Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần


Lập tức, Tề Nhạc tận lực dùng lời lẽ dễ hiểu nhất nói rõ cho Long Giang
cùng Y Nhược nghe, ngắn gọn bản thân mình, Văn Đình cùng Tuyết Nữ tại
sao xuất hiện ở thời đại này nói một lần. Thời điểm hắn nói chuyện cũng
nhìn qua thần sắc của Y Nhược cùng Long Giang, hai người từ không dám
tin đã tỉnh táo lại. Mà bước ngoặt mấu chốt nhất khiến ba người tới đây, chính là thời điểm Tề Nhạc nhắc tới Luân Hồi quả.

- ... ,
chính là như vậy. Chúng tôi căn bản không biết Luân Hồi quả là vật gì,
không nghĩ tới Lục Lân Liệt Thụ Tích sắp chết cắn trả, phá hư Luân Hồi
quả, mang chúng tôi tới thời đại này, đồng thời, tôi cũng biến thành Tự
Nhiên Chi Nguyên. Tôi nghĩ, vương của hung thú sở dĩ phái nhiều hung thú vây công chúng tôi, chỉ sợ chính là vì Hỗn Độn Vương mang tin tức của
tôi trở về.

- Không biết chúng tôi tín toán là may mắn hay
bất hạnh. Ít nhất, tôi chính là như vậy. Cảm giác bị người ta đánh giá
cao thật sự không dễ chịu chút nào. Nếu như không phải hai vị tiền bối
bằng vào Hiên Viên kiếm kinh sợ thối lui vương của hung thú, sợ rằng tôi cũng chết rồi.

Rốt cuộc Tề Nhạc nói ra chuyện của mình, thở ra một hơi, rốt cuộc hắn cảm giác tinh thần của mình quá mệt mỏi.

Nghe xong Tề Nhạc nói, Y Nhược cùng Long Giang liếc nhau, đột nhiên,
thân hình Long Giang lóe lên, không đợi Tề Nhạc kịp phản ứng, đã chế trụ mạch cổ tay phải, trầm giọng nói:

- Không nên cử động.

Tề Nhạc phản xạ có điều kiện giãy dụa một chút, rất nhanh buông tha.

Thản nhiên ngồi ở chỗ đó, tùy ý Long Giang truyền năng lượng vào người
của mình, không có bất kỳ phản kháng nào.

Hào quang nhàn nhạt lưu chuyển trong người Tề Nhạc, năng lượng của Long Giang tiến vào thân thể Tề Nhạc không bị phản kháng, hắn dò xét phi thường cẩn thận, ngay
cả mỗi một kinh mạch nhỏ bé cũng không buông tha. Dùng thời gian nửa
giờ, mới chậm rãi thu hồi năng lượng ra khỏi người Tề Nhạc.

Chậm rãi xoay người, Long Giang nhẽ gật đầu với Y Nhược.

Y Nhược ánh mắt nhu hòa mang vẻ suy tư, ánh mắt nàng đột nhiên
trở nên rất quái dị, dường như vô cùng hưng phấn, nhưng lại như
thật sự giật mình.

Long Giang trở lại vị trí của mình ngồi xuống, nói:

- Nhưng mà, tôi còn có một nghi vấn. Nếu năng lực của ngươi
cũng không mạnh, thậm chí còn kém cả Kỳ Lân bình thường trong
tộc Kỳ Lân, vì sao lại còn có thể chống lại Vương của Hung Thú và đám thủ hạ của hắn trong thời gian dài như thế? Điều này
quả thật làm tôi thấy khó hiểu.

- Tuy là năng lượng
ngưng tụ trong cơ thể anh rất cao, nhưng mà năng lượng của con
người dù sao cũng có hạn, theo lý mà nói, chỉ sợ bất kỳ một tên Hung Thú Vương nào cũng có thể đánh chết anh. Thậm chí chỉ sợ Hung Thú cấp bậc vạn năm thôi cũng có thể đưa anh vào chỗ
chết rồi. Nhưng mà anh lại vẫn có thể duy trì được bao nhiêu
lần. Giải thích cho tôi nghe một chút đi được không?

Tề Nhạc nghĩ một chút nói:

- Tổng thêể mà nói, chắc là có ba nguyên nhân. Đây cũng chính
là lý do vì sao lúc nãy tôi nói là do may mắn giúp tôi đấy.
Có thể chống đỡ cho tới khi các người chạy tới, đầu tiên là
do cách vận dụng chiến thuật hợp lý của tôi. Lợi dụng mâu
thuẫn ngầm trong nội bộ giữa Hung Thú chi Vương cùng đám tay
chân của hắn, làm cho tam đại Hung Thú không dốc toàn lực công
kích tôi ngay từ đầu.

- Mà một nguyên nhân quan trọng
khác, cũng là vì một năng lực đặc biệt của tôi, gọi là Thiên
Kỳ Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp. Nhờ năng lực đặc biệt này
của tôi mới có thể cố gắng chống đỡ một phen. Nhưng đáng
tiếc, tôi cũng tính sai, thực lực của Hung Thú Chi Vương mạnh
hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều.

- Cho dù tập
hợp lại thực lực của cả tam đại Hung thú vương cũng vẫn không
có cách nào đánh cho hắn bị trọng thương. Thật là đáng tiếc,
nếu không có thể đánh cho bọn chúng “lưỡng bại câu thương”,

không chừng còn có thể giúp tôi tiết kiệm chút sức lực rồi.

- Dựa vào Thiên Ky Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp của tôi còn
có thể chống cự với bọn chúng, còn có thể mang Đình Đình đi
trốn, cũng chính là nhờ có khả năng đặc biệt này nên trong lúc chiến đấu với chúng từ đầu tới cuối tôi mới có được lòng
tin. Toàn bộ kinh nghiệm khi chúng tôi tới thời đại này chính
là như vậy.

- Cho nên, tôi mới báo cho tộc trưởng Hi
Thụy, nói tung tích của thiên thần mà chúng tôi đang tìm kiếm
đang ở đây. Tuy nhiên, tôi không xác định được là thiên thần có
tồn tại thật hay không, nhưng có sự xuất hiện của Quả Luân
Hồi, Côn Lôn Kính khả năng cũng là thật, chỉ có chiếm được
nó, chúng tôi mới có thể quay lại thời đại của chính mình.

Y Nhược chậm rãi gật đầu, cô đứng lên, đi tới trước người Tề Nhạc, có chút thật lòng nói:

- Anh có thể xác định đó là Quả Luân Hồi sao?

Không đợi Tề Nhạc trả lời, Long Giang nói:

- Có thể khẳng định, kinh mạch trong cơ thể hắn đã hoàn toàn
thay đổi. Tuy nhiên, thân thể hắn lại là của nhân loại, nhưng sau
khi trải qua sự thay đổi của tự nhiên, sức mạnh trong thân thể
cùng tình trạng kinh mạch của hắn hiện nay còn tốt hơn cả Kỳ
Lân thật sự. Huống chi, trên người hắn vốn cũng đang mang huyết
mạch của Kỳ Lân, có thể coi là Kỳ Lân thật sự rồi. Chỉ có
điều, hắn cũng có chuẩn chân thân của Kỳ Lân mà thôi.

Ánh mắt Y Nhược sáng rực lên, vốn là ánh mắt nhu hòa giờ này sáng chói giống như một ánh sao, có lẽ chính là vì kích động, giọng nói của cô có chút run rẩy:

- Thật tốt quá,
thế này thật sự là tốt quá rồi, Thần thú nhất tộc của chúng ta cuối cùng cũng có hi vọng rồi.


Tề Nhạc hơi sững sờ, nói:

- Tiền bối, tuy rằng tôi đã biến thành tự nhiên chi nguyên,
nhưng mà, tự nhiên chi nguyên cũng chỉ giúp thân thể của tôi
mạnh lên, có thể giúp ích cho việc tu luyện sau này, nhưng mà,
lại cũng không thể trực tiếp mang lại sức mạnh cường đại cho
tôi, muốn vươn lên tới mức cường đại, chỉ sợ cần tốn thời gian dài để tu luyện mới được.

- Huống chi, chỉ dựa vào
lực lượng của một mình tôi, chỉ sợ cũng không giúp được quá
nhiều cho mọi người. Mục đích thật sự của tôi vẫn là trở về
cái thời đại kia của chúng tôi, dù sao chỗ đó mới là thế
giới của chúng tôi. Tôi còn có rất nhiều bạn bè, người thân ở thế giới bên kia, tôi không thể nào vĩnh viễn ở lại đây được.

Y Nhược nhìn Tề Nhạc thật sâu, nói:

- Thế nếu vĩnh viễn anh không thể tìm được Côn Lôn Kính thì
sao đây? Cho dù là anh không muốn, cũng chỉ có thể ở lại thời
đại này. Thiên phú của anh rất tốt, ngay cả chuyện Tứ tường
vân trong tu luyện dường như cũng không thành vấn đề với thân thể của anh, lại được Tự nhiên chi nguyên tu bổ, hiện tại anh cũng
coi như có điều kiện thuận lợi.

- Tôi dám nói, chỉ
cần cho anh một trăm năm, anh tất nhiên có thể trở thành người
mạnh nhất trong số thần thú chúng ta. Chỉ cần anh đồng ý, lại có được sự ủng hộ của các thần thú, cơ hồ là có thể chắc
chắn trở thành Thần thú chi Vương. Chẳng lẽ, thời đại này thì chúng ta không được sao? Anh còn không muốn ở lại sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui