn tắm xong, ngươi đưa đám người đó rời đi. Không cần phải hồi báo cho ta biết.
Nguyệt Tinh còn muốn nói cái gì, nhưng Nguyệt Dạ đã quay người rời đi, nhìn bóng lưng của nàng,
Nguyệt Tinh không khỏi thở dài trong lòng một tiếng, tuy rằng lời của
Nguyệt Dạ nàng có thể lý giải, nhưng lại mơ hồ cảm thấy vài phần không
ổn, không biết vì cái gì, nàng đối với ba người Tề Nhạc vẫn cảm thấy rất có hảo cảm.
Rửa sạch những hạt bụi trên người, ba người Tề
Nhạc lập tức cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhõm. Nguyên lai, Nguyệt
Lượng Hồ không phải là nguồn nước duy nhất ở Tộc Nguyệt. Trong rừng rậm
còn có rất nhiều suối nước nóng lớn nhỏ không đều, thiếu nữ Tộc Nguyệt
đưa bọn họ tới hai con suối nước nóng gần nhau.
Tề Nhạc vốn
còn muốn trộm nhìn thân thể mềm mại động lòng người của Văn Đình một
chút, bất quá cân nhắc đến còn có Tuyết Nữ, không thể không bỏ đi cái ý niệm xấu xa này. Nhưng khi ngâm mình trong suối nước nóng thì hắn cũng
biết được đây cũng là chuyện hưởng thụ trong đời.
Sau khi tắm rửa xong, ba người cũng không có trì hoãn ở Tộc Nguyệt nữa, đoàn người
Tề Nhạc không có quá nhiều hảo cảm với Tộc Nguyệt. Sau khi chào tạm biệt thiếu nữ mang họ tới suối nước nóng liền lập tức bay lên trời, hướng về phía mục đích của chuyến đi.
Bay ra ước chừng mười km, Tề
Nhạc khống chế tốc độ của mình chậm lại, tay phải chạm vào Kỳ Lân Châu ở trước ngực. Bóng đen bay ra, Cain lập tức xuất hiện trước mặt ba người.
Mới vừa xuất hiện, Cain lập tức bị tình huống ở không trung làm cho
hoảng sợ, cũng may hắn phản ứng không chậm, lập tức biến thân thành Hấp
Huyết Quỷ, nương tựa theo hai cánh của mình ổn định thân thể.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tốt rồi, tôi không có vi phạm với lời hứa của anh. Nơi này hiện tại
đã an toàn. Anh có lẽ cũng nhìn thấy, bất luận giải thích như thế nào, Tộc Nguyệt cũng sẽ không dung nạp anh. Đã như vầy, anh cũng không cần ở lại đó nữa.
Lúc này Cain mới hoàn toàn hiểu được trước đó,
Tề Nhạc nói muốn giết hắn là vì cứu hắn. Trong mắt lập tức tràn đầy vẻ
cảm kích, hắn cung kính nói:
- Đa tạ Hoàng Đế bệ hạ cứu tôi, cả cuộc đời này Cain vĩnh viễn không dám quên.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Không cần phải tạ ơn tôi. Bây giờ anh có tính toán gì không?
Nghe Tề Nhạc nói xong, ánh mắt Cain lập tức trở nên mờ mịt. Hắn thì thào nói:
- Ý định? Tôi cũng không biết nên đi nơi nào. Từ ngày được sinh ra cho
tới giờ, tôi vẫn cuộc sống ở Tộc Nguyệt. Hiện tại tôi đã không về nhà
được rồi. Nên đi nơi nào đây? Tộc Nguyệt không bao dung tôi thì chỉ sợ
những nhân loại các tộc khác cũng không thể có thể chứa tôi. Mà cái thế
giới này khắp nơi đều tràn đầy nguy cơ. Nếu gặp Cự Thú thì chỉ sợ sinh
mệnh của tôi sẽ chấm dứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...