Mà năng lượng của bọn họ đang đánh vào chỗ khác, cự long màu tím, mãnh
vỡ trường đao và hỗn độn khí, lúc này đang cùng bắn vào một chỗ. Mà
phương hướng kia, không phải người khác, chính là vương của hung thú bọn họ kiêng kỵ nhất.
Cảm nhận được một kích do ba hung thú
vương liên thủ đánh tới, tất cả hung thú khác biến sắc, năng lượng do ba hung thú vương liên hợp quá khổng lồ, ngay cả không gian cũng bị xé
rách, từng đạo khe hở màu đen trong không trung hiện ra, mang theo hấp
lực cường đại, mà vương của hung thú, lúc này không có cơ hội trốn
thoát. Cơ hồ trong nháy mắt Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp bị
nghiền nát, năng lượng khổng lồ từ một kích liên thủ của ba hung thú
vương đánh tới trước mặt.
Tề Nhạc cùng Văn Đình lúc này ở
ngoài ngàn mét, thời điểm này chính là cơ hội trốn tốt nhất, nhưng năng
lượng của bọn họ tiêu hao hầu như không còn, lúc này chỉ có thể nương
tựa vào năng lực hấp thu năng lượng trong không khí cực nhanh hóa thành
vân lực duy trì thân thể đứng vững, không đến mức từ không trung rơi
xuống. Kết cục này do Tề Nhạc sắp xếp tỉ mỉ. Lúc này, kết cục biến thành ba hung thú vương liên thủ đánh lén vương của hung thú.
Chuyện này chính là mong muốn của Tề Nhạc, hắn không biết kết quả sẽ là
cái gì, nhưng mà, trong lòng của hắn lại chờ mong, bất luận là ba hung
thú vương hủy diệt vương của hung thú, hay là bọn chúng lưỡng bại câu
thương, đối với Tề Nhạc mà nói, đây là chuyện rất hài lòng. Nếu không có vương của hung thú, tỷ lệ sinh tồn của bọn họ tăng lên trên phạm vi
lớn.
Đột nhiên vương của hung thú gặp phải công kích cường độ này, hắn lập tức biểu hiện thực lực đệ nhất hung thú của mình, chỉ
riêng tốc độ phản ứng, cũng đủ phải khiến toàn bộ cự thú thời đại này
khâm phục Trong thời gian một phần vạn giây, thân thể vương của hung thú liên tục huyễn hóa thành nhiều tư thế khác nhau, hắn không có khả năng
né tránh, khí tức đã hoàn toàn bị năng lượng trước mắt tập trung, nhưng
mà, hắn chỉ có thể lui về phía sau, trong nháy mắt nguy cơ hàng lâm, bốn con hung thú vạn năm đứng gần vương của hung thú bị kéo tới trước mặt
của hắn. Trong tiếng nổ vang ầm ầm đã hóa thành bột mịn.
Nhưng chỉ trong một sát na đó, thân thể vương của hung thú đã sinh ra
biến hóa nghiêng trời lệch đất. Vẫn là hình thái con người như trước,
nhưng mà, trong nháy mắt công phu, thân thể của hắn lại bành trướng trăm mét, hai cái sừng từ đỉnh đầu của hắn nhô ra ngoài, đồng thời, hai tay
khép lại trước người, toàn lực oanh kích ra ngoài.
Một cổ
năng lượng màu nâu nhạt hoàn toàn không kém gì năng lượng của ba hung
thú vương liên thủ đánh ra. Mà lúc này, ba hung thú vương biết được liên thủ của mình đánh sai mục tiêu, đã ngừng thêm năng lượng vào. Dù là như thế, năng lượng khổng lồ này cũng đánh vào vương của hung thú.
Tề Nhạc có thể cam đoan, sinh thời hắn chưa từng nghe qua âm thanh nào
to như thế, trừ bốn con hung thú đã hóa thành bột mịn ra, tất cả những
con hung thú còn lại bị một kích này đánh bay đi, bất luận là mặt đất
hay không trung, trước chấn động dư âm của công kích này liền không
khống chế thân thể được.
Tuy Tề Nhạc cùng Văn Đình đã ở ngoài ngàn mét, nhưng dư âm còn lại ảnh hưởng vẫn bay đi, Tề Nhạc rất thông
minh, không có ngăn cản, mà là mượn nhờ cổ năng lượng này lui ra, bay đi xa xa.
Vương của hung thú phiêu phù bất động ở chỗ cũ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, mà ba hung thú vương dưới một kích này,
lại bay ngược ra sau trăm mét, trong miệng Hỗn Độn Vương phun ra một
ngụm khói đen, mà Đại Bằng Minh Vương cùng Thâm Hải Minh Long Vương khóe miệng có máu màu vàng và màu tím chảy xuống. Tuy ba người bọn họ liên
thủ đánh ra một kích cuối cùng, nhưng vẫn bị một kích đón đỡ từ vương
của hung thú chấn bị thương.
Đây là kết quả không nằm trong
dự liệu của Tề Nhạc, ba hung thú vương bị một màn trước mắt làm kinh
ngạc tới ngây người, thực lực vương của hung thú biểu hiện ra khủng bố
như thế. Lúc này, y phục trên người của hắn biến mất, có một lớp chất
sừng rậm rạp bao phủ, khói đen trên mặt tùy thời có thể biến mất.
Tề Nhạc nhìn thấy chính là một gương mặt trâu cực lớn, lại phối hợp với hai sừng trên đỉnh dầu, đây là một con quái vật đầu trâu thân người
khổng lồ, thậm chí tại hai lỗ mũi to của nó, còn có một cái khoen mũi
to lớn. Lúc này, hai con mắt to lớn trên đầu trâu tỏa ra hào quang đỏ
như máu. Hắn phản ứng thật nhanh, khẽ vẫy tay vào không trung. Cầm một
cây xuyên to lớn vào trong tay. Gào thét thật to trong miệng.
- Biến thiên.
Tề Nhạc cùng Văn Đình cảm giác được không khí chung quanh có biến hóa,
giống như trong Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp lúc trước, hai
người cảm thấy hoa mắt, từ ngoài xa độn trở trước mặt vương của hung thú chừng trăm mét, khoảng cách trăm mét ngắn ngủi này, trong mắt cao thủ
nó không đáng kể. Mà lúc này, vị trí của ba hung thú vương. Lại ở sau
lưng Tề Nhạc cùng Văn Đình, bọn họ đang vây quanh hai người.
Trên mặt xuất hiện nụ cười khổ, Tề Nhạc truyền âm cho Văn Đình nói:
- Xem ra, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận kỹ xảo gì cũng không
có tác dụng. Thằng này thật sự quá mạnh mẽ, chỉ sợ Kỳ Lân cường đại nhất cũng chẳng làm gì được hắn. Đình Đình, xem ra chúng ta chết cùng ngày
cùng tháng cùng năm rồi.
Văn Đình rúc vào trong ngực Tề Nhạc
nhắm hai mắt lại. Nàng không có nói cái gì, chỉ lẳng lặng dán vào người
Tề Nhạc, đợi thời khắc cuối cùng tới.
- Vương, tôi không cố ý.
Ba hung thú vương đồng thời khẩn thiết kêu lên. Bọn họ lúc này quỳ rạp
trên không trung, tràn ngập hoảng sợ nhìn qua thân thể to lớn của hung
thú chi vương.
Vương của hung thú hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm cây xiên lắc nhẹ.
- Đã rất nhiều năm rồi không có kẻ nào làm cho ta tức giận. Nhưng mà,
hôm nay hắn lại làm được. Ba tên phế vật các ngươi. Còn không cút qua
một bên. Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, nếu như ba tên
ngu ngốc các ngươi còn dám như thế, ta sẽ cho các ngươi hối hận vì sống
trên đời này. Lập tức cút cho ta, cút khỏi ánh mắt của ta, ta không muốn nhìn thấy các ngươi.
- Vâng, vâng ...
Ba hung thú vương nhặt được cái mạng liền gật đầu như gà mỏ thóc, nhanh chóng bay
đi thật xa, luận phi hành, biến mất nhanh nhất chính là Đại Bằng Minh
Vương, mà Hỗn Độn Vương cùng Thâm Hải Minh Long Vương cũng phát huy năng lực chạy trốn của mình, trong chớp mắt đã biến mắt khỏi tầm mắt vương
của hung thú.
Lúc này, đột nhiên Tề Nhạc ý thức được vấn đề, ánh mắt cứng lại nhìn qua vương của hung thú, trầm giọng nói:
- Ngươi bị thương!
Vương của hung thú lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi đang nằm mơ sao?
Tề Nhạc lạnh nhạt nói:
- Nếu như ngươi không bị thương. Vì cái gì vội vã đuổi bọn chúng đi như vậy? Đáng tiếc. Ta phát hiện vấn đề muộn một chút, nếu không. Cục diện
hôm nay chỉ sợ đã có biến hóa rồi. Bất luận ngươi có thừa nhận hay
không, ta vẫn tin tưởng suy đoán của mình.
Vương của hung thú nhìn qua Tề Nhạc, cái xiên ba chỉa cực lớn trong tay chậm rãi giơ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...