Thanh Long gật nhẹ đầu, ánh mắt chuyển hướng Tề Nhạc, nói:
- Y Nhược, Kỳ Lân nhất tộc lúc nào xuất hiện một một vị thiếu niên anh hùng, cô không giới thiệu cho tôi làm quen sao?
Y Nhược nhìn xem Thanh Long Kim Nghê, nhìn Tề Nhạc, không khỏi có chút
do dự, Tề Nhạc chưa đồng ý nói ra hay không. Tuy rằng nàng cùng Tề Nhạc
âm thầm đã có ước định, nhưng mà muốn cho thần thú khác biết rõ Tề Nhạc
đã nhận được Hiên Viên Kiếm sau này lại phải ly khai thời đại này. Sợ
rằng sẽ làm các thần thú sẽ không dễ dàng tiếp nhận.
Tề
Nhạc tự nhiên nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Y Nhược, hắn cũng xác thực
không muốn người khác biết lai lịch của mình. Chỉ mỉm cười nói:
- Thanh Long tiền bối, kỳ thật, ta cũng không phải chân chánh Kỳ Lân.
Có lẽ, là vận khí của ta khá tốt, phụ thân của ta là Kỳ Lân, mà mẫu thân là nhân loại. Mà ta lại kế thừa huyết mạch Kỳ Lân. Vì thế, ngài ngàn
vạn đừng tưởng ta là Kỳ Lân tu thành hình người mà đối đãi, cùng với các vị thần thú cường đại mà so sánh thì thực lực của ta còn kém xa.
Thanh Long giật mình nhìn Tề Nhạc, nói:
- Cái gì? Kỳ Lân cũng có thể cùng nhân loại kết hợp sao? Nhưng mà năng
lực phương diện kia của Kỳ Lân, là nhân loại có khả năng thừa nhận hay
sao?
Khuôn mặt Y Nhược đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Thanh Long, Tề Nhạc tiếp lời nói:
- Một người đương nhiên không được. Nhưng nếu như là bốn thì không
thành vấn đề. Ta chính là hậu nhân của người may mắn Kỳ Lân cùng nhân
loại kết hợp.
- Trách không được, trách không được.
Thanh Long thì thào nói:
- Trách không được ngươi có thể có được Hiên Viên Kiếm tán thành. Trong trí nhớ của ta, Hiên Viên Kiếm tựa hồ chỉ có thể được nhân loại sử
dụng, đây cũng là nơi mấu chốt Thượng Thiên cân đối lực lượng thần khí.
Nguyên lai ngươi thậm chí có huyết mạch của nhân loại, như vậy giải
thích ta sẽ hiểu. Bất quá, ngươi đã có huyết mạch nhân loại, nhưng vừa
rồi ngươi ở đây sử dụng năng lực bản thân, ta rõ ràng chứng kiến, ngươi
tựa hồ là Hắc Kỳ Lân, hơn nữa còn là lôi, hỏa song thuộc tính Hắc Kỳ Lân ah! Phải biết, cho dù là Vương Thần Thú của chúng ta cũng không có năng lực song thuộc tính.
Y Nhược buột miệng cười, nói:
- Song thuộc tính? Vậy ngươi đã xem thường hắn rồi, hắn là tứ thuộc
tính Hắc Kỳ Lân, cũng có thể nói là toàn bộ thuộc tính của Hắc Kỳ Lân.
Thanh Long mở to hai mắt nhìn, long mục của hắn bình thường đã không nhỏ, lúc này mở ra còn to hơn cả chuông đồng:
- Nhân loại cùng Kỳ Lân kết hợp rõ ràng có thể đản sinh ra tứ thuộc
tính Hắc Kỳ Lân, trời ạ! Đây chẳng lẽ là lão thiên giúp thần thú chúng
ta hay sao? Thật tốt quá, đúng là quá tốt. Bất quá, ngươi có mấy thành
Kỳ Lân huyết mạch?
- Cái này. . .
Nghe hắn như vậy vừa hỏi, Tề Nhạc cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Một bên Y Nhược nói:
- Có thể nói là trăm phần trăm huyết mạch Kỳ Lân a, thực lực Kỳ Lân của hắn đã đạt đến cấp bậc sáu vân, đoán chừng một trăm năm thời gian mà có thể đạt tới thực lực Kỳ Lân đỉnh phong. Tứ tường vân, tất nhiên có thể
khiến cho hắn thành cường giả Kỳ Lân cho chúng ta xưa nay chưa từng có.
Thanh Long thở sâu, trong mắt mà vui sướng khó có thể che dấu:
- Những năm này Vương Thần Thú chúng ta một mực đều không có động tĩnh
gì, thì ra là đã đản sinh ra thiên tài Kỳ Lân như ngươi vậy. Xem ra,
chúng ta rốt cục có thể cùng Vương Hung Thú chống cự lại. Đây quả thực
là quá mỹ diệu, có được Hiên Viên Kiếm và tứ tường vân Hắc Kỳ Lân, anh
nhất định sẽ trở thành ác mộng của hung thú.
Trong lòng Tề
Nhạc ngầm cười khổ, từ khi đi vào thời đại này, tựa hồ bất luận là ai,
đều vô cùng coi trọng mình. Nhưng mà, đám người lại làm sao biết trên
người mình vấn đề đâu này? Đừng nói một trăm năm rồi, nếu như có thể
nói ở thời đại này hắn 100% cũng không muốn dừng lại. Nhưng khi nhìn ánh mắt chờ mong của Thanh Long, hắn cũng không nên lại nói thêm cái gì,
chỉ là bình tĩnh mà đáp:
- Đa tạ tiền bối đã coi trọng tôi,
kỳ thật, Hiên Viên Kiếm tôi còn chưa có thực lực để khống chế, trước đó
là kiếm hồn của nó phát giác khí tức Tộc Cửu Lê tự hành phát động công
kích mà thôi.
Thanh Long Kim Nghê tựa hồ không nghe thấy Tề Nhạc nói gì, hướng Y Nhược một bên nói:
- Các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày đi. Y Nhược, cô nên biết, nếu
để cho người có được Hiên Viên Kiếm hiệu triệu, tất nhiên có thể khiến
cho các tộc khiến cho nhân loại tề tâm hợp lực, sức chiến đấu trên phạm
vi lớn gia tăng, Hiên Viên Kiếm đại biểu là một tín niệm ah, tất thắng
tất thắng!
Y Nhược còn chưa trả lời, Tề Nhạc đã cướp lời nói:
- Thực xin lỗi, Thanh Long tiền bối, chúng ta còn có chuyện rất trọng
yếu muốn đi làm, ở chỗ này dừng lại hai ngày là quá rồi. Thật sự không
có ý tứ!
Đúng lúc này, tiếng đập cửa truyền đến, Kim Nghê vừa định nói gì lập tức dừng lại:
- Vào đi!
Cửa mở, một thiếu nữ áo trắng nâng chén đĩa đi đến, trong mâm bày đầy
đủ loại hoa quả, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác thèm nhỏ
dãi. Bên trên còn có một ít sương sớm, hiển nhiên là mới hái xuống không lâu. Thiếu nữ áo trắng dâng quả không phải ai khác, đúng là Bạch Trữ mà mấy người Tề Nhạc đã cứu.
Bạch Trữ đem hoa quả đặt ở trên
bàn gỗ đơn sơ, từ lúc vừa vào cửa đôi mắt to tròn của nàng không hề ly
khai thân ảnh của Tề Nhạc. Trong mắt ánh mắt mê ly, có chứa phức tạp tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Tề Nhạc. Mà ngay cả Tề Nhạc được mỹ nữ yêu
thích cũng thấp thỏm không yên trong lòng, mỹ nữ đương nhiên là hắn
thích nhưng hiện tại Văn Đình đang ở nơi này, hắn không hy vọng nghe
tiếng rống của sư tử Hà Đông.
Thanh Long mỉm cười, nói:
- Bạch Trữ, tại sao ngươi tự mình đem hoa quả tới? Lại đây, ta giới
thiệu một chút cho các ngươi biết, đây là con gái của tộc trưởng Tộc
Bạch Bạch Trữ cô nương, cũng là đệ nhất mỹ nữ của Tộc Bạch chúng ta.
Vừa nói, ánh mắt của hắn hữu ý vô ý nhìn Tề Nhạc, khóe miệng toát ra một tia mỉm cười thản nhiên.
Tề Nhạc vô ý thức mà nói:
- Bạch cô nương không hổ là Tộc Bạch đệ nhất mỹ nữ ah! Da của ngươi
thật mịn màng, ta thấy cô nên đổi thành Bạch Nộn Trữ (trắng nõn nà) mới
đúng.
Bạch Trữ vốn là sửng sốt một chút, mà trong ánh mắt nhìn Tề Nhạc nguyên bản rất hiếu kỳ biến thành nhàn nhạt ngượng ngùng:
- Đa tạ Hoàng Đế bệ hạ ban tên cho, từ nay về sau tôi tên là Bạch Nộn Trữ.
- Ách. . . Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Cô đừng cho là thật.
Tề Nhạc lập tức có chút xấu hổ, vừa nhìn thấy Bạch Trữ, cảnh tượng thân mật lúc trước lại hiện lên trong não hải. Hắn lại không phải là chính
nhân quân tử, hình ảnh mỹ nữ trần truồng chỉ sợ dễ nhớ hơn so với với
việc nhớ pháp quyết tu luyện của hắn lúc trước còn dễ dàng hơn một chút.
Bạch Trữ mỉm cười, nói:
- Hoàng Đế bệ hạ là miệng vàng lời ngọc, được ngài ban tên cho, là vinh hạnh của Bạch Trữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...