- Đồng thời bởi vì anh phân công kích thành hai lớp, khiến năng
lượng bị phân tán. Nếu như anh có thể ngưng tụ toàn bộ năng lượng vào
mũi tên, có khả năng sinh ra uy lực cũng tăng lên một bậc.
Tề Nhạc nhíu mày, nói:
- Nhưng mà, nếu như tôi làm như vậy, ngài chủ động công kích tôi thì
làm sao bây giờ? Bất cứ địch nhân nào cũng không có khả năng để cho tôi
ngưng tụ lực lượng rồi chờ bị công kích cả.
Hoàng Đế lạnh nhạt nói:
- Anh không thể cũng không có nghĩa là người khác cũng không thể. Nhìn xem.
Vừa nói, tay trái của hắn giơ Hiên Viên kiếm lên, quang mang trong mắt sáng rực, nhằm chằm chằm vào Tề Nhạc.
Trong khoảng khắc đó, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, đứng trước mặt mình
không phải Hoàng Đế mà là một ngọn núi nguy nga, uy áp tinh thần lực vô
cùng to lớn làm nội tâm của hắn hoảng sợ, trong khoảnh khắc đó hắn muốn
làm chính là chạy trốn và phòng ngự, cơ hồ vô ý thức lui về phía sau. Mà hào quang trên Hiên Viên kiếm không thay đổi, nhưng Tề Nhạc lại mơ hồ
cảm giác được năng lượng khổng lồ đang ngưng tụ trên thân kiếm nhanh như thiểm điện.
Áp lực biến mất, Tề Nhạc thở hổn hển từng ngụm, Hoàng Đế đứng nguyên tại chỗ nhìn hắn, nói:
- Anh hiểu chưa?
Trong mắt Tề Nhạc hiện ra một tia không biết giải quyết như thế nào
trong ngắn ngủi, sau khi suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt của hắn
sáng lên.
- Hiểu rồi, tôi hiểu rồi, đó là tinh thần lực!
Hoàng Đế hiếm khi mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, là tinh thần lực. Công kích chia làm ba loại, dựa vào thân
thể của mình và binh khí công kích, đây là công kích cơ bản nhất, cũng
là công kích vật lý. Một cấp độ cao hơn chính là ngưng tụ năng lượng vào một điểm rồi công kích. Ân, từ ngữ năng lượng thật mới lạ, nhưng lại
rất hình tượng, ta vừa từ trí nhớ của anh tìm được đấy. Nếu so sánh thì
công kích năng lượng mạnh hơn công kích vật lý nhiều.
- Anh
có thể lý giải công kích của ta là năng lượng đặc thù. Chỉ có điều năng
lượng của ta không bình thường mà thôi. Mà loại phương thức công kích
thứ ba chính là công kích tinh thần lực. Tinh thần lực, bản thân của nó
cũng là hình thức biểu hiện của năng lượng. Nó thắng ở vô hình vô ảnh,
cũng là tầng thứ công kích cao nhất.
- Cái gọi là không chiến mà khuất phục người cũng chính là hình thái công kích bằng tinh thần
lực này. Thời điểm hai bên giao thủ, va chạm trước tiên chính là tinh
thần lực. Nếu như tinh thần lực của anh có thể áp chế đối phương, khiến
đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ, đương nhiên anh sẽ có
thời gian phản ứng.
- Anh đã từng hấp thu năng lượng Luân Hồi quả, tinh thần lực của anh mạnh hơn người bình thường không biết bao
nhiêu lần, nhưng cần phải chú ý rèn luyện và sử dụng tinh thần lực của
mình, đối với chiến đấu sau này của anh mang lại chỗ tốt thật lớn, anh
hiểu chứ?
Tề Nhạc chăm chú nghe Hoàng Đế giảng giải từng câu
từng chữ, đã nói rõ ràng như vậy mà không hiểu thì đúng là quá ngu rồi,
hắn là người thông minh cho nên nhanh chóng hiểu được. Gật gật đầu, cung kính nói:
- Thụ giáo.
Vừa mới nói xong, hắn lập
tức quay trở lại bình đài bên dưới, khoanh chân ngồi xuống, tiến vào
trạng thái tu luyện. Hắn muốn làm không chỉ khôi phục vân lực của mình,
đồng thời, cũng lý giải được suy nghĩ và lý luận trong lời Hoàng Đế nói, đây là kinh nghiệm quý giá nhất.
Nhìn thấy Tề Nhạc khoanh chân ngồi xuống, Hoàng Đế mỉm cười nhàn nhạt, tự nhủ:
- Anh đúng là người thông minh. Hy vọng anh có thể hiểu thêm nhiều a.
Tề Nhạc hiện tại đương nhiên không cách nào hiểu được, Hoàng Đế thu tay phải ra sau lưng đã bắt đầu hoạt động lại, hào quang năng lượng trên
người Hoàng Đế đã yếu đi rất nhiều. Thời điểm mũi tên ngưng tụ năng
lượng bốn thuộc tính công kích vào một điểm dễ ngăn cản như vậy sao?
Tề Nhạc tĩnh tu thêm một thời gian ngắn, bắt đầu vào thời khắc này, hắn đã tiến vào trạng thái tu luyện. Trong mộ Hiên Viên này chẳng phân biệt được ngày và đêm. Tề Nhạc ngồi tu luyện, quá trình tu luyện không ngừng lập đi lập lại. Mỗi khi vân lực bản thân khôi phục trạng thái đỉnh
phong, đồng thời lĩnh ngộ những chỉ điểm của Hoàng Đế phát lại phát
khiêu chiến với Hoàng Đế lần nữa.
Trong quá trình không ngừng sử dụng Kỳ Lân Huyễn chiến đấu, hắn sử dụng Kỳ Lân Huyễn càng thêm
thành thục, các loại chiến thuật tầng tầng lớp lớp, Tề Nhạc dung hợp với những kinh nghiệm Hoàng Đế truyền thụ, hắn luôn suy nghĩ về các ảo diệu này không ngừng xuất hiện trong chiến đấu với Hoàng Đế. Tề Nhạc hiện
tại đã quên chuyện ngoại giới, đem toàn bộ tâm tư đặt vào trong tu luyện để chiến thắng Hoàng Đế.
Tổng bộ Tộc Thổ.
Trên bờ Thanh Giang, Văn Đình cùng Tuyết Nữ sóng vai mà đứng, hai nữ này đã
thay đổi trang phục thuộc về mình, tóc dài rủ xuống lưng, nơi này Y
Nhược đã phân phó là cấm địa, cho nên không có bất kỳ người Tộc Thổ nào
làm phiền các nàng.
- Tuyết Nữ, đã sắp một tháng rồi, tại sao anh ta còn chưa quay về? Nếu không, chúng ta đi xuống dưới xem thế nào nhé?
Văn Đình nhìn chăm chú vào dòng chảy sông Thanh Giang trước mặt, trong
mắt xuất hiện thần sắc nhớ mong. Gương mặt nàng vốn tuyệt mỹ, sau khi
đến thời đại này được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên thoải mái, da thịt
càng thêm hồng nhuận óng ánh, nhất là đôi mắt to của nàng lại tập trung
nhìn vào một điểm suốt một giờ, có hào quang lóe lên như hồng bảo thạch
sáng rọi.
Ánh mắt Tuyết Nữ nhìn rất tĩnh, cũng rất nhu hòa, không còn lạnh như băng nữa.
- Không cần lo lắng, mẹ. Con nghĩ cha chắc nhanh trở về thôi.
Toàn thân Văn Đình chấn động, giật mình nhìn qua Tuyết Nữ bên cạnh.
- Cô, cô gọi tôi...
Trên mặt đẹp của Tuyết Nữ nở nụ cười tinh nghịch.
- Như thế nào, không thể sao? Mẹ.
Trong mắt Văn Đình xuất hiện hào quang ôn nhu mẫu tính, kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng hơi lạnh giá của Tuyết Nữ.
- Có thể, đương nhiên có thể. Nhưng mà, tôi bây giờ chưa sờ được tính
cách của cô. Có đôi khi cô còn rét lạnh hơn cả Băng Sơn Tuyết Nữ, có đôi khi lại tinh nghịch như hài tử.
Tuyết Nữ mỉm cười nói:
- Vậy cô thích thế nào hơn?
Văn Đình mỉm cười nói:
- Còn phải hỏi sao, đương nhiên là cô hiện tại rồi. Tuy cô không còn
gọi chúng tôi là cha mẹ như lúc trước nữa, Tuyết Nữ như thế lại ngây thơ mười phần, nhưng mà, nhìn cô mỉm cười ôn hòa như hiện tại tôi rất cao
hứng.
Đột nhiên trong mắt Tuyết Nữ xuất hiện hào quang thống khổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Cảm ơn các người, mẹ, nếu như không có mẹ và cha. Có lẽ tôi vẫn còn
trầm luân trong thống khổ và cảm xúc biến hóa như trước đây. Chính các
người đã trị liệu tâm địa của tôi. Lúc trước các người phong ấn chặt
tính cách mặt trái của tôi, khi đó tính cách hài tử khi xưa của tôi hiện ra ngoài, các người không phải cố ý, nhưng hai tính cách của tôi từ từ
dung hợp lại, cho nên về sau mới xuất hiện tình cảnh đánh lén cha. Nếu
như không phải tại tôi, chúng ta cũng không đi tới thế giới này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...